Cuối cùng An Nhiên và Tô Dịch Thừa cũng ở lại thị trấn Lạc Hà ngắm ráng chiều, một là vì An Nhiên thật sự cảm thấy quá mất mặt rồi, xấu hổ khi có hành động như vậy trước mặt những người cùng thuyền khác, trong lúc thuyền cập bến thì điện thoại trong túi vang lên, là Lâm Tiểu Phân gọi điện thoại tới, nói hôm nay là cuối tuần bảo An Nhiên và Tô Dịch Thừa cùng nhau về nhà ăn tối. Thật ra thì bà sợ An Nhiên không biết nấu cơm, một người đàn ông như Tô Dịch Thừa chắc là cũng không xuống bếp, nên không yên lòng với hai người ‘ngoài nghề’, nghĩ rằng mấy ngày nay chắc là bản thân không được ăn ngon.
Đó là vì sao, vốn định ở ‘Lạc Hà trấn’ ngắm xong hoàng hôn rồi mới bắt chuyến xe cuối cùng quay về, thì hai người lại vội vàng rời khỏi bãi biển xinh đẹp, sau đó ngồi hai tiếng đồng hồ trở lại Giang Thành.
Hai người cũng không có quay lại nhà ở, gần một tuần không gặp cha mẹ, tất nhiên là An Nhiên rất nhớ, nhưng mà mấy ngày nay rất bận bịu nhiều việc, muốn về nhưng không có sức lực.
Vì coi trọng lễ nghĩa, trong sự kiên quyết của Tô Dịch Thừa, đồng thời dưới sự kiên quyết phản đối của An Nhiên, cuối cùng hai người mang theo chút ít hoa quả trở về Cố gia.
Khi An Nhiên và Tô Dịch Thừa đến, Lâm Tiểu Phân đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, mà Cố Hằng Văn vì hôm nay không có tiết, đang ở trong thư phòng cầm bút lông hăng hái luyện chữ.
Thấy bọn họ quay về, Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn thật sự vui vẻ, bốn người ngồi hàn huyên một lúc lâu, thật ra thì cũng là mấy chuyện vặt vãnh, đơn giản như việc nhà linh tinh, dĩ nhiên hôm nay Lâm Tiểu Phân gọi bọn họ về ngoài việc muốn làm cho bọn họ một bữa cơm ngon, mục đích khác chính là, dù hai người nói tạm thời chưa có ý định làm đám cưới, nhưng hai bên cha mẹ nhất thiết phải gặp mặt một lần.
Tô Dịch Thừa gật đầu, nói thời gian tùy theo chương trình dạy của Cố Hằng Văn mà sắp xếp, còn địa điểm thì không cần lo lắng.
Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn cũng là người lễ nghĩa, nói đã mời thầy bói xem cho, ngày 28 tháng 3 âm lịch cũng chính là thứ sáu tuần sau không tệ, thích hợp lấy vợ gả chồng, mặc dù không chuẩn bị đám cưới, nhưng hai nhà gặp mặt cũng cần cẩn thận, nói để Tô Dịch Thừa về hỏi người nhà, nếu có thể, thì ấn định vào thứ sáu, nếu không được thì mọi người lại chọn lại.
Cuối cùng nhìn đồng hồ, Lâm Tiểu Phân đứng lên trước, nói gần đến giờ nấu cơm rồi, An Nhiên giơ tay xung phong muốn giúp đỡ, Lâm Tiểu phân cân nhắc một chút, xác định cô không đến nỗi cản trở gì, mới để cô cùng vào phòng bếp. Mà Tô Dịch Thừa trò chuyện với Cố Hằng Văn ở phòng khách, cha vợ, con rể trò chuyện dường như không hề nhạt nhẽo, hai người hàn huyên đủ chuyện thời sự, đến chính trị, Cố Hằng Văn dùng kinh nghiệm dạy học nhiều năm của mình để bình luận thời cuộc hiện nay, chỉ ra từng cái lợi, cái hại một cách khách quan, thậm chí có vài quan điểm cũng là mở mang với công việc của Tô Dịch Thừa, đây là gặt hái ngoài dự liệu của anh trước khi đến đây.
Hai mẹ con An Nhiên và Lâm Tiểu Phân chuẩn bị bữa tối ở trong bếp, Lâm Tiểu Phân làm đầu bếp, An Nhiên chịu trách nhiệm trợ thủ.
Ngồi ở trên chiếc ghế đẩu nhỏ, An Nhiên nhặt từng cây rau cải, bỏ hết từng cọng vàng úa, lát sâu ra, cho vào trong rổ.
Lâm Tiểu Phân đứng ở trước bồn nước xử lý cá hoa vàng, một dao khoét từ bong bóng cá, sau đó cạo hết nội tạng ra ngoài, rồi dùng nước lã rửa sạch, cuối cùng dùng con dao nhỏ cắt hai đường trên mình con cá, xát miếng gừng và cọng hành, lấy chút rượu gạo ủ, rồi đặt cá vào giữa để ướp, trong không khí tràn đầy mùi rượu thật mê người.
“Cậu ta đối tốt với con chứ?” Là người mẹ lúc nào cũng thay con cái lo lắng không yên. Dù trong lòng đại khái biết đáp án, nhưng vẫn muốn chính miệng cô nói ra để có sức thuyết phục hơn.
“Mẹ, Tô Dịch Thừa đối với con rất tốt, thật sự, mẹ yên tâm đi.” Thật ra thì Tô Dịch Thừa đối tốt với cô thật sự khỏi phải nói, mọi mặt đều chăm sóc cho cô, chỉ trừ một phương diện nào đó dường như yêu cầu hơi vô độ.
Lâm Tiểu Phân cộng thêm một điểm cho anh, lại hỏi, “Vậy thì tốt, mẹ thấy a Thừa này là người không tồi, đúng rồi, con đã gặp cha mẹ nó chưa, người như thế nào, có đối xử tốt với con không?”
“Dạ, đã gặp.” An Nhiên kể chi tiết buổi gặp gỡ ngày hôm đó, một nhà Tô gia đối xử với cô quả thật không tệ, bằng gia đình bọn họ là gia đình cán bộ giàu có, nhưng qua thái độ của họ đối với cô thì không hề nhìn ra vẻ tự cao tự đại chút nào, mà thật tình coi cô như người trong nhà. Cô không khỏi cảm thán mình thật may mắn.
“Theo như con vừa nói, Tô gia được coi như gia đình nhà quan, Dịch Thừa cũng là cán bộ cao cấp, vậy mà họ không để ý dòng dõi môn đệ sao?” Bà vẫn tưởng An Nhiên chẳng qua chỉ gả cho người bình thường, lại không ngờ là gả cho người giàu sang quyền thế như vậy, điều này không khỏi khiến bà có chút bận tâm, gia đình như thế thì phép tắc gì đó tất nhiên cũng nhiều, nếu sau này An Nhiên không thích ứng được thì phải làm sao bây giờ!
“Mẹ.” An Nhiên đứng dậy, đến bên cạnh mẹ, tất nhiên cô biết mẹ cô đang lo lắng cái gì: “Từng người của Tô gia đều rất tốt, về chuyện dòng dõi gì đó, cũng thực sự không cần để ý, hôm gặp mặt, con cũng nói qua với mẹ và cha trước, họ cũng không phải là người thích nịnh hót, cao cao tại thượng đâu.”
“Thật?” Lâm Tiểu Phân vẫn có chút khó tin, bởi vì đã từng trải qua rồi nên bà càng hiểu về điều gọi là gia đình giàu sang quyền thế, cái gì là cán bộ cao cấp, lúc nào cũng tỏ thái độ mình là cao cao tại thượng.
“Thật, một trăm phần trăm, đến lúc gặp họ mẹ sẽ thấy, mẹ chồng con thật sự không phải là loại người mà mẹ nghĩ.” An Nhiên tiện đà nói.
Thấy cô nói như thế, Lâm Tiểu Phân mới gật đầu coi như là tin tưởng lời cô nói.
Hai người ra khỏi Cố gia đã gần 9 giờ tối, buổi tối ăn rất no, sau đó lại ăn thêm chút ít hoa quả hai người mang đến, bụng thật sự là no không chịu được. Lúc đến hai người không lái xe, bây giờ vì no quá nên cũng không gọi xe, nắm tay nhau từ từ đi về phía nhà ở.
Bầu trời tối nay không coi là đẹp, không có ánh trăng, thậm chí không có ngôi sao nào, chỉ có mấy dải mây đen bồng bềnh, toàn bộ bầu trời càng lộ ra vẻ mênh mông cùng trống trải.
Tám, chín giờ tối là cuộc sống về đêm ở Giang Thành bắt đầu, hàng đèn đường lấp lánh soi sáng không ít người đi đường, nhưng mà phần lớn là thanh niên, trong đó những người nắm tay nhau như An Nhiên và Tô Dịch Thừa chiếm đa số.
Tay được bàn tay của anh nắm, cũng không khó chịu hoặc là không được tự nhiên, tất cả đều rất ăn ý, dường như vốn dĩ nên thế này. Thật ra thì tính đúng ra, bọn họ quen biết nhau không lâu, từ khi kết hôn đến giờ, thậm chí còn chưa được nửa tháng, có nhiều chuyện xảy ra vô cùng nhanh chóng, nhưng lại không hề có cảm giác đột ngột.
An Nhiên tùy ý để anh nắm lấy tay, ánh mắt nhìn về phía trước, khóe miệng mơ hồ cong lên thành nụ cười. Cô nghĩ mình thật là may mắn khi có được cuộc hôn nhân này.
Chương 58: Cuộc điện thoại xa lạ
Có người cùng thì đi bộ thực ra cũng là chuyện hạnh phúc, thời gian nhàm chán vô vị trôi qua cũng rất nhanh. Thật ra thì bọn họ đi cũng không nhanh, chặng đường này vốn chỉ cần nửa tiếng đi bộ nhưng họ đi đến năm mươi phút đồng hồ. Nhưng mà, vì là hai người nên cảm thấy thời gian không dài hơn là mấy.
Tô Dịch Thừa mở cửa đi vào, An Nhiên vặn khóa cửa, về đến nhà mới cảm thấy mệt thực sự, tháo giày, thả túi xách trong tay lên ghế sô pha trong phòng khách, sau đó muốn ngồi vào ghế sô pha thì từ phía sau bị người khác bước lên, loáng một cái, bị người bế lên không trung.
“A! . . . . . .”
Sau đó An Nhiên mới hét lên tiếng, theo bản năng đưa tay ôm cổ Tô Dịch Thừa, sững sờ nhìn anh: “anh, anh làm gì thế?”
Tô Dịch Thừa cười tà, miệng tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: “anh cảm thấy anh hẳn nên làm chút chuyện, để em nhớ được anh là chồng em, mà không phải là anh trai em.”
Trong lòng An Nhiên có dự cảm xấu, liền đem tay ngăn cách giữa hai người, cười khan, “em em em vẫn biết anh là chồng của em, rất tuấn tú rất xuất sắc.”
Tô Dịch Thừa nhìn cô lắc đầu, nói rất chân thành: “Em cảm thấy Song Seung Hun đẹp trai hơn.”
“Không, không có, thật ra thì em cảm thấy Jang Dong Gun còn có sức hấp dẫn hơn!” An Nhiên quyết đoán lập tức chứng tỏ lập trường của mình.
Tô Dịch Thừa cười cười, “Phải không, anh còn tưởng rằng trong lòng em, anh sẽ có sức hấp dẫn hơn bọn họ chứ.”
An Nhiên có cảm giác lúc này anh cười rất kỳ lạ, hàm chứa nhiều ý xấu, cô kéo kéo môi có chút cứng ngắc, hỏi: “vậy em, em hiện tại sửa lại được không?”
Tô Dịch Thừa tà mị cười một tiếng với cô, cúi đầu ngậm môi của cô, nói: “không còn kịp rồi.”
Một đêm này An Nhiên bị giằng co thật lâu, cuối cùng năm lần bảy lượt đảm bảo với người con trai nào đó là trong lòng cô, anh ta có sức hấp dẫn tuyệt đối cao hơn, thậm chí vượt qua tất cả những người đàn ông khác trừ anh ta, lúc này anh ta mới hài lòng buông tha cho cô, để cho cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Khi An Nhiên tỉnh lại đã tại giữa trưa ngày hôm sau, người bên cạnh sớm đã không thấy, trên giường đã không còn độ ấm của anh, mỗi lúc thế này, An Nhiên luôn thấy tức tối, cô cảm thấy không công bằng, tại sao thể lực của đàn ông và đàn bà lại chênh nhau nhiều như vậy, một đêm chiến đấu hăng hái, sáng sớm vẫn có thể không cần ngủ nướng, có đủ tinh thần thức dậy đúng giờ, rõ ràng người vận động nhiều hơn là bọn họ a!
An Nhiên mở mắt nằm ở trên giường hơn năm phút đồng hồ, mãi đến khi bụng lên tiếng kháng nghị, mới giật mình thì ra đã qua mười hai giờ trưa rồi. Cô mới nhớ lại chỉ vẽ ra bản phác thảo công trình, nên có chút bất đắc dĩ cam chịu chống tay ngồi dậy, nhưng vừa động một cái, toàn thân như bị chặt đứt, đau đớn khiến cô lại ngã xuống. An Nhiên nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng không hung hăng mắng Tô Dịch Thừa không chỉ một lần.
Mạnh mẽ kéo cái thân đau nhức đi vào phòng tắm để tắm rửa, rồi thay quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng khách vang lên, An Nhiên tiện tay tiếp nhận: “Alo, ai vậy?”
Bên kia đầu dây điện thoại không đáp, nhưng mà có thể xác định là có người, vì An Nhiên nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương, dường như có chút dồn dập, tâm tình có chút bất ổn.
Thấy đối phương không trả lời, An Nhiên lại hỏi lại: “Alo, nói chuyện nha?”
Nghe thấy người bên kia điện thoại hít sâu một hơi thật dài, rồi sau đó tiếng nói dịu dàng của một người phụ nữ truyền đến, “Tôi tìm Dịch Thừa, xin hỏi anh ấy có ở đó không?”
“Tô Dịch Thừa đi làm rồi, nếu không chị —” An Nhiên định mở miệng đọc số điện thoại di động của Tô Dịch Thừa cho cô ta, nhưng đột nhiên nhớ tới thân phận của anh, nghĩ đến có lẽ không tiện, vì thế vội vàng đổi giọng, nói: “Chị tìm anh ấy có chuyện gì không? Nếu tiện, tôi có thể chuyển lời giúp chị.”
Bên kia điện thoại im lặng một lát, một tiếng cười khẽ vang lên, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi họ Lăng, làm phiền chị chuyển lời cho anh ấy, nói, tôi đã trở về.”
Nghe vậy, An Nhiên hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó gật đầu, xong rồi mới phát hiện lúc này mình đang nói chuyện điện thoại, đối phương không thể nhìn thấy, lại vội nói: “Được, còn có chuyện gì cần chuyện lời nữa không?”
Bên kia điện thoại lại im lặng thêm một lát, sau đó mới lên tiếng: “cái khác a, nói thêm, tôi muốn gặp anh ấy.”
An Nhiên nghe những lời này xong cứ cảm thấy kỳ lạ, trong lòng có cảm giác gì đó không nói nên lời. Nhưng vẫn gật đầu đáp lại cô ta, nói: “Được, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, An Nhiên ngây ngốc ngồi trên giường, cô không biết người phụ nữ vừa rồi là ai, nhưng mà nghe khẩu khí nói chuyện của cô ta, hình như có quan hệ không đơn giản với Tô Dịch Thừa, là bạn gái cũ sao?
Mới nghĩ đến như vậy, thì điện thoại trong túi xách để ở phòng khách vang lên, An Nhiên vội vàng chạy đến lấy điện thoại di động ra, là Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới, nên tiện tay nhấn nút nghe.
“Đã dậy?” Bên kia điện thoại, thanh âm của Tô Dịch Thừa thoáng thoáng có ý cười hỏi.
An Nhiên bị hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, chưa hỏi còn tốt, hỏi xong lại thấy có chút tức giận: “Còn không phải là anh làm hại.” Cô chỉ đùa vui vô hại mà thôi, anh thế mà lại…, hơn nữa, mỗi ngày anh đều tập thể dục buổi sáng nên khó trách quá hiệu quả rồi, thể thực tốt kinh người, có lẽ lúc nào đó cô cũng phải cùng chạy với anh, đến khi có thể theo kịp sức khỏe anh thì tốt, chí ít cũng không để mình mệt mỏi gần chết.
Bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa cười nhẹ, nhưng cũng không quên mục đích gọi điện của mình lần này, quan tâm hỏi: “ăn cơm chưa? Anh làm bánh mì ở trong tủ lạnh, nhớ hâm nóng lên ăn.”
“Dạ.” Nghe vậy, An Nhiên xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra quả thật thấy một phần bánh mì đơn giản ở bên trong, trong lòng có loại cảm giác ấm áp và ngọt ngào không nói nên lời.
“Vừa nãy đang nói chuyện điện thoại sao?” vừa rồi anh gọi điện thoại về nhà, không ngờ điện thoại báo bận.
“Đúng rồi, vừa rồi có một người phụ nữ gọi điện đến nhà, bảo em chuyển lời giúp chị ấy mấy câu.” Nói đến đây, An Nhiên nhớ tới cuộc điện thoại vừa nhận.
“Phụ nữ? Nói cái gì?” Nếu là bạn bè, thường gọi di động cho anh, ít khi gọi đến nhà, nếu không phải bạn bè, thì người xa lạ sao lại biết số điện thoại trong nhà anh?
“Chị ấy nói là họ Lăng, bảo em nhắn cho anh, nói chị ấy đã quay lại, ngoài ra, chị ấy muốn gặp anh một lần.” An Nhiên truyền đạt lại ý của cô ta lại cho Tô Dịch Thừa, nhiệm vụ chuyển lời này coi như là hoàn thành trọn vẹn.
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa đột nhiên không nói gì nữa, thật lâu cũng không đáp lại.
“Tô Dịch Thừa?” An Nhiên thử gọi: “anh vẫn đang nghe chứ?” Phản ứng của anh khiến An Nhiên dường như nhận ra được cái gì, hoặc là nói đúng như cô nghĩ, người phụ nữ họ Lăng này có ảnh hưởng đặc biệt với anh.
“Ừ.” Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa nói: “Anh biết rồi. Gọi điện thoại cho em là muốn nói với em, buổi tối anh có thể có tiệc, phỏng chừng là không về sớm được, buổi tối nhớ tự mình chuẩn bị đồ ăn, đừng chờ anh.”
An Nhiên tiếp thu gật đầu, “em biết rồi.” Trong lòng lại vì sự im lặng của anh vừa rồi mà không khỏi có phần nghi ngờ. “Không có chuyện gì nữa, em cúp điện thoại đây.”
“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi lại cô.
“Dạ?”
“Cô ta là một người bạn cũ của anh, nhưng có vài lý do mà đã lâu chúng ta không liên hệ rồi.” Tô Dịch Thừa mở miệng nói, coi như là giải thích.
An Nhiên sửng sốt, tiếp thu nói: “Anh nói với em những cái này làm gì…” Cúi đầu nhìn đôi dép dưới chân mình đang đi, là do Tô Dịch Thừa mua vào hôm sau khi cô chuyển đến đây, màu hồng, phía trên còn có cái đầu mèo Kitty, đáng yêu như của nữ sinh.
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa cười nhẹ, “Anh sợ em suy nghĩ lung tung.”
“Em, em mới không thèm làm chuyện vô vị như thế.” An Nhiên nhất định không thừa nhận trong lòng mình vừa mới oán thầm, nhưng mà bị anh nói như thế có cảm giác bí mật trong lòng bị nhòm ngó, vội vàng nói: “em, em muốn đi ăn bánh mì rồi, ăn xong còn phải vẽ nữa, em cúp máy đây.” Nói xong, cũng không đợi Tô Dịch Thừa mở miệng nói gì, vội vàng cúp điện thoại.
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa không tiếng động cười khẽ, nhưng mà nhớ tới mấy câu nói mà An Nhiên vừa truyền đạt kia, một thân ảnh từ từ hiện lên trước mắt, khẽ nhíu mày, anh không cảm thấy anh và cô ta còn cần thiết phải gặp mặt.