Vương Triết khẽ mỉm cười, lời nói hời hợt như vậy, nhưng Trần Tiểu Thiên biết chuyện nhất định không có đơn giản chứ nào. Đại chiến sắp tới, binh hung chiến nguy, Vương Triết lại liều tổn hao nhiều chân nguyên, vì hắn tạo lập căn cơ tu luyện, chữa thương... Chỉ với phần nhân tình này, đã coi như ân huệ lớn lao. Hắn nghiêm túc bái Vương Triết một cái, thành khẩn thưa:
- Đa tạ Sư soái.
Vương Triết sắc mặt hơi có chút ảm đạm, nhưng lưng eo vẫn thắng như cây thương, thản nhiên nói:
- Ta tụ khí cho ngươi, là vì bồi bổ lại chuyện Nguyệt Sương đả thương ngươi, không cần cảm ơn ta. Hiện tại ta truyền cho ngươi một thiên khẩu quyết, sau đó có ba chuyện cần nhờ, ngươi có chịu hay không?
Một thiên khẩu quyết đổi lại ba sự chuyên nhờ vả, còn không biết là chuyện gì, Trần Tiểu Thiên trong lòng cảm thấy có chút không có yên lòng. Nhưng hắn cho dù không tin mình, cũng tin tưởng Vương Triết. Chưởng giáo một phái, lại là trọng tướng trong quân, vốn sẽ dễ dàng mở miệng nhờ vả.
- Xin Sư soái phân phó.
Vương Triết lấy ra một túi gấm phong kín, đưa cho Trần Tiểu Thiên:
- Cẩm nang này xin cất giữ kỹ.
Ánh mắt của y vạn phần trịnh trọng, Trần Tiểu Thiên không hiểu ra sao:
- Giao nó cho người nào?
Vương Triết thản nhiên nói:
- Là đưa cho ngươi.
-Hả?
Trần Tiểu Thiên sửng sốt một chút, sau đó đưa tay như muốn xé ra xem.
Vương Triết ngăn trở hắn:
- Không phải là lúc này.
- Chứ chờ tới lúc nào?
Đưa cho cẩm nang mà lại không cho mở coi, vậy là cái gì? Sặc! Khổng Minh giao cẩm nang cho Triệu Tử Long chắc?
- Đến lúc đó bản thân ngươi sẽ tự biết.
Vương Triết nhìn Trần Tiểu Thiên, chậm rãi nói:
- Sau khi mở ra, tựu án theo lời trên đó mà làm là xong.
Trần Tiểu Thiên do dự một chút, đem túi gấm thu vào ba lô.
- Chuyện thứ hai. Ngươi theo lời truyền miệng của ta, học bí quyết tu luyện. Chờ tu vi của ngươi đột phá qua tầng thư sáu, đến Thương Lan cổ tuyền vượt qua cổ trận một chuyến. Ở phía tây cổ trận, có một cự thạch bằng đồng đỏ, trước đó có một ngươi tới, nói cho người đó biết, lời ngày xưa nói, Vương Triết không dám quên một ngày nào.
- Tầng thứ sáu của Thái Ất chân quyết?
Trần Tiểu Thiên trong lòng vừa động, nhớ tới tên chân quyết mà Vương Triết truyền cho chúng đệ tử, chẳng lẽ hắn được truyền đây đúng là Thái Ất thần công gì đó?
Nghi thì nghi, nhưng Trần Tiểu Thiên không dám hỏi nhiều, chỉ nói:
- Nhất định phải luyện tới tầng thứ sáu sao?
Vương Triết gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
- Nếu như không đạt đến cảnh giới của tầng thứ sáu, căn bản không cách nào tiên vào Thái tuyền cổ trận. Hơn nữa, chuyện này ngàn vạn lần chớ để người khác biết được. Lúc tế tự cũng chỉ có thể do ngươi tự mình đi, nhớ lấy.
Mình bình thường đối với việc vận động là có chút tâm đắc, nhưng giờ phải luyện võ tu đạo, ngồi thiền luyện công? có quỷ mới biệt lúc nào hắn có thể luyện đến tầng thứ sáu, nhưng nhìn Vương Triết nói có vẻ thận trọng, Trần, Tiểu Thiên gật đầu đáp ứng.
Nói xong hai chuyện, Vương Triết trầm mặc xuống. Trần Tiểu Thiên không dám quấy rầy sự suy tư của y, nên ngồi ở bên yên lặng.
Một lúc lâu, Vương Triết nói:
- Nguyệt Sương là con dòng chính của Tần thị gia tộc, là gia tộc tu tiên lớn nhất của Tần quốc, ngươi ắt biết rồi.
Trần Tiểu Thiên vừa gật đầu, cách Tả võ quân giữ bí mật thật sự quá kém cỏi. Một đống đại nam nhân có một tiểu mỹ nữ đi cùng, ắt làm người khác chú ý. Hơn nữa Nguyệt Sương bản thân sinh động. Hắn nếu không chú ý đến nàng, không bắt bẻ cảm giác dị thường về thân phận của nàng coi bộ là qua khó khăn.
- Tần gia có thế lực cực mạnh trong tu chân giới. Trong nhân gian giới cũng có con cháu làm đế vương. Tuy nhiên, thời gian vừa qua dòng chính của Tần gia bị người hãm hại, có hiện tượng bàng hệ tiếm vi, phái sát thủ diệt sát rất nhiều người trong gia tộc. Nguyệt Sương là người thuộc dòng chính còn sót lại, do ta cứu được dù khá trễ...
Vương Triết thở dài, nói:
- Cho nên... chuyện thứ ba ta nhờ, chính là nhờ câu thủ hộ tốt cho hậu nhân của Tan gia.
Chuyện này khiến Trần Tiểu Thiên suýt cười đến rụng răng hàm, thủ hộ Nguyệt Sương? Với công phu của Nguyệt Sương, một mình nàng ta chắc đánh gấp 27-28 lần hắn. Giờ kêu hắn đi bảo vê, chẳng khác nào bảo con chuột bạch canh giác cho cọp cái hay sao?
Nhìn ánh mắt hơi có vẻ thê lương của Vương Triết, Trần Tiểu Thiên giật mình. Hắn đối với cái thế giới này không hiểu nhiều lắm, nhưng Vương Triết nhất định là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, chẳng lẽ mọi chuyện có dây mơ rễ má gì đây?
Trần Tiểu Thiên nói ra nghi vấn của mình, Vương Triết nói:
- Tu chân giới manh được yếu thua, sự tàn nhẫn hơn cả tưởng tượng. Ta một đời trong chữ đạo, muốn cứu độ chúng sinh, nghiên cứu ra cách luyện thể biến người thành cường tráng, có thể chống lại yêu thú. Tần gia là thế lực ủng hộ ta nhất, và cũng là những ngươi hưởng lợi từ nó nhiều nhất. Tuy nhiên, lợi ích đã kéo theo lòng tham. Tần gia xây dựng quân đội nhân gian rất mạnh, không đánh diệt yêu thú mà quay sang thôn tính các quốc gia của các gia tộc khác. Kết quả các gia tộc khác quay sang liên kết, chống lại Tần gia. Cộng thêm nội bộ gia tộc tranh quyền đoạt lợi, Tần gia suy bại....
Ngồi nghe lời kể đều đều của Vương Triết, vẻ mặt Trần Tiểu Thiên càng lúc càng đỡ mơ hồ hơn, hắn loáng thoáng nhận biết, nhân gian giới là thế giới của người thường, cũng có các nước với các dòng họ làm hoàng đế như ở Trung Quốc ngày xưa. còn tu chân giới là chỗ tu sĩ sinh sống, cũng co các dòng họ, các thế lực. Sự khác biệt chủ yếu giữa tu sĩ và người thường chính là linh căn. Nhưng khi Vương Triết chủ trương truyền phép tu luyện cho người thường, khiến họ mạnh hơn, mọi chuyện đã biến đổi rất kịch liệt. có lẽ, nó ứng với câu cuộc cách mạng nào cũng phải trả giá đó thôi.
Sau khi giảng giải về hình thế các nước và trong tu chân giới một hồi, Vương Triết quét mắt nhìn Trần Tiểu Thiên, thấy hắn vừa khôi phục bình tĩnh, bèn thản nhiên hỏi:
- Ba chuyên ta nhờ, ngươi có chịu giúp không?
Trần Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, hai chuyên đầu mặc dù không giải thích được, nhưng cũng không coi là việc khó. Chuyên thứ ba hắn đáp hay không cũng không có gì khác nhau, nói không chừng đối với Nguyệt Sương mà nói, phương thức thủ hộ nàng tốt nhất, chính là rút một đao ra trước chém hắn thành hai khúc.
- Tôi đáp ứng.
Vương Triết như trút được gánh nặng
- Tốt lắm, ta bây giờ truyền cho ngươi khẩu quyết. Nhớ kỹ câu chữ Thái ất chi đạo, lấy thần, khí, tinh làm gốc. Nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần... "
- Ngừng!
Trần Tiểu Thiên vội vàng tim bút trong ba lô:
- Chờ một chút, để tôi nhớ kỹ.
Vương Triết cười khổ nói:
- Thiên khẩu quyết này không được ghi ra văn tự. Ta nhiều nhất nói ba lần, ngươi có thể nhớ bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu.
cái này không phải là lời ca, dễ dàng nhớ vậy sao? Huống chi khẩu quyết đều là văn ngôn, ta nghe hiểu được chết liền! Làm sao có thể nhớ được hết? Bất quá Trần Tiểu Thiên còn có biện pháp, hắn nhặt cây bút:
- Ngài nói tới đâu, ta nhớ tới đó.
- “Thái Ất chi đạo, lấy tinh, khí, thần làm gốc. cái gì là tinh...”
Theo lời truyền miệng của Vương Triết, Trần Tiểu Thiên viết nhanh trên đất, quanh co khúc khuỷu đầy ký hiệu lạ. Vương Triết không khỏi ngừng lại:
- Đây là cái gì?
Trần Tiểu Thiên đã liệu trước đáp:
- Đây là văn tự do tôi tự nghĩ ra. Tôi đọc lại nhé: Thái Ất chi đạo...
Trần Tiểu Thiên chỉ vào các chuỗi ký hiệu, đem khẩu quyết Vương Triết truyền đọc lại toàn bộ từ trên xuống dưới, không sai chữ nao.
Nhìn Vương Triết kinh ngạc ánh mắt, Trần Tiểu Thiên đắc ý lắc cây bút. Trên cái thế giới này có lẽ có người hiểu Anh văn, nhưng tuyệt đối không có ai học qua bính âm.
Vương Triết đem toàn bộ khẩu quyết nói cho Trần Tiểu Thiên, sau đó bảo:
- Ngày mai quân ta cùng yêu nhân quyết chiến, thương thế của ngươi chưa lành, nếu như ngươi muốn đi, tốt nhất chờ chiến đấu xong hãy đi.
Trần Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, thiên khẩu quyết này mặc dù nhìn không hiểu lắm, nhưng số chữ cũng không nhiều, hắn chép lại lên các mảnh da rồi học thuộc cũng không khó. Hắn chợt nhớ tới một chuyện:
- Sư soái, các vi đánh giặc xong có phải là sẽ khải hoàn?
Vương Triết lắc đầu:
- Quân bộ hạ lệnh là tảo thanh yêu nhân sào huyệt, đánh giặc xong có thể còn phải ở lại mấy ngày.
Một lần tác chiến chính là bốn tháng, cộng thêm điều quân trở về ít nhất năm tháng, Tả võ quân thật là có thể đánh lâu.
Nói đến tác chiến, vẻ mặt Vương Triết có chút buồn bực. Trần Tiểu Thiên kinh ngạc nói:
- Sư soái chẳng lẽ nhìn không tốt đại chiến ngày mai sao?
Vương Triết trầm tư một lúc lâu, chậm rãi nói:
- Ngươi không phải là sĩ tốt quân ta, không ngại nói thực với ngươi, cuộc chiến ngày mai, ta có chút ít dự cảm bất tường...
Trần Tiểu Thiên càng thêm kỳ quái:
- Những yêu nhân kia thực lực còn lớn hơn nữa sao?
- Vô luận quân bộ tình báo, hay là quân ta tác chiến thống kê, thú man võ sĩ tông số bất quá hai nghìn. Tả võ quân đệ nhất quân đoàn Thiên Vũ, Thiên Sách, Thiên tễ ba doanh, bất kỳ một doanh nào cũng có thể toàn diệt đối thủ.
- Vây Sư soái tại sao còn lo lắng? Chẳng lẽ là lương thảo không đủ?
Vương Triết vuốt vuốt mi tâm:
- Không nói gạt ngươi, quân bộ luôn luôn có người cản trở, ước gì quân ta bị đánh bại. Những thứ này ta cũng biết. Vì để tránh cho có người bày kế, lần này xuất sư, lương thảo, trang bị cũng là tùy quân trù bị. Mặc dù khốn khổ chút ít, nhưng còn có thể chống đỡ.