Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 31: Hàn Canh tử trận



Thú man nhân võ sĩ trầm mặc khác thường, yêu lang cũng chủn lại không xông xáo như trước. Ma tộc đầu lình phát hiện, đối mặt vơi rừng mâu, đao tường và thần tỉ cung của quân đạo sì, bọn chúng đã sợ hãi. Đó là một cánh quân có thể làm cho dã thú cũng sợ hãi theo. Ma tộc đầu linh thầm nghĩ, lần sau chiến đấu, y hẳn là phải điều tới ma binh xông xáo chẳng biết sống chết là gì tiến hành xung phong.

Trong chiến trường, Thiên Vũ doanh chủ tướng Hàn Canh đã xông vào quân địch. Cơ hồ tất cả tiêu thương đều nhắm vào cỗ xe hung hãn không sợ chết này. Chỉ trong mấy chục thước ngắn ngủn, hai gã hộ vệ bên cạnh hắn đều đã bị tiêu thương bắn chết. Người đánh xe cũng bị thú nhân cầm đoản chủy đập vỡ sọ. Hàn Canh một tay vén giáo, chuyển cổ tay vung lên, đánh nát bọn yếu thú cả ba mặt, tung người hướng về phía ma tộc đầu lình phóng đi.

Phía sau, một cánh lão binh khoảng trăm người đồng thời đứng lên, vung trường mâu quăng hướng không trung tiếp ứng. Hàn Canh tiến quân mãnh liệt, men thế trường mâu mà tiến, nhấp nhô mấy cai đã lướt đến sau trận.

Mười mấy tên về sĩ của Ma tộc đầu lĩnh cung vọt ra, trong đó có một gã bay nhanh lên trước, tay phóng ra ngon rơi đính thiết chủy đầy gai góc, quật thắng vào Hàn Canh, vũ khí chạm nhau, thanh Nguyệt Nha kích của hắn cánh chém ngọt ngọn chụy, nhưng sức dội cũng làm nó bị lệch về phía sau.

Thừa dịp lô ra khe hở nhỏ bé này, một tên về sĩ chợt lắc tay xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ, phóng chém "Định" một cái vào kích, cắt đứt kích làm hai mảnh. Thế tiến của Hàn Canh bị ngăn cản, chân khí trong thân thể mất cân bằng, buông người rơi trên mặt đất.

Về sĩ ma binh chấp hai tay bắt ấn, cao giọng hô:

- Ma tu Về Hoán

Hàn Canh một tay đặt hờ lên phi kiếm, thân thể hơi tà, tay còn lại nắm đầu kích sắc bén:

- Đại Tan Tả võ quân đệ nhất quân đoàn, Hàn Canh.

Kiếm kích lại phóng lên giao nhau, phát ra tiếng sát phạt như sấm sét. Ma tu vệ Hoán thân là đội trưởng vệ binh của ma tộc thủ lĩnh, dẫn đầu đồng bọn toàn lực vây công, từng lưỡi dao kiếm rộng bân mang theo tiếng gió rít ngọt không ngừng bổ về phái Hàn Canh. Hàn Canh đã tung phi kiếm, trường kích trong tay đối địch. chiêu thuật trơn tru, bóng kiếm bóng miên miên mật mật, ngăn chăn toàn bộ thế công của vệ binh ma tu.

Ma tu cũng là tu sĩ, nhưng tu luyện những công pháp xuất phát từ ma tộc, tàn nhẫn hiếu sát, công pháp tân kỳ, tu luyện nhanh chóng, nhưng cái hại mang tới cho kẻ tu luyện cũng không phải là ít. Điều ảnh hưởng nhiều nhả chính là người tu ma công dần dần mất hết bản tính, chìm đắm trong sát lục. Chỉ những kẻ có ý chí kiên định, tránh thoát ma hóa, mới tìm lại bản ngã, thành tựu đại đạo. Số này chiếm rất ít trong những kẻ tu ma.

Nhìn thiên võ doanh chủ tướng độc thân hãm trận, ma tộc đầu lình lạnh lùng giơ ra thủ thế. Hàn Canh là một đáng tôn kính, nhưng chỉ có địch nhân ngã xuống mới là địch nhân tốt nhất.

Về sĩ bênh canh Ma tộc đầu linh rối rít chạy ra. Hàn Canh trường kích quay lại, phi kiếm vần vũ, xuyên thấu kẻ địch, khí thế mãnh liệt vô cùng. Ma tộc thủ linh tức giận, rút phăng pháp khí bên hông phóng mạnh. Hàn Canh cho phi kiếm quay về chặn, trên tay chợt phun máu tươi. Là đệ tử xuất sắc nhả của Vương Triết, Hàn Canh có đạo pháp siêu quần bạt tụy, đủ sức tung hoành sa trường, chém tướng đoạt cờ. Tuy nhiên, hắn không thể ngờ, bên canh ma tộc thủ lĩnh lại có nhiều cao thủ như vậy.

"Xuy" một tiếng, một thanh trọng kiếm bổ vào trên vai Hàn Canh, cắt một vết Thật sâu từ vai tới khuy tay. Hàn Canh giống như phưng tỉnh, hít vào một hơi Thật sâu, sau đó khi kinh tư thân thể bắn ra, lưng hiện phi giáp như thiết tường, kình khí bung ra đấy bắn bọn về sĩ rạp ra xung quanh.

Hàn Canh chậm rãi đứng thẳng thân thể, nhìn quân địch chung quanh, cánh tay tóe máu đột nhiên sáng lên, phảng phất như một luông ánh mặt trời chói mắt từ trong cơ thể bắn ra, kinh lạc quanh thân nổi vổng. Tiếp theo tia sáng ngưng tụ, độ sáng không ngưng tăng, quanh cơ thể hắn đột nhiên xoay tròn những luồng sang tụ thành ba quang câu.

Một về sĩ che mặt đứng cạnh Ma tộc đầu lình hô lên cả kinh:

- Là thái dương chân hòa! Thái dương chân hỏa có thể hủy diệt hết thảy!

Ma tộc đầu linh còn chưa kịp mở miệng, tọa kỵ đã bất an rít dài, chân sau không ngừng lui lại.

Bên kia chiến trường, Đồng Trạch cũng thay đổi sắc mặt:

- Sư soái! Hàn Canh tu vi chưa đủ, vọng dụng thần công, chỉ sợ kinh mạch rách hết trở thành phế nhân!

Vương Triết đáy mắt hiện qua vẻ lo âu nhưng toan tính. Hàn Canh là đệ tử đắc ý nhất của y, tuổi gần ba mươi, Thái Ất Cửu Dương công đã đạt tới cảnh giới lục dương, so sánh với y năm xưa cung tuổi đó cũng không kém bao nhiều. Không ngờ một viên tướng lục triều rất có tương lại, một tu sĩ có hi vọng kết thành kim đan còn chưa phát ra ánh hào quang của mình đã phải vẫn lạc ở đai bình nguyên này.

Trong cơ thể Hàn Canh quang cầu càng tụ càng nhiều, đầu tiên là giữa ngực và bụng ba cái, sau đó chừng hai vai cùng sườn trái xuất hiện ba cái nữa, tổng cộng sáu quang cầu chạy tới chạy lui trong kinh lạc. Tia sáng phát ra càng ngày càng thịnh. Cuối cùng, một quang cầu từ phía sau cổ hắn xuất hiện, dọc theo xương cổ chậm rãi xuống phía dưới, viên quang cầu này so sánh với sáu viên trước co hình dáng nhỏ đi rất nhiều, nhưng độ sáng vân không kém chút nào.

Đồng Trạch kinh ngạc địa há to mồm, sau đó đột nhiên quay người lại, kêu lên:

- Sư soái!

Cân về của Ma tộc đầu linh đã vây khốn Hàn Canh, chung quanh còn có mấy chỉ bách nhân đội liều mạng chạy tới. Vương Triết hít sâu một hơi, sau đó cao giọng hô:

- Nam nhi chết trận chiến trường, mới là đại trượng phu! Canh à! Ngươi có thể tụ thành thất dương, cũng không uổng ta truyền cho ngươi thần thông!

Vương Triết thanh âm trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ chiến trường, Hàn Canh cười dài nói:

- Đa tạ sư tôn!

Hàn Canh hai tay trống rỗng, bảy viên quang cầu đồng thời phóng tia sáng. Một tên ma nhân đứng cạnh ma tộc đâu linh cât giọng the thé:

- Ngăn trở hắn!

Vừa nói vừa lao ra.

Đội thân vệ bên cạnh Ma tộc đầu lình lập tức đoạt tiến lên, tầng tầng lớp lớp chăn đường, che kín chủ soái, vừa hướng Hàn Canh quăng ra tiêu thương.

Hàn Canh quanh người kích động vô số khí toàn, tiêu thương quăng tới một chút cung không đụng chạm được, phảng phất trong cuồng phong gặp rơm rạ cuốn tung bay. Người che mặt phong người bay tới, hơn mười tên ma binh cân về và thú nhân cũng vpt theo, khí thế trùng trùng.

Chỉ trong vòng hai cái hô hấp ngắn ngủn, Hàn Canh công lực đã phát huy đến mức tận cùng. Bảy viên quang cầu phảng phất hợp thành một viên, tản mát ra quang huy chói mắt. Tiêu thương nem tới không hề bị văng ra nữa, mà là phảng phất đầu nhập một lò luyện, tiêu thương sáng như tuyết chớp mắt nóng chảy, hóa thành kim khí nóng chày hoặc tro bụi bay tung.

Bọn về sinh chạy như điên mà đến kia lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Tên ma nhân che mặt cất giọng the thé lúc nãy chợt hoa thành luồng cuồng phong như con bươm đen bay lượn, lộ ra quầng khói đen ma quai, chất người. Khăn che mặt và áo tốc lên, lộ thấp thoáng bóng dáng của nữ tử, ánh mắt của ả màu xanh tím, hốc mắt hãm sâu, ngũ quan diễm lệ phảng phất băng tuyết điêu thành, môi đỏ mọng mím thật chặc, lộ ra ve quyết tuyệt.

Hàn Canh quát lên một tiếng lớn, song chưởng bỗng nhiên mở ra, ánh lửa quanh thân đại thịnh, quang cầu to lớn du tâu ở trong người đột nhiên sáng ngòi, mang theo tiếng rít bão táp.

Một luồng quang tuyến trong phút chốc chiếu sáng toàn bộ chiến trường, cơ hồ khiến mỗi người trên chiến trường lóa mắt.

Trong ánh bạch quang chơi mắt đó, mười mấy tên ma binh đang chạy tới Hàn Canh giống như bị một đạo sóng lớn đánh trúng, quay cuồng ngã nhào, thịt da nát tan thành từng mảnh. Bọn về binh đồng thời nâng linh giáp lên chống đỡ trước ma tộc đầu lình.

Khi vệ sĩ giơ linh thuẫn hoặc lá chắn lên làm tường chắn, ma tộc đầu linh cũng phóng người vụt ra sau chiến trường, thoáng cai đã cách xa hơn mười thước. Bỗng nhiên, sau lưng y co một cổ luồng nhiệt khí vọt tới, linh giáp cháy rụi, tọa kỵ bọn vó mềm nhũn nằm ngã xuống đất. các ma tộc đầu lình xung quanh bị chấn bay đi. Linh giáp trên người ma tộc thủ lĩnh cũng không khôi chan động, xuất hiện vết ran nứt. Cho dù y hàng năm chinh chiến, tu vi bất phàm, cũng nhịn không được phun ra một ngụm huyết.

Hàn Canh từ từ rơi xuống đất. Hắn một chiêu này ít nhất đánh chết hơn nửa số ma tộc đầu lình, toàn bộ cân về và thú nhân bên cạnh ma tộc thu linh. Tuy nhiên, chân khí trong cơ thể của hắn cũng tận số kiệt quệ. Hắn đem hết toàn lực, ngưng tụ ra thất dương, kinh lạc lúc này đã vỡ ra từng khúc, hình dạng chẳng khác gì phế nhân.

Trong ánh sáng chói mắt, cô gái ma tộc quỷ mị vọt đến bên cạnh Hàn Canh, vừa rồi toàn bộ linh giáp và áo choàng của ả bị thất dương của Hàn Canh biến thành liệt diễm cháy sạch, lô ra từng đường cong trên cơ thể trắng nhợt. Tuy linh giáp tiêu tan, nhưng à đã ngăn trở được thất dương hung mãnh của Hàn Canh, vừa chớp cái đã đưa tay phải cạnh sườn, rút ra một thanh nguyệt nha liêm đao cột sát đó.

Hàn Canh lạnh lùng nhìn ả, trong miệng phún ra một luồng máu tươi. Ả kia giương mắt tím nhìn hắn chầm chầm, sau đó giơ liêm đao, một đao chém xuống đầu lâu của hắn.

À ma nữ sau đó một tay cầm liêm đao rỉ máu, một tay nhấc đỉnh đầu Hàn Canh với đôi mắt hơi có chứ tiếc nuối vì không tiêu diệt được chủ tướng của địch, ngửa đầu lên trời, phát ra một tiếng rít dài.

Tất cả Thiên Vũ doanh sĩ tốt đều chúng kiến cảnh này. Trên gương mặt cương nghị như nham thạch của họ lần đầu tiên lộ vẻ bị thương. Bọn họ mím chặt môi, đôi lông mày nhướng lên, trong ánh mắt tỉnh táo phảng phất có ngọn lửa đang đốt.

Trải qua vô số lần huyết chiến, ngay cả huyết mạch của họ cũng giao hòa tình đồng đội. Bây giờ chủ tướng, đồng đội của họ đã hi sinh.

Quan chỉ huy lớn tiếng phát ra hiệu lệnh, trường mâu đã hiện ra xu hướng suy tàn lần nữa ngưng tụ thành rừng, đâm mãnh liệt về phía yêu thú và ma nhân. Mọi người trong lòng đều chỉ có một ý niệm cho dù co lấy tánh mạng tra giá, cũng phai đoạt lại di thể chủ tướng.

Chiến trường bên kia, một cảnh tượng bắt mắt đang tồn tại. Ấ ma tộc nữ tử đang giơ cao đầu lâu của Hàn Canh, liêm đao trong tay vẫn nhỏ vết máu. Bao phụ trên người ả đã bị liệt diễm đốt hủy gần hết, khó có thể che đậy thân thể. Áo giáp màu đen bên trong cũng rách tà toi, dính đầy máu tươi.

Trên đôi chân thon dài của à có mang một chuỗi ngọc. Giữa ngực ẩn hiện vết xâm hình ác quỷ đen đúa. vết xâm như ẩn như hiện, phát ra ánh sáng ma quái, mang theo vẻ lạnh lẽo, điên cuồng, khiến trong chiến trương máu tanh thế này, ả càng giống một ma nữ phê huyết, điền cuồng hơn.

-----o0o-----