Tiên Ma Chí

Chương 12: Hoang Lâm trấn



Khi đoàn người đến Hoang Lâm trấn là khoảng giữa trưa, nhưng trời không hề có nắng và cả thị trấn chìm trong một bầu không khí hoang tàn, ảm đạm. Người trong Hoang Lâm trấn phần đông là các thợ săn và tiều phu, vì vậy giờ này họ vẫn còn đang loay hoay trong rừng, có khi mỗi chuyến đi là vài ngày trời mới trở về.

Phong Phi Vân kể rằng vì địa thế hiểm trở, nghe đồn nơi đây còn có một vài tên tội phạm bị triều đình truy nã đang mai danh ẩn tích. Bọn họ thường cải trang thành những thôn dân yếu đuối để trà trộn vào đây, nhưng khi thực sự ra tay, bọn họ sẽ thể hiện tất cả bản chất hung ác và tàn nhẫn của mình. Vì vậy bầu không khí trong Hoang Lâm trấn luôn yên bình một cách kỳ lạ, tựa như một sự cân bằng chênh vênh có thể biến động bất cứ lúc nào.

Cả đoàn người bước vào một tòa khách điếm trong trấn, mùi rêu mốc và bụi bặm bốc lên làm cho Hà cô nương bịt mũi nhăn nhó. Mọi người nhanh chóng chọn phòng. Tiểu Vũ, Phong Phi Vân và Bao Tam Ca phải ở chung một phòng, hơi chật chội một tí nhưng vẫn xoay xở được. Bao Tam Ca trúng độc chưa lành, giờ đang khò khò trên giường dưỡng bệnh, Phong Phi Vân dắt anh em đi mua thực phẩm còn Tiểu Vũ đang ngồi luyện công, những nguy hiểm trên đường đã thôi thúc cậu phải chuẩn bị thêm một phần sức mạnh.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Tiểu Vũ vừa thu công thì đã thấy trời đã trở tối. Thấy không đói bụng lắm, cậu quyết định đi hít thở không khí một chút. Dạo bước trên những con đường nhỏ và lộng gió, cậu cảm thấy trong người thật là thư thái. Ánh trăng bàng bạc bao phủ lên những mái nhà xiêu vẹo, đâu đó là những tiếng côn trùng không tên. Cậu yên lặng cảm nhận màn đêm nơi này, trong lòng chợt nhớ về một màn đêm khác, thân thuộc và ồn ã hơn với những tiếng sóng biển xô bờ và Trần lão bên cạnh. Cậu tự hứa với lòng sẽ học tập thành tài thật nhanh để trở về quê hương. Ánh trăng khuyết trên cao khẽ mỉm cười như đang cổ vũ cho cậu.

Đang đắm chìm trong những cảm xúc dào dạt, chợt Tiểu Vũ nghe thấy tiếng những bước chân di chuyển rất khẽ, cậu liền nấp về bụi cây bên đường. Có 2 người đang di chuyển rất nhanh về phía này, khuôn mặt bị che lấp đi trong chiếc mặt nạ bạc, chỉ lộ ra những đôi mắt đen sâu thẳm và lạnh lùng. Trên vai nam tử phía trước là một cái bao tải, bên trong có chứa thứ gì đó to to làm nó trĩu xuống. Tiểu Vũ tập trung nghe ngóng thì nghe được những tiếng ưm ưm rất nhỏ trong bao. “Rõ ràng là bọn bắt cóc người”- cậu nghĩ thầm.

Tính hiếu kì và chính nghĩa trong cậu dâng lên, cậu quyết định sẽ đi theo sau bọn chúng. Cẩn thận di chuyển phía sau những hàng cây rậm rạp, rất nhanh cậu đã thấy đích đến của bọn chúng. Đó là một ngôi chùa cổ kính nằm dưới tán một cái cây rất lớn. Hai tên bí ẩn di chuyển vào bên trong chùa, quăng cái bao tải đánh oạch xuống đất làm người bên trong kêu lên oai oái. Tên cầm đầu mở cái bao ra, bên trong là một cô bé chỉ khoảng 10 tuổi, khuôn mặt bé nhỏ hơi tái lại vì sợ hãi nhưng không che giấu được những nét tinh anh dễ thương của mình. “ Chắc cũng chỉ bằng tuổi Phi Yến muội muội” - Tiểu Vũ đang nấp bên cửa sổ đánh giá, nắm tay siết chặt lại, bọn bắt cóc này cũng thật ác độc, trẻ con nhỏ như vậy mà cũng dám ra tay.

Tên cầm đầu nhìn qua nhìn lại một hồi, cảm thấy mọi thứ đã an toàn, hắn nói với cô nương trong bao tải:

-Đã đắc tội với công chúa rồi. Hạ thần chỉ nhận mệnh làm theo chỉ thị của cấp trên thôi, mong công chúa đừng trách tội. Vài ngày nữa chúng ta sẽ thả công chúa đi, vì vậy mong người đừng chống cự mà hãy nghe theo lời của chúng ta.

Khuôn mặt của cô bé hơi phồng lên, đôi mắt to tròn ọng ạnh nước, rõ ràng là đang cố gắng không khóc òa lên. Hức hức khịt mũi mấy cái, cô bé đã bình tĩnh lại một chút, cô lúc lắc cái đầu nói:

-Ta đói lắm, các ngươi có gì để ăn không.

Tên cầm đầu thở ra một hơi. Nếu mà cô công chúa này mà sợ hãi khóc òa lên thì sẽ thật là phiền phức nha. Hắn quay đầu sang tên bên cạnh, ra hiệu ngươi đi mua đồ ăn đi. Tên kia cũng không nhiều lời mà nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Bên trong ngôi chùa chỉ còn lại tên cầm đầu ngồi ngưng thần tĩnh khí và cô bé nằm co ro một góc. Bên ngoài Tiểu Vũ đang vắt óc suy nghĩ cách cứu người. Dám bắt cóc công chúa Việt quốc, chỉ sợ võ công không yếu. Không đấu lực lại thì phải dùng trí, nhưng phải làm thế nào đây. Cậu chống cằm nghĩ nghĩ, hơi lần vào bên túi. Chạm phải một vật mềm mềm bên trong, cậu liền sáng ra một chủ ý.

Tên nam tử cầm đầu bên trong đang tập trung hết sức cao độ. Xoẹt một tiếng, con muỗi vo ve chết tiệt nãy giờ bay quanh người hắn đã cưỡi hạc quy thiên. Hơi mĩ mãn vì võ công kinh người của mình, hắn thổ nạp một hơi thật sâu. Bỗng hắn chợt ngửi thấy mùi gà quay trong không khí. Thật là thơm nha, hắn cũng mấy ngày chưa được ăn ngon rồi. Nuốt nước miếng đang ừng ực tuôn ra, hắn đứng dậy nhìn ra xa nhưng tên đồng bạn vẫn chưa về. Hắn chợt chấn kinh, không khí có độc. Hắn vội vàng bịt mũi lại nhưng cảm giác chân tay bủn rủn bắt đầu dâng lên. Hắn vội móc thuốc giải độc trong túi uống lấy nhưng cảm giác suy yếu vẫn không biến mất. Thấy tình hình không ổn, hắn hét to:

-Tên nào lén lén lút lút mau bước ra đây.

Hắn huy vũ song chưởng, kình phong hung mãnh bay tán loạn làm cho các cánh cửa bật tung ra. Một bên cửa sổ rớt trúng vào đầu Tiểu Vũ đang mai phục bên ngoài làm cậu nổ đom đóm mắt. Tên nam tử quay sang phía này, ánh mắt sắc lẹm bắn ra từng tia sát khí. Hắn vận công lực, định bắn một đạo phi đao sang thì hạ thân hắn chợt run lên. Bủm bủm bủm, từng đạo “ám khí “ bay ra khắp phòng, làm cho không khí bắt đầu dâng lên những mùi khó tả.

Hắn khuỵu người xuống ôm lấy bụng, nhưng vẫn không thể ngăn được những cơn đau thốn khôn cùng.

Tiểu Vũ bay vào với một cái khăn đen che mặt mà cậu lụm được, vừa chạy vừa vận kình xua tay liên tục. Cậu thầm nghĩ bột phấn Hà tỉ tỉ đưa thật công hiệu nha, cái này gọi là Thông Suốt Phấn, điều chế từ thành phần chính là Kê Dực Hoa, dùng với ma thú hay con người đều có tác dụng, sẽ khiến cảm giác muốn được giải phóng dâng trào gấp bội, rất hiệu quả trong việc cứu chữa những ca ngộ độc tiêu hóa.

Thấy tiểu cô nương bên kia cũng đang nhăn mặt vì cũng hít phải một ít độc phấn, Tiểu Vũ liền chạy tới cho cô gái hít một ít hương giải độc, rồi hỏi nhanh:

-Ta tới đây là để cứu cô, mau đi theo ta.

-Cảm ơn ngươi, nhưng chân ta bị trói mất rồi.

-Vậy thì leo lên đây để ta cõng cô.

Nói rồi không để cô gái kịp phản ứng, hắn đã xốc cô lên lưng chạy như bay. Đằng sau vẫn còn tiếng gào thét của tên cầm đầu. Chạy được một đoạn thì Tiểu Vũ chợt thấy phía còn tiếng động đánh nhau rất dữ dội, bụi mù bốc lên một vùng lớn. Tiểu Vũ định tránh đi thì cô nương sau lưng chợt bảo:

-Có thể là có người tới cứu ta, ngươi có thể chạy qua đó xem một chút được không?