Tiên Ma Chí

Chương 19: Mai phục



Rất nhanh mọi người đã dáo dác chạy lên boong thuyền. Ấn tượng về cuộc chiến trong rừng lần trước vẫn còn in sâu trong tâm trí mỗi người. Bây giờ Phong Dạ đang ở đầu thuyền chủ trì mọi việc. Từ xa xa tiến lại là một chiếc thuyền độc mộc, đứng trên đó là một nam tử, rõ ràng là nam tử lần trước đã cầm đầu cuộc chiến trong rừng. Lần này vẻ mặt hắn trong ngưng trọng hơn hẳn. Cuộc chiến lần trước đã có nhiều tổn thất hơn dự định nhưng lại không gây ra thương vong cho tinh anh bên địch. Đó là một thất bại rất nặng nề. Hắc Khô Lâu không phải nơi chấp chứa những kẻ thất bại- nam tử áo đen tự nhắc nhở với lòng. Bàn tay khô xương của hắn siết chặt lấy ống sáo trong tay nhằm lấy lại sự điềm tĩnh thường có. Giương cặp mắt đen nhánh không cảm xúc lên đáp trả cái nhìn lão luyện của Phong Dạ, hắn cất tiếng trước:

-Gặp được Phong tiền bối đỉnh đỉnh đại danh quả là vinh dự của tại hạ. Ta cũng sẽ rất vui nếu tiền bối bằng lòng giao nộp báu vật ấy ra đưa cho tại hạ.

-Hừ muốn đánh thì đánh, không cần phải nhiều lời.

-Ha ha ha ha, quả thật Huyết Phong vô cùng thẳng thắn đúng với lời đồn. Vậy thì để ta mời mọi người nghe một khúc nhạc góp vui.

Hắn kề môi lên ống sáo. Ống sáo dần sáng lên như thức tỉnh sau một giấc ngủ dài. Nó bắt đầu phát ra những âm thanh tựa như muôn thú gào thét. Hỗn hợp âm thanh khủng khiếp này làm cho nhiều bảo tiêu trên thuyền công lực còn yếu tức ngực thổ huyết. Nguy hiểm hơn, đám Hắc Ám sấu dưới mặt nước bắt đầu có dấu hiệu khó ở, chúng quẫy nước một cách mạnh mẽ và đôi mắt chúng đổi sang màu đỏ máu. Một số con kích động đã bắt đầu tấn công vào mạn thuyền khiến chiếc thuyền lung lay như diều trước gió. Trên thuyền, Liêu Văn vẫn ngồi bình chân như vại, bình tĩnh nói:

-Nếu chỉ như vậy thì chưa đủ để hạ gục con thuyền này đâu. Mọi người hãy chuẩn bị thả neo ….

Bùmmm, một âm thanh vang dội từ phía dưới thuyền phát ra cắt đứt lời nói còn đang dang dở của Liêu Văn. Lửa đã bùng lên và nước bắt đầu tràn lên các khoang thuyền. Con thuyền rung lắc dữ dội và dần chìm xuống. Mọi người tán loạn tìm cách lấp lỗ hổng lại. Phong Dạ đứng lẩm bẩm:

-Không ngờ lại là kế giương đông kích tây. Lấy thân mình làm mồi nhử thu hút sự chú ý để thuộc hạ gắn bom vào đáy thuyền. Cũng là một kẻ có đảm lược.

Một bảo tiêu từ dưới khoang thuyền chạy lên cấp báo:

-Báooo, lổ hổng ở sàn tàu quá lớn, chỉ có thể lấp sơ lại. Nhưng nước vẫn còn đang tràn vào, chỉ sợ không bao lâu thì thuyền sẽ chìm xuống.

-Chết tiệt thật, không ngờ đám người này cũng có thuốc nổ. Không phải thứ này do quân đội quản lý sao. Mau đi bắn pháo hiệu. Trong vòng nửa canh giờ sẽ có người đến tiếp ứng- Liêu Văn hô lớn để trấn an mọi người.

Quả nhiên lời này có tác dụng. Mọi người đã dần bình tĩnh lại. Một pháo hiệu màu trắng đã được bắn lên cao, sáng rực cả bầu trời. Tiểu Vũ thắc mắc với Phong Phi Vân:

-Tại sao mọi người lại sợ thuyền chìm đến như vậy. Đây là vùng nước cạn cơ mà.

-Bởi vì lớp đất nơi đây có sức lún rất lớn. Nếu con thuyền chạm vào đáy sông thì sẽ rất nhanh bị kéo xuống- Phong Phi Vân nhỏ giọng nói.

Nam tử thủ lĩnh vẫn đứng đó, bình tĩnh nhìn phát pháo hiệu bắn lên trời. Hắn có đủ tự tin để tiêu diệt đám người này trong vòng một canh giờ. Người của Thiên Phong tiêu cục có thể xưng là tinh anh trên bờ, nhưng khi rơi xuống nước rồi thì cũng chỉ như hổ lạc đồng bằng, chỉ còn là một đám ô hợp. Họ làm sao có thể đối phó với những con Hắc Ám Vương Sấu đang phát cuồng đây?- Nam tử áo đen tự mãn cười thầm. Hắn phất tay lên cao, ra hiệu bắt đầu bước 2. Từ trong những bụi lau dày, những bóng đen từ dưới nước trồi lên. Rõ ràng đây là quân mai phục của Hắc Khô Lâu. Những mũi tên lửa dày đặc được phóng lên trên thuyền làm cho trên boong bùng bùng lửa cháy. Những tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng hô vang dập lửa làm con thuyền chìm trong hoảng loạn. Phong Dạ tức giận đánh nát tay vịn bên cạnh. Ông ra lệnh:

-Mọi người tìm những tấm ván to làm khiên chắn lại. Phong Phi Vân và các cao thủ theo ta tiêu diệt tên nam tử kia. Cầm giặc tiên cầm vương. Chúng ta phải hành động nhanh lên.

Một con thuyền nhỏ được thả xuống. Phong Dạ, Phong Phi Vân, Bao Tam Ca, Hà cô nương, Trúc Thanh và Tiểu Vũ lần lượt phi thân đáp xuống. Bao Tam Ca và Phong Phi Vân ra sức chèo thuyền, rất nhanh đã tiến đến gần thuyền của nam tử áo đen. Những mũi tên lửa bay đến xung quanh đều được Phong Dạ đón đỡ. Tiểu Vũ cảm thấy như mình đang nằm trong tâm một cơn bão, xung quanh là tiếng gió xoáy phần phật khiến cho những mũi tên bay đến chỉ như thiêu thân lao vào lửa. Một thân công phu kinh hồn của Phong Dạ đã triển lộ hết ra. Nam tử áo đen lẩm bẩm:

-Quả nhiên không thể ngăn được Huyết Phong bằng cách thông thường được- Hắn chắp tay về một phía cung kính nói- thỉnh đường chủ ra tay ngăn địch.

-Tốt- từ trong bóng tồi một âm thanh âm trầm đáp lại. Một người tóc tai bù xù, quần áo rách rưới phóng ra. Hắn cười lên một điệu cười man dại rồi rất nhanh chóng đạp bước trên mặt nước tựa như trên đất bằng. Hắn hét lớn:

-Huyết Phong tiểu nhi, lão tổ Quỷ Khốc của mi đã tới rồi đây. Sao không mau nhanh nhanh ra tiếp đón.

-Hừ, tên Quỷ Điên nhà ngươi không ngờ cũng tham gia vào vũng nước đục này. Cũng tốt, nơi này cảnh sắc đẹp đẽ, là một nơi chôn thây không tồi- Phong Dạ tuy đang lâm vào thế khó nhưng không hề kém cạnh đáp trả.

-Đã chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, đỡ của ta một chiêu- Quỷ Khốc chưởng phong ập đến, Phong Dạ bất đắc dĩ phải phi thân ra đón đỡ để tránh làm nổ tung con thuyền. Quỷ Khốc cũng là một tên cao thủ có tiếng trên giang hồ, không hề kém cạnh Phong Dạ. Nhưng người ta thường gọi hắn là Quỷ Điên, vì hắn tính tình hiếu sát, tàn nhẫn, ra tay không theo quy củ nào. Khi hắn thích thì hắn có thể đi giết chóc cả một thôn làng. Khi lười ra tay thì hắn có thể thả mục tiêu ám sát của mình cho chạy trốn cho đến chết. Nói chung hắn là một tên chẳng ai muốn dây vào.