Đã trải qua hơn 2 tuần kể từ ngày bọn người Tiểu Vũ khởi hành, cả 5 người đều bớt đi một phần thảnh thơi, nhiều thêm một phần phong trần. Người có khí chất thay đổi nhiều nhất chính là Tiểu Vũ. Kinh qua những gian khổ, sự non nớt của cậu đã dần được thay thế bằng sự trưởng thành.
Về cá nhân Tiểu Vũ, cậu cảm thấy chuyến đi này rất thú vị. Sáng phơi nắng, chiều dầm mưa, tối nghe hổ gầm vượn hú, hành tẩu giang hồ quả thật có rất nhiều phong vị. Cậu cũng đã hiểu vì sao ông mình dành cả đời ngao du khắp nơi, đi tìm kiếm sự tự do chân chính.
Đường đi dần dốc hơn, những hàng cây to được thay thế dần bằng những đồng cỏ cao và bụi cây thấp. Gió luồn lách giữa những khoảng cỏ rộng, tạo nên những đợt sóng nhấp nhô. Nếu quan sát kĩ, có thể nhận ra 5 cái đầu đang lấp ló nằm trong đó. Miệng ngậm cỏ và đang khoan khoái hưởng thụ gió trời là Phong Phi Vân. Hắn đang bò rất tích cực, thỉnh thoảng ngó trộm về phía Hà cô nương rồi cười hắc hắc. Bò qua hết trảng cỏ rộng này là đã đến vùng phụ cận Thư Hùng cổ đạo.
Vượt qua thêm một đoạn núi dốc là một đoạn cao nguyên bằng phẳng. Từ đây nhìn về phía xa có thể thấy một đỉnh núi nhô lên cao, sững sững như một mũi đinh ba đâm thẳng lên bầu trời. Đó chính là Thư Hùng cổ đạo đỉnh đỉnh hung danh.
Băng qua nơi này chỉ có 2 con đường, một lớn một nhỏ nằm lọt giữa ba phần đỉnh núi. Theo tương truyền nơi này đã từng là một đỉnh núi thống nhất. Nhưng đến một ngày, từ trên trời có 2 luồng kiếm quang kinh thiên chém xuống, đỉnh núi nguyên vẹn đã bị chẻ làm 3. Vì vậy vách núi nơi đây bóng loáng như gương, giữa hẻm núi luôn có cương phong đặc biệt sắc bén, tựa như kiếm khí của chúng nhân hành tẩu trong giang hồ.
Cũng chính tại nơi này, gia chủ đời thứ nhất của Phong gia đã ngộ ra sát chiêu cuối cùng trong bộ Thiên Phong quyền của mình, vô kiên bất phá, danh chấn giang hồ. Tuy nhiên, tuyệt kĩ này không phải đời nào của Phong gia cũng lĩnh ngộ được.
Ông nội của Phong Phi Vân, tức gia chủ đời thứ 3 của Phong gia, dành cả đời mình để nghiên cứu nhưng vẫn không thể học được, dẫn đến kết cục Phong gia suýt bị người ngoài lập kế thôn tính. May sao, Phong Chiến Thiên thời trẻ là một người có thiên tư hơn người, ông đã âm thầm lĩnh ngộ được tuyệt kĩ này, về sau đánh một trận máu tanh mà thành danh.
5 người đến ngã rẽ lúc trời vừa sập tối. Chỉ khi lại đủ gần, người ta mới cảm nhận hết được độ hùng vĩ của đỉnh núi. Tiểu Vũ ngẩng đầu lên hết cỡ cũng không thấy đỉnh núi đâu, chỉ nhìn thấy được vài cánh đại bàng đang chao lượn. Cả 2 con đường trước mặt đều vô cùng âm u giữa nền trời tối, gió từ bốn phía tựa như bị hút hết vào đó. Phong Dạ sờ tay lên vách đá trơn nhám, đánh giá một lúc rồi gật đầu nói:
-Mọi người hãy ăn uống nghỉ ngơi để lại sức, tối nay chúng ta sẽ tiến hành đột nhập theo kế hoạch.
Một đêm tối trời. Ánh trăng bị che khuất trong mây mù. Không thể quan sát bất kỳ điều gì quá một sải tay. Thời khắc hoàn hảo để bắt đầu. Khi cả 2 con đường đều đã đặt mai phục của địch, thì chúng ta cần tìm một con đường thứ 3 của riêng mình: leo lên trên.
Phong Dạ ướm thử chân mình vào một gờ đá, tay ông cầm một cây búa và bên hông một túi cọc sắt. Khẽ vận công lực vào chiếc búa, Phong Dạ huơ cao nó và đóng thẳng vào. Chiếc cọc không một tiếng động găm vào đá tựa như đó chỉ là một miếng đậu hũ. Phong Dạ nhảy lên chiếc cọc sắt, tiếp tục công việc của mình một cách nhanh chóng. Chẳng mấy chốc ông đã ở lưng chừng núi. Phong Phi Vân nói với mọi người:
-Đã đến lượt của chúng ta rồi.
Cả 3 người đều gật đầu đồng ý. Bao Tam Ca là người phi thân lên trước nhất. Tiếp đó, Tiểu Vũ, Hà cô nương lần lượt theo sau. Phong Phi Vân là người đoạn hậu.
Khi trời càng lên cao càng lạnh lẽo. Bóng hình cả 5 người đã khuất dạng trong áng mây mù, chỉ có thể lờ mờ cảm thấy nhau. Hà cô nương cảm thấy từng đợt tê dại từ tay truyền đến. Chúng thật lạ lẫm và không còn tuân theo hiệu lệnh từ cô nữa. Một ít vụn đá rơi xuống khiến cô phải nhắm tịt mắt lại, nhưng một số ít vương lại cũng khiến cô ứa nước mắt.
Vươn tay chạm đến cọc sắt kế tiếp, cô rướn người lên gần như ôm chầm lấy vách núi. Từng chút một, chiếc cọc dưới chân cô dần tuột khỏi vị trí của nó. Một tiếng xoạc lớn vang lên, hai chân cô hẫng nhịp giữa trời. Gió thốc lên, cô tựa như một con chim đang vùng vẫy. Bàn tay yếu ớt không còn đủ sức níu giữ, cô nương theo trọng lực lôi kéo rơi nhanh xuống.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh. Phong Phi Vân ở phía dưới chợt thấy mắt mình hoa lên, một sức nặng khủng khiếp chợt chèn lên vai hắn rồi chợt bẵng đi mất. Trong vô thức hắn đưa tay đón lấy “vật thể lạ” này. Cảm giác đầu tiên của hắn là: Thật mềm mại nha.
Sau đó hắn chết trân nhìn Hà cô nương đang nằm trong ngực mình. Bị nhìn chằm chằm một lúc lâu khiến Hà cô nương mặt đỏ ửng lên. Cô hổn hển nói:
-Phong sắc lang ngươi nhìn đủ chưa.
-E hèm, thất lễ rồi. Sao cô tự dưng nhảy xuống đây vậy?
-Do có một cái cọc tuột ra làm ta bị trượt chân- Hà cô nương nhỏ nhẹ đáp.
-Vậy cô còn đi tiếp được không?- Phong Phi Vân tốt bụng hỏi.
Hà cô nương hồi lâu không đáp, chỉ im lặng ngồi vuốt tóc và giương đôi mắt to tròn nhìn Phong Phi Vân, một bộ dạng ngươi tự đoán đi, ta không trả lời đâu. Phong Phi Vân thở dài trong lòng: mấy bà nương này có thể khác nhau ở nhiều chỗ, nhưng đều giống nhau ở điểm này đây, vô cùng rắc rối a. Phong Phi Vân chỉ chỉ lưng mình nói:
-Nếu cô nương cảm thấy mệt thì ta sẽ cõng cô đi một đoạn.
Hà thần y nãy giờ chỉ chờ mỗi câu này, liền nhảy tót lên lưng Phong Phi Vân. Cô thủ thỉ nói vào tai hắn: