Tiên Ma Chí

Chương 3: Thiên Phong tiêu cục



Đang tâm thần sảng khoái, Tiểu Vũ sẽ không để ý những ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh. Cậu đi nhanh về phía Đông trấn, là nơi tọa lạc của tiêu cục duy nhất trong trấn- Thiên Phong tiêu cục. Trong tay không mang theo nhiều tiền, cậu dự định sẽ xin một chân bảo tiêu trong tiêu cục này, vừa tiện đường đi lại an toàn hơn. Về khả năng võ công của mình, Tiểu Vũ vẫn là có một chút điểm tự tin.

Thiên Phong tiêu cục thành lập đã hơn 300 năm, đã truyền qua 5 đời thế hệ. Tồn tại vững chắc như vậy qua thời gian, ngoài tài năng lãnh đạo của Phong gia, không thể không kể đến cách đối nhân xử thế của họ. Tuy là một nhà độc địa tại nơi này nhưng Phong gia không quá ỷ thế hiếp người trong các khu chợ hay khách điếm. Vì vậy nhân khí nơi đây rất tốt.

Dọc 2 bên đường là những quán sạp đầy đủ màu sắc và hương vị, điều này làm tính hiếu kỳ của Tiểu Vũ bắt đầu nổi lên. Trong bọc chỉ có 10 lượng bạc, cậu tự nhủ sẽ chỉ xem cho biết mà thôi.

-Mấy cái bánh bao kia nhìn ngon quá, còn mấy cái bánh quế hoa nữa, ực ực ...

Vừa mới mở Khai môn nên hiện tại Tiểu Vũ đang rất đói, cậu nhìn xung quanh mà nước miếng cứ dâng trào.

-Ực nhìn cái đùi gà chiên giòn kìa, còn mấy miếng há cảo thơm phức nữa…. A

Bỗng dưng cảm giác đói trong người cậu biến mất. Dường như cơ thể cậu đã tìm ra một thứ ngon lành hơn.

-Linh khí, nhất định là linh khí. Làm sao ở nơi này lại có một đám linh khí tinh thuần như vậy. - Cảm nhận nơi Khai môn đang reo lên như thấy sơn hào mĩ vị, cậu vừa nghĩ thầm vừa bước nhanh đến ngọn nguồn linh khí kia.

-Bán rẻ đây, đại hạ giá đây. Bán đồ cổ gia truyền đây. Ta đang cần tiền gấp nên mới bán phá giá đây. Mua dô mua dô… - Tại nơi góc ngả tư đường có một tay bán hàng đang ra sức quảng cáo, người xem cũng vây quanh bàn luận vô cùng náo nhiệt.

Trên sạp bày ra rất nhiều món hàng rất bắt mắt, có rất nhiều bình cổ, thư pháp, tượng phật tinh xảo. Nhưng hút hết tầm mắt của Tiểu Vũ bây giờ là một chiếc vòng cổ hơi cổ kính, ở giữa có nạm một viên lam bảo thạch óng ánh. Vật này chính là ngọn nguồn linh khí phát ra.

-A đường ca, chiếc vòng cổ màu xanh kia thật đẹp. Huynh có thể mua nó cho muội không.

Giọng nói trong trẻo của một tiểu cô nương vang lên làm Tiểu Vũ chú ý. Cậu để ý thấy nơi phát ra là một cô bé tóc bím, áo đỏ xúng xính và một bạch y thiếu niên. Bạch y thiếu niên khoảng 18 tuổi , trông bộ dạng chính là một công tử ca đẹp trai lắm tiền- công địch của toàn bộ F.A trên thiên hạ. Mặt Tiểu Vũ hơi nhăn lại, vì cậu biết mình không có nhiều tiền lắm, nhưng cậu quyết tâm sẽ tranh cho bằng được.

Cậu không biết công tử ca kia cũng đang cười khổ trong lòng: cô nhóc này đúng là một tiểu phá gia a, mới đi dạo sáng giờ mà sắp xài hết tiền ăn vặt tháng này của ca rồi. Công tử ca này chính là đại thiếu gia đời thứ 5 của Thiên Phong tiêu cục, tên gọi là Phong Phi Vân, thường ngày đều đối xử với mọi người rất tốt, nên có danh tiếng rất cao trong thành. Người dân của Thanh Sơn Trấn vẫn thường kháo với nhau rằng:

-Thiên Phong một đời lại cao hơn một đời, thật là có phúc lắm thay.

Quả thật như vậy, Phi Vân năm nay 15 tuổi nhưng võ học đã có chút thành tựu, 18 lộ Thiên Phong quyền đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, từng đánh ngang tay với một số cao thủ trong tiêu cục. Là một con người hào sảng, thích kết giao bằng hữu, đặc biệt, Phong Phi Vân còn rất thích luận bàn với những cao thủ trẻ tuổi trong thiên hạ, và thường là thắng nhiều hơn bại.

Tiểu Vũ cảm thấy hơi hồi hộp trong người, cậu quyết định tiên phát chế nhân trước.

-Nè ông chủ, cái vòng cổ này, bán 8 lượng được không?

A, tiểu thần tài a. Chủ sạp mắt sáng như sao, gật đầu lia lịa, bảo:

-Được được a. Khách quan thật là có ánh mắt nha.

Tiểu Vũ vội luc lấy 8 lượng trong bọc để trả tiền rồi vơ hàng chạy biến. Không ngờ tiểu cô nương bên kia bắt sóng thật nhanh, vội kêu lên:

-Khoan, khoan đã ông chủ. Nè đại ca huynh còn bao nhiêu tiền hả? Mau tranh giá a. Sắp bị mua mất rồi kìa.

Phong công tử thầm than khổ, tháng này hết tiền đi thăm tiểu Hương rồi a, lục tìm một hồi trong túi, thấy cũng chỉ còn có 9 lượng bạc. Hắn nói với ông chủ:

-Nè ông chủ, ở đây ta có 9 lượng này. Ông bán cái vòng cổ đó cho ta.

Tiểu Vũ cơ hồ muốn nhảy dựng lên, chim vào nồi rồi mà còn muốn bay ra a.

-Nè ông chủ, chắc mua chắc bán a. Ông nói sẽ bán cho ta mà. Ta cũng trả 9 lượng đây. - nói rồi vội móc thêm 1 lượng mà lòng rỉ máu - tiền ăn của taaa.

Ông chủ sạp cảm thấy vui quá hóa buồn a. Cứ tưởng sắp bán được cái vòng cổ hàng lượm này được rồi, không ngờ lại xuất hiện 2 ông thần a. Đắc tội khách nhân thì thiệt là mất uy tín, mà đắc tội thổ địa lại càng không được. Số ta thiệt là khổ mà.

Loay hoay một lúc lâu, chủ sạp vẫn không biết làm sao cho phải. Phi Vân nhìn sang, thấy Tiểu Vũ một thân áo vải bạc màu nhưng vẫn không che đậy được khí chất đặc biệt phát ra. Làm lãnh đạo tất có mắt nhìn, Phi Vân thầm đoán Tiểu Vũ cũng là người mang kì học trong người. Thế là lòng hiếu thắng của Phi Vân lại nổi lên, y nói:

-Tiểu huynh đệ này chắc là người mới tới Thanh Sơn trấn phải không. Trong trấn này có một quy củ, nếu 2 bên tranh mua hàng không được, thì 2 bên có thể luận bàn để giải quyết, tất nhiên là chỉ đến điểm dừng thôi. Huynh đệ có muốn thử sức không?

-Thật là hợp ý ta mà. Ta cũng muốn xem xem sức mạnh của Khai môn vừa mở như thế nào- Tiểu Vũ thầm nghĩ rồi gật đầu.

Mọi người xung quanh nhanh chóng tản ra thành một vòng tròn. Náo nhiệt a, lâu lắm rồi mới thấy đại thiếu gia của Thiên Phong tiêu cục ra tay, rồi còn thiếu niên thần bí này nữa . Chắc sẽ là một hồi thú vị . Trong đám người chỉ có chủ sạp là đang khổ khổ trong lòng

“ Đánh nhau a, nhưng mà sao lại đứng gần chỗ buôn bán quá vậy. Lỡ huơ tay huơ chân trúng phải đồ đạc thì đúng là lỗ nặng rồi.”