Tiên Ma Chí

Chương 32: Thân phận thần bí



Chương 32: Thân phận thần bí

Sau khi đi hơn một canh giờ thì đoàn người cuối cùng đã ra khỏi khu rừng rậm. Một tòa thị trấn đã xuất hiện trong tầm mắt Tiểu Vũ. Đó chính là Tứ Phương Trấn đỉnh đỉnh đại danh trong vùng này.

Tứ Phương Trấn nằm lọt thỏm giữa một thung lũng rộng rãi, từ trên nhìn xuống có thể thấy tòa trấn này được bố cục làm 4 phần rất rõ ràng, được chia ra bởi những tuyến đường lớn cắt qua nườm nượp người qua lại.

Tứ Phương Trấn nhờ có vị trí thuận lợi, nằm trên tuyến đường huyết mạch nối liền 2 tòa thành lớn của Việt Quốc là Thăng Long thành và Tuế Nguyệt thành, ngoài ra đây còn là nơi trung chuyển và trao đổi hàng hóa lớn giữa khu vực phía Bắc và phía Nam Việt Quốc, chính những điều này làm cho khung cảnh trong trấn vô cùng tấp nập và náo nhiệt.

Đoàn người Tiểu Vũ phải rất vất vả chen qua những dòng người tấp nập trước khi đi đến một biệt viện khá yên tĩnh nằm sâu trong một con hẻm khuất. Khung cảnh bên trong được bài trí khá đơn sơ nhưng vẫn toát lên sự hòa hợp giữa khu nhà ở và khung cảnh thiên nhiên.

Tiểu Vũ được phân đến một căn phòng trống có vẻ cũ kĩ, lớp bụi dày bám ở song cửa chứng tỏ đã lâu nó không có người ở. Tiểu Vũ không để ý lắm đến điều đó. Mấy ngày không tắm đang làm người cậu cảm thấy rất bức bối. Cậu đặt bọc đồ được cất trong người ở dưới lớp chăn dày rồi chạy tót đi. Căn phòng một lần nữa chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng vốn có.

Đột nhiên một khe sáng hẹp rọi vào phòng. Một bóng đen nhẹ nhàng đột nhập vào bên trong. Bóng tối có thể che khuất đi dáng hình, nhưng không thể giấu đi đôi mắt sắc sảo tựa ánh kiếm của kẻ đột nhập. Rất nhanh hắc bào cô nương đã tìm thấy thứ mình cần- những manh mối về thân thế bí ẩn Tiểu Vũ. Cẩn thận mở lớp vải bọc đồ ra, cô tìm được một vài thứ mà khiến cô cũng phải ngạc nhiên. Cô tự nhủ:

-Thân phận của cậu nhóc này quả thực không tầm thường. Ta cần phải đi báo cáo lại cho công tử về chuyện này mới được.

Chàng trai tuấn tú đang ngồi nhâm nhi trà ở hoa viên. Ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua những tán lá dày, để lại trên mặt đất những chấm sáng nhỏ. Trời không đổ gió nhưng không gian quanh đây lại không khiến người ta cảm thấy oi ả Khung cảnh ở đây lúc nào cũng khiến ta cảm thấy thật bình tâm - Chàng trai bỗng dưng tự thoại một mình- muội có muốn cùng ta thưởng thức một tách trà không? Phía sau chàng trai, một bóng hình phiêu hốt dần hiện ra, đáp lại lời mời của chàng là một mũi phi đao bén nhọn. Chàng trai bật cười gẩy nhẹ một cánh hoa đang rơi chuyển hướng đón lấy mũi phi đao. Độ sắc bén của phi đao khiến nó dễ dàng cắt qua cánh hoa, nhưng lại bị kình lực hùng hậu trong đó chặn đứng, rơi rụng xuống bãi cỏ xanh.

-Muội vẫn thích chơi đùa như vậy- chàng trai nằm ưỡn dài người ra trên ghế dựa- nhưng nếu là muốn ám sát ta thì nhiêu đó vẫn còn chưa đủ đâu.

-Huynh đừng luôn tự đắc như vậy- hắc bào cô nương nói với lên từ phía sau- nếu có cơ hội, huynh sẽ phải nằm lại dưới tay ta.

-Còn ta thì có cảm giác muội sẽ không đành lòng ra tay đâu- có vẻ như giữa hai người đã từng có một câu chuyện dài, nhưng chàng trai đã khéo léo chuyển chủ đề- chuyến đi dạo chơi của muội đã có kết quả như thế nào?

-Nói ra sẽ làm huynh bất ngờ đấy. Cậu nhóc đó dường như có liên quan đến Ám Vệ- Cô gái nhấn mạnh- trong tay cậu ta một thanh Ám Lệnh.

-Ám lệnh- Tín vật tối cao của Ám Vệ, có thể đưa ra một yêu cầu bất kì với họ. Thật là một cậu nhóc thú vị. Nhưng có vẻ vẫn còn có điều gì khác nữa- chàng trai tuấn tú tự tin đoán- một điều khiến ta thật sự bất ngờ.

-Nếu muội không lầm thì cậu ta đang giữ một tấm Thiên Không Lệnh- cô gái thấp giọng nói.

-Thiên Không Lệnh sao- nụ cười trên mặt chàng trai chợt tắt- một trong số ít thứ có thể làm cho các đại tộc ở kinh đô đánh nhau loạn thành một đoàn. Hừm,có vẻ ta sẽ phải nhắc nhở người đệ đệ này một chút rồi.

-Huynh quyết định như vậy thật sao?

-Nếu có liên quan đến Ám Vệ thì đã là người phe ta. Đã dùng người thì không nên nghi ngờ người- chàng trai kết thúc phát biểu của mình bằng cách uống cạn hết tách trà đến tận giọt cuối cùng.

Tiểu Vũ đã đi tắm xong. Cậu được mời đến phòng khách để ăn một bữa trưa đơn giản. Từ đầu chí cuối chàng trai chỉ gắp vài miếng rồi thôi, điều này làm Tiểu Vũ rất lấy làm thắc mắc:

-Đại ca, sao huynh không ăn thêm một ít đi?

-Tiểu đệ đệ, đừng gọi ta là đại ca nữa, gọi ta là Thừa Nam ca ca đi- chàng trai tuấn tú quyết định tiết lộ tên thật của mình. Còn tên của đệ là gì?

- Đệ tên là Tiểu Vũ.

-Một cái tên đơn giản và ý nghĩa - Thừa Nam tán thưởng. Anh bắt đầu gợi chuyện vào chủ đề chính:

-Đệ đã từng nghe chuyện về tiên nhân chưa?

-Tất nhiên là … chưa ạ- Tiểu Vũ che giấu sự ấp úng của mình bằng cách ăn thêm chén nữa. Tuy nhiên sự bối rối đó không qua được đôi mắt của Thừa Nam. Anh nói tiếp:

-Nếu đệ chưa từng nghe thì ta sẽ kể cho đệ. Bắt đầu từ rất xa xưa, đã có những truyền thuyết về các tiên nhân, những người bảo hộ thực thụ của quốc gia này…

Thừa Nam kể một số câu chuyện về họ, có những câu chuyện Tiểu Vũ đã từng được Trần Lão kể qua, có một số câu chuyện vô cùng mới lạ. Một lúc sau đó, anh ta mới bắt đầu nói sâu hơn về Thiên Không Sơn:

-Nói về khu vực trăm dặm quanh đây, môn phái tu tiên nổi tiếng nhất chỉ có thể là Thiên Không Sơn. Tuy bây giờ có vẻ suy tàn, nhưng môn phái này đã từng có thời đứng đầu trong tứ đại môn phái Việt Quốc. Chỉ là có một điều mà Thừa Nam không nhắc đến: Thiên Không Sơn ngày nay dần suy tàn cũng một phần do hoàng triều nhà Lý. Vùng này lúc trước vốn là vùng đất cai quản của riêng Thiên Không Sơn. Từ khi Thăng Long Thành được xây dựng, kinh đô đã rút bớt một phần linh mạch của Thiên Không Sơn để trấn áp khí vận đất nước. Vì điều này mà linh khí của Thiên Không Sơn ngày càng kém đi, dẫn đến môn phái ngày càng xuống dốc. Quan hệ của triều đình và Thiên Không Sơn cũng do đó mà không được tốt cho lắm, nếu không muốn nói là khá tệ.