Cuộc thi lần này đã là cuộc đấu lần thứ 49 giữa Tiểu Hỏa và Tiểu Vũ. Xuất phát điểm từ một ngọn đồi nhỏ nằm giữa Thanh Thanh đại thảo nguyên, 2 bên ước định sẽ chạy thi đến một hồ nước cách đó khoảng 10 dặm.
Cuộc thi đấu đang diễn ra vô cùng gay cấn. Sau một hồi tăng tốc, Tiểu Vũ đã dần bắt kịp được tốc độ chóng mặt của con ngựa phía trước. 2 làn khói mịt mù chạy song song trên thảo nguyên, ganh đua quyết liệt để tiến về hồ nước phía trước.mặt.
Đích đến là một hồ nước khá rộng, xung quanh được bao phủ bởi một rừng cây cối rậm rạp. Nơi đây nổi tiếng là một điểm dừng chân tự nhiên cho những người lữ hành băng qua đại thảo nguyên mênh mông này, thường được gọi với cái tên Minh Ngọc hồ- hòn ngọc quý giữa lòng biển xanh.
Tiểu Hỏa là người chạm tới mép rìa khu rừng trước. “Nếu cứ tiếp tục như vây thì sẽ lại là một trận thua suýt soát nữa cho mà xem” Tiểu Vũ ngay sát phía sau âm thầm tính toán. Nhìn thấy những hàng cây um tùm trước mặt, cậu quyết ý thử đặt cược một phen.
Tiểu Hỏa đang phóng hết tốc lực của nó. Trong đời chắc cũng chỉ có mấy lần nó chạy nhanh tới mức này, đa phần là trong những cuộc đua sinh tử trong trường ngựa khét tiếng với những món tiền cược khổng lồ, nơi những con ngựa thua cuộc rất có nguy cơ bị đưa đi làm thịt ngay sau đó.
Cuộc đời của Tiểu Hỏa là những chuỗi ngày tăm tối và kiệt sức cho đến khi được tùy tùng của Thừa Nam mua lại từ một cuộc đấu giá trong khu chợ đen, trở thành một trong những con ngựa quý trong bộ sưu tập của Đại hoàng tử. Tuy nhiên, với bản tính hoang dã của mình, một cuộc sống an bình như một con thú kiểng không phải là cuộc sống mà Tiểu Hỏa mong đợi.
Trong tâm khảm nó luôn mong muốn có được một cuộc sống như bây giờ, được tung vó ngựa trên những đồng cỏ mênh mông, đem hết sức lực của mình để tung hoành bốn phương. Một cuộc sống phấn khích như vậy mới thực sự là được sống.
Thật ra lần đầu khi gặp Tiểu Vũ, Tiểu Hỏa tỏ ra thần phục chỉ vì bản năng từ trong máu huyết mách bảo, rằng trong người cậu nhóc nhỏ con này có chứa đựng một thứ gì đó rất kinh khủng. Chính sự áp chế này mới là điều khiến cho nó thu lại sự cao ngạo thường ngày, nhưng Tiểu Hỏa lúc đó vẫn chưa công nhận tên nhóc này làm người đồng hành tạm thời của mình.
Chỉ đến khi Tiểu Hỏa thấy được tài năng thiên phú và cũng như cảm nhận tình yêu thương thật sự mà Tiểu Vũ dành cho mình, nó mới bắt đầu thay đổi thái độ. Với Tiểu Hỏa bây giờ, Tiểu Vũ không chỉ là một chủ nhân tạm thời mà còn là một người bạn tôt bụng, cũng như là một đối thủ xứng tầm. Những cuộc đua với Tiểu Vũ đã dần gợi lên trong Tiểu Hỏa kí ức về những trận chiến khốc liệt nhất trong trường đua, cũng như thổi bùng lại ngọn lửa hiếu thắng đã từng lụi tàn trong Tiểu Hỏa.
Tuy nhiên, chỉ nhiêu đó tốc độ vẫn còn chưa đủ đâu cậu chủ nhỏ à- Tiểu Hỏa đang cân nhắc có nên tăng tốc thêm nữa hay không. Tiểu Vũ có thể đề cao tốc độ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng về sức bền thì một cậu nhóc 13 tuổi vẫn không thể so với một con chiến mã được. Vậy là lại sắp có nấm linh chi để ăn rồi- Tiểu Hỏa khoái chí nghĩ thầm.
Trong lúc con ngựa ngố bắt đầu thích ý mơ mộng thì đột nhiên một bóng đen vọt lên trước mặt nó. Quá bất ngờ trước diễn biến này, Tiểu Hỏa hoảng sợ hí vang lên một tiếng. Bóng đen rất nhanh chóng phóng tới một cái cây trước mặt, cước bộ va chạm với thân cây một cái thật lực trước khi lại vụt sang một thân cây khác.
TIếng thân cây nứt vỡ liên tục vang lên, Tiểu Vũ nhờ vào phản lực dội lại từ chỗ va chạm mà tăng tốc độ lên một mức mới. Cậu như một tia chớp đen liên tục len lỏi qua các thân cây rậm rạp, dường như chẳng mấy chốc sẽ tới được bờ hồ gần đó và giành chiến thắng.
Đây là Tiểu Vũ đang thử nghiệm Chuyển thức trong tứ thức Phi Đằng Chuyển Độn. Trong mở đầu thức này có ghi rõ “ Nội thân pháp, Đằng vi trụ, Chuyển vi biến, pháp bất biến bất thành.” ( Trong thân pháp, Đằng là trụ cột, Chuyển là biến đổi, thân pháp không biến đổi thì không thành). Theo người sáng tạo ra bộ Ô Nha Phi Bộ này, so thân pháp, chỉ nhanh thôi thì chưa đủ, mà còn phải biết cách thay đổi cho phù hợp với môi trường xung quanh.
Như Tiểu Vũ đang triển khai bây giờ gọi là Mượn pháp trong Chuyển thức, tức là mượn những chướng ngại bên ngoài làm vật phản chấn để đề thăng tốc độ. Đây là pháp đầu tiên, cũng là pháp cơ bản và quan trọng nhất trong Chuyển thức.
Pháp này đặc biệt hữu dụng trong những môi trường có nhiều chướng ngại chắc chắn như trong rừng rậm hay trong các tòa thành, nơi mà Mượn pháp có thể triển khai một cách liên tục và biến ảo khôn lường. Khi đạt tới một cảnh giới nhất định, có thể dễ dàng xuyên qua chỗ đông người như chỗ không người, có thể lẻn qua vạn quân địch lấy thủ cấp tướng soái như đi dạo chơi.
Tuy là pháp cơ bản nhất, nhưng Mượn pháp không phải ngày một ngày hai là học được. Người muốn triển khai pháp này phải có một ánh mắt đủ chính xác và một cái đầu đủ nhanh nhạy để tính toán đường đi nước bước, và đôi khi còn cần thêm một chút trực giác sắc bén và may mắn nữa.
Nếu không, người luyện tập sẽ rất dễ rơi vào trạng thái giống Tiểu Vũ bây giờ. Sau khi triển khai Mượn pháp tới lần thứ 3, Tiểu Vũ đã sơ suất đạp lệch một li. Hậu quả là giờ cậu như một viên đạn lạc bay loạn trong không trung. Tốc độ quá nhanh khiến cậu không kịp điều khiển bản thân một cách chính xác được, chỉ có thể mặc cho cơ thể phản ứng trong vô thức. Trong những cơn thiên toàn địa chuyển liên tục ập tới, đầu óc Tiểu Vũ chỉ còn sót lại một ý nghĩ duy nhất “Lần này bỏ vốn chơi lớn rồi….” .