Tiên Ma Chí

Chương 7: Bách Hoa Tiên Dịch



Thật là một thứ thức uống thần kì - Tiểu Vũ nghĩ thầm- chỉ mới hít vài hơi mà cậu đã cảm thấy linh khí trong người luân chuyển nhanh hơn. Cậu nuốt nước miếng đánh ực một cái, nhận lấy ly rượu từ tay Hà thần y, uống một hơi hết sạch. Dịch thể trong miệng tan rất nhanh, chỉ để lại ngọt vị thoang thoảng trong miệng. Nhưng sự việc tiếp theo làm cậu run hết cả người, chỉ thấy đoàn khí nóng do dịch thể biến thành không theo thực quản xuống dạ dày mà lại xuyên đến Khai môn vừa mờ hôm qua, củng cố vững chắc lại chỗ ấy, rồi lại đi theo đường kinh mạch còn bế tắc nối Khai môn với Hưu môn mà xông vào, khiến cả người cậu chấn động. Chỗ khí thể đó còn đang đào sâu vào, cậu cảm thấy mình cần phải luyện hóa nhanh chỗ tốt này. Vì vậy cậu đứng lên làm một tư thế xin lỗi với mọi người, mọi người thấy vậy đều cười xòa. Phong Phi Vân nói:

-Bách hoa tiên dịch quả nhiên danh bất hư truyền, đệ có phải bây giờ cảm thấy khí huyết sôi trào, muốn nhanh luyện công để tích trữ công lực phải không? Để ta đưa đệ về phòng, xin mọi người hãy cứ tiếp tục dùng bữa.

Sau đó hắn dẫn Tiểu Vũ đang ôm bụng nhăn nhó đi làm cho người khó tính nhất là Phong Dạ cũng mỉm cười. Ra khỏi ngoài sảnh, hắn bắt đầu luyên thuyên với Tiểu Vũ:

-Ài đệ thật là may mắn nha. Ta đã xin tiểu bà nương đó 5 lần 7 lượt mà chưa uống thử được 1 ngụm. Nhưng mà đừng nhìn bà nương đó xinh đẹp tốt bụng mà lầm, trong 4 người đó người hiền lành nhất là ta mới đúng- hắn bắt đầu vuốt tóc tự sướng- như bà nương đó đi, coi như bình thường ôn nhu ngoan ngoãn, nhưng khi chữa bệnh thử thuốc thì cứ như biến thành ma quỷ hạ phàm ấy- hắn bắt đầu nhỏ giọng xuống- đặc biệt là với mấy tên địch nhân xấu số a, sau khi châm người ta gần chết, lại chữa cho người ta sống dậy. Sau đó lại châm, lại chữa, mười kiểu không trùng một lần, khiến người ta sống không bằng chết. Ta đã từng nghe một tên bị bắt vào phòng thuốc, kêu la 5 ngày 5 đêm, khi mới vào thì còn xưng anh hùng hảo hán, qua mỗi đêm thì tiếng la cứ nhỏ dần, rồi bụp, tắt tiếng quy thiên luôn.

-Còn tên cao to chất phác Bao Tam Ca kia, hắn coi như cũng bộc trực hiền lành thật, nhưng mỗi tội là hơi ngốc nghếch một cách đáng sợ. Ví dụ cha hắn bảo hắn làm người phải quyết đoán, đối với bạn bè phải chân thành, đối với địch thủ phải thẳng tay. Ngươi chưa từng đi cùng hắn đi đánh nhau nên không biết, phì, quả thật là một cảnh tượng gió tanh mưa máu, chân tay bay loạn, mà hắn đứng giữa cảnh đó vừa vung đao vừa cười hề hề, nhắc đến là rợn hết xương sống.

-Còn tên Trúc Thanh kia, hắn với sư phụ hắn đúng là một cặp đôi rừng rú mà, suốt đời ở trong hang sâu đánh nhau với dã thú, nên khi đánh nhau với người ta chuyên đánh vào mấy chỗ hiểm yếu. Ngươi không biết lần đầu ta đánh nhau với hắn, hắn cứ nhằm vào tiểu đệ đệ của ta mà đánh, đánh, đánh đến suýt nữa thì nhà họ Phong tuyệt hậu rồi.

-Ta còn nghe nói thứ Bách hoa tiên dịch mà đệ uống là thức uống của tiên nhân đấy. Nghe đồn ngày xưa Bách Hoa trai từng có người là tiểu đồng bên cạnh tiên nhân, chuyên môn pha chế thứ nước này để tiên nhân đãi khách. Về sau tiên nhân kia rời đi, đã truyền lại cho hắn một số tiên pháp, hắn đến Viêt quốc nhờ một thân thuật pháp cao cường này mà lập nên Bách Hoa trai. Thứ nước cũng được truyền lại tới giờ.

Tiểu Vũ nghe Phong Phi Vân lải nhải mà tự nhủ: cao thủ thì sao, cũng có những tật xấu như người thường a, như Phong đại ca bình thường điềm đạm nho nhã, mà chỉ cần 2 ly rượu là bắt đầu nói không ngừng, đặc biệt là thích nói xấu người khác. Như ta cũng có tật xấu là rất tham ăn nè, nhưng cả ngày nay chẳng có gì vào bụng, toàn hít linh khí để cầm hơi, thiệt là thảm quá mà.

Rất nhanh đã đi tới Lai khách viện, Phong Phi Vân chào tạm biệt Tiểu Vũ rồi lại bắt đầu một hồi tự thoại mới. Tiểu Vũ chạy nhanh vào phòng mình đóng cửa lại, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện. Có thể truyền thuyết mà mọi người nói về Bách hoa tiên dịch là không sai- Tiểu Vũ tự nhủ- thức uống này quả thật rất diệu dụng cho những người đang khai mở Bát môn như Tiểu Vũ, đặc biệt là tác dụng củng cố kỳ môn và khai thông kinh mạch vô cùng kinh người này. Tiểu Vũ từ từ dẫn dắt luồng khí nóng đang tụ tập ở Khai môn, sau đó đâm sâu vào những đoạn bế tắc trong kinh mạch.

Từ trên ngực cậu bắt đầu tỏa ra khói trắng do mồ hôi bốc hơi thành. Bây giờ đã tiến vào phút sinh tử quan đầu, bất cứ ngoại lực tác dụng nào đều có thể khiến linh khí chảy ngược, tẩu hỏa nhập ma. Trong lúc Tiểu Vũ đang hết sức tập trung thì bất thình lình cửa chính khẽ mở ra rồi đóng lại rất nhanh. “Nguy rồi” Tiểu Vũ nghĩ nhanh- bậy giờ không kịp thu công lại rồi, chỉ có thể hay bước nào đi bước đó. Bóng người bước vào phòng hơi nhỏ nhắn, vẫn còn đang vuốt vuốt ngực vì thở nhanh. Tiểu Vũ tròn xoe mắt nhìn, thì ra là tiểu cô nương Phi Yến đây mà. Không biết cô nàng này đêm tối làm gì ở đây a. Nhìn bộ dạng tò mò của cô nàng, rồi đôi mắt to đảo đảo qua đảo lại trên người làm Tiểu Vũ run run. “Nè có làm gì cũng đừng qua đây vỗ vai một cái chào buổi tối nha”- Tiểu Vũ thầm than- sao nhìn cô nàng cứ như đang kiếm đồ vậy, ca có mượn gì của nàng đâu. Mượn đồ, sặc, không phải cô nàng này muốn tìm cái dây chuyền buổi sáng đó chứ. Người xưa nói đúng mà: Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí mà. Sáng giờ xuất quan quá thuận lợi, giờ thì xui xẻo kéo tới tìm rồi. Cũng may cô nàng chỉ dòm qua dòm lại một lúc rồi ngước mắt hỏi Tiểu Vũ:

-Nè tiểu ca ca, huynh cái dây chuyền cái dây chuyền hồi sáng ở đâu hả. Muội muốn mượn xem một chút thôi.

Tiểu Vũ nháy mắt một cái rồi nhìn xuống bọc đồ. Yến nhi rất hiểu ý mà mở bọc đồ ra, rất nhanh đã tìm thấy sợi dây chuyền. Cô nàng bắt đầu ngồi săm soi, cười hi ha một hồi xem chừng rất thích thú. Sau đó cô lén thu sợi dây chuyền lại, đảo mắt nói với Tiểu Vũ:

-Nè tiểu Vũ ca, huynh là nam nhi không nên để trang sức phụ nữ trong người a. Huynh còn nhỏ như vậy, nhất định không có bạn gái để tặng. Vậy thì để muội giữ giùm huynh nha, hihi.

Thấy Tiểu Vũ vẫn im lặng không nói, tiểu cô nương liền đổi chiến thuật:

-Tiểu Vũ ca chẳng lẽ huynh lại hẹp hòi như vậy. Một món quà ra mắt tiểu muội cũng không được sao. Hông lẻ huynh có sở thích đặc biệt hả?

Cô hơi rụt cổ lại, nhìn Tiễu Vũ với ánh mắt cảnh giác. Đầu Tiểu Vũ muốn to lên rồi, sao cô gái này lại tự biên tự diễn giỏi như vậy a. Tiểu Vũ cố gắng rặn ra một nụ cười đẹp nhất có thể, ý nói ta cho không cô đó. Nhìn nụ cười nhăn nhở của Tiểu Vũ, Yến nhi hừ một tiếng nói:

-Không ngờ huynh lại thật là hẹp hòi , tới cười nhìn cũng giả tạo như vậy. Ta không xin huynh nữa, ta sẽ mua lại sợi dây chuyền này. Huynh xem đây.

Nói rồi cô móc một vật từ trong ngực ra.