Tiên Phụ

Chương 22: 22





Núi mưa tí tách làm ướt nhẹp đạo quan nho nhỏ.Lý Bình An cởi đạo bào, chỉ mặc một cái ghế trúc ở trước mái hiên tĩnh toạ nhìn về phía xa, không bao lâu sau đã nhắm lại hai mắt, chạy không còn tâm thần.Linh khí bị nước mưa gột rửa qua đi có thêm mấy phần mát mẻ.Đó là ngày mà trưởng lão Nhan Thịnh rời khỏi Thư Tư, Lý Bình An vẫn không thể xác định được bây giờ mình có thể trở về Vạn Vân tông an ổn hay không.Hôm qua, Vi Viêm Tử nhận được một ngọc phù truyền tin, là trong môn đang hỏi Vi Viêm Tử lúc này có an toàn hay không.Hiển nhiên, thế cục bên Đông Hải vẫn vô cùng khẩn trương, hình như một phần tiên nhân trong môn đã tạm thời mất liên lạc với tông môn.Bây giờ ta cũng không có liên quan gì đến nó.Tiểu tu Ngưng Quang cảnh Lý Bình An nghĩ như vậy.Hắn vốn không phải là người thích hợp với tính khí náo nhiệt, hơn nữa theo hắn thấy, ngoại vật như linh dược, Pháp bảo kém xa cảm ngộ của bản thân đối với đại đạo.Cho dù hiện tại hắn là Nguyên Tiên cảnh, Chân Tiên cảnh, nhưng nếu không có mệnh lệnh của sư môn hạ xuống thì hắn cũng không thể tham gia náo nhiệt này được.- Bình An nha! Mau thử thịt rừng mà bần đạo mới bắt được!Trần Cung Mẫn giơ một quả trứng nướng xuyên qua rừng núi mông lung, xông vào đạo quan liên tục gào to.Lý Bình An thấy thế cũng vui lên.Trần đạo trưởng bình thường rất thích làm chút thịt rừng lập tức có linh khí, điểm này ngược lại là luôn luôn không thay đổi.Lý Bình An đi đến bàn nhỏ, lấy ra hai bình rượu ngon do lão phụ thân nhà mình nhận được, đạo trưởng Trần Cung Mẫn lại chạy tới đạo quan lấy ra một rau dại, đào một chút vị ngọt của Lý Bình An năm đó.Trần Cung Mẫn buồn bực nói:- Vi Viêm Tử đi đâu rồi?- Nói là tu hành về phía sau núi.Lý Bình An đứng thẳng người dậy:- Khí tức cách bên này chỉ khoảng mười dặm, ai biết đang mân mê cái gì.- Chờ chấp sự trở về rồi bần đạo sẽ đi làm một cái cho hắn, chúng ta nhân lúc còn nóng ăn trước.Trần Cung Mẫn túm một cái đùi thỏ kín đáo đưa cho Lý Bình An.Lý Bình An đã rất không trực tiếp ăn, nhìn thấy chân thỏ nướng màu sắc trơn như bôi dầu cũng bị câu lên muốn ăn, cúi đầu cắn một miếng, cẩn thận nhấm nuốt, vị giác lại lần nữa bị tỉnh lại, đáy lòng có cảm giác rất thoả mãn.Đạo mà hắn muốn không phải ở hình dáng mà ở tâm.Hắn đem một chút cảm ngộ nhét vào, tinh tế nhấm nuốt thịt thỏ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.- Có gì mà phiền phức không?Trần Cung Mẫn tựa vào thành ghế trúc, uống từng ngụm rượu, vẻ mặt say mê:- Rượu ngon! Thật đúng là đánh trúng tiên nhưỡng! Không giống nhau, tiên nhân ủ rượu chính là không giống với tiên nhân chúng ta!Lý Bình An cười nói:- Khác nhau chỉ ở chỗ uống nhiều đau đầu hay là choáng đầu.- Vừa rồi nghe ngươi thở dài...!Ở trong sơn môn phải chịu khổ rồi à?Trên khuôn mặt trắng nõn nà của Trần Cung Mẫn mang theo mấy phần ý cười, trong mắt cũng nhiều hơn là lo lắng.- Mấy ngày nay, bần đạo nghe chấp sự Vi Viêm Tử nói cha ngươi chết rất nhiều chuyện, không ngờ rằng cha ngươi lại có khí vận cường hãn như vậy.- Uyển An thành này do đạo hữu xây dựng, quả thật là nhìn nhầm thành.- Chuyện này không cần lo lắng, trong môn có nghiêm lệnh không thể nào truyền ra ngoài, bần đạo tự cũng sẽ giữ nghiêm bí mật.- Là ngài vốn đang tiếp xúc không nhiều với phụ thân ta mà.Lý Bình An châm cho mình chén rượu, nhìn rượu có chút rung động, thấp giọng nói:- Bây giờ ta muốn bái một sư phụ làm Chân Tiên cũng có chút khó khăn, nhưng sư phụ có thể cho ta, phụ thân cũng có thể cho ta, cũng không phải là chuyện xấu gì.- Cho dù thiếu sư phụ dẫn dắt tu hành thì hắn cũng không biết sau này mình có đi nhầm đường hay không.- Ngươi cũng thật là phiền não, tiện tay giết người khác.Trần Cung Mẫn cười nói:- Đương đại chưởng môn là không minh tổ sư đồ tôn bối phận, trong môn xem trọng chính là hư bối và thực bối đều xem trọng.- Sư tôn là một người có tu vi, một người có bối phận, đến Thiên Tiên cảnh là có thể cùng Thiên Tiên hắn kết bạn, thực bối chính là thực bối, từ sư đồ liên quan đến truyền thừa.- Thời điểm các vị tiên nhân thu nhận đồ đệ vẫn phải xem thật bối phận, ngươi quả thật không dễ bái sư.- Nhưng mà tốc độ tu hành của ngươi quả thực làm cho bần đạo kinh ngạc, sao ngươi có thể làm được? Có thể đến Ngưng Quang cảnh trong ba năm ngắn ngủi.Lý Bình An đứng thẳng người dậy:- Đó tất nhiên là một phần vận khí, ba phần cơ duyên, sáu phần cố gắng.Trong mắt Trần Cung Mẫn tràn đầy hoài nghi.Lý Bình An chỉ có thể thêm một câu:- Còn có chín phần sự tương trợ to lớn của cha ta.- Ha ha ha ha!Trần Cung Mẫn ngửa đầu cười to, Lý Bình An lắc đầu, tiếp tục gặm đùi thỏ.Ít khi, Lý Bình An chậm rãi tăng thêm một câu:- Có lẽ cha ta đang thăng tiên.Trần Cung Mẫn lập tức không cười nữa, vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Bình An, cúi đầu gặm đùi thỏ.Mấy ngụm tiên nhưỡng vào trong bụng, Trần đạo trưởng không nhịn được mà tức giận.- Chênh lệch giữa Luyện Khí sĩ và Luyện Khí sĩ quá lớn!- Luyện Khí sĩ có tư chất tốt sinh ra đã tương hợp, tu hành đột phá như uống nước lạnh, tư chất của chúng ta bình thường, miễn cưỡng có thể tu hành thì sao?- Trong tông môn không quan trọng là tốc độ tiến cảnh tu hành chậm chạp, muốn tu hành tài nguyên còn phải tự mình đi liều, đi đánh.- Vậy thân đâm nhân quả, vậy tâm làm sao có thể luôn luôn giếng cổ không gợn sóng?- Ai!- Đại Giáo chủ của Kim Ngao Đảo ở Đông Hải nói, tu đạo đối với vạn linh là chuyện công bằng, nhưng theo bần đạo thấy, giữa các sinh linh sao có thể công bằng được.Lý Bình An cười nói:- Có thể tu hành, không chỉ là vượt qua chín thành sinh linh sao?- Thật sự là...Trần Cung Mẫn cười nói:- Nghe ngươi nói như vậy, tâm trạng của bần đạo này sẽ dễ chịu hơn nhiều.Lý Bình An bưng bầu rượu lên, nghiêng người nhìn màn mưa tí tách rơi xuống.Hắn thì thào nói:- Sự khác biệt giữa các cá nhân và thế giới này quá lớn, hai chữ công bằng không khác nào nói mộng cho người khác.- Chỉ khác nhau về thể chất à?Trần Cung Mẫn cười cười:- Cách nói này của ngươi đúng là mới lạ, quả thật là như vậy.- Những chuyện này cũng không liên quan gì đến ta và ngươi.Lý Bình An cười nói:- Chúng ta chỉ là một tiểu tu, trước tiên phải thành tiên hỏi lại những chuyện khác, Nguyên Tiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng đặt chân trong thiên địa này thôi, chú ý thân chính đầy đủ.Trần Cung Mẫn cười gật đầu, lại hỏi:- Bình An, ngươi chuẩn bị khi nào rời khỏi?- Chính là hai ngày này à?Lý Bình An nói:- Nếu như bên Đông Hải vẫn còn đang đánh, đang tận lực đi về phía tây, để cho chấp sự Vi Viêm Tử dẫn ta, một ngày cũng có thể trở về trong môn.- Có cần ta gửi cho ngươi một tin nhắn không?Trần đạo trưởng cười nói:- Chính là nhờ vào việc viết lên sách trong môn mà bần đạo mới thu được, đệ tử vô cùng ưu tú, có thể nhập ngoại môn tu hành.Sao có thể như vậy được? Lý Bình An nói một câu chính kinh:- Ngài thật đúng là muốn cho ta một phong thư, liền theo ngài vừa nói viết là được rồi, đệ tử nên ưu tú, chính không cần phải viết tiến vào.Trần đạo trưởng sững sờ:- Vừa rồi chỉ là ngữ điệu trò đùa.Lý Bình An nghiêm mặt nói:- Chúng ta chuyện gì cũng phải làm chu toàn một chút, không được để người khác trêu chọc.Trần đạo trưởng tràn đầy khó hiểu:- Cha ngươi bái sư tổ sư trong môn, sao lại có thể cẩn thận từng li từng tí như vậy?- Nhập cẩn thận một chút tóm lại là tốt.Lý Bình An hạ giọng nói:- Bây giờ cha ta chỉ là sắp thăng tiên, mà không phải đạt tới cảnh giới Thiên Tiên, tất cả phúc phận của cha con chúng ta ở trong môn đều do sư tổ bắt nguồn thưởng, vậy cuối cùng là không có rễ, không thể sống lâu dài.Nói đến đây, cha ta dựa vào sư đắc thế, nếu như ngày khác thất thế thì tự sẽ có kẻ ghen ghét ra tay thanh toán cha con chúng ta.- Cho nên, tất cả mọi chuyện không rơi vào tay người khác thì mới có thể ít lo lắng đến lo lắng.- Ngày khác, nếu như cha ta thẳng tiến, phá chân tiên, chống trời tiên, cha ta chết ở trong môn mới có thể coi là lập an ổn.- Ta vẫn luôn muốn tìm thiên tiên, chân tiên trong môn bái sư, không ngờ cũng có suy nghĩ này.Trần Cung Mẫn hơi suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu:- Ngươi suy nghĩ như vậy là đúng rồi, căn cơ của hai người các ngươi quá nhỏ, nếu như có ngôn ngữ làm cho sư tổ không vui, cảnh ngộ nhất thời đảo ngược...!Trở về ăn! Bần đạo sẽ đi viết cho ngươi một phong hồi âm!- Tạ đạo trưởng.- Ai nha, hiện tại đều là đồng môn, sau này ngươi gọi ta một tiếng sư huynh, cũng có thể làm da mặt bần đạo nứt vỡ!Trần Cung Mẫn vung tay áo lên, vội vàng đi vào phòng.Lý Bình An thì ngồi trở lại ghế trúc, xé khối thịt thỏ, uống ngụm rượu ngon, tiếp tục xuất thần nhìn màn mưa.Không bao lâu, Trần đạo trưởng ném một ngọc phù truyền tin cho Lý Bình An.Lý Bình An vừa định nói lời cảm ơn thì đạo tâm không khỏi sinh ra một tia rung động.Là loại rung động nguy hiểm đột nhiên giáng lâm kia.Ong, ong ong!Lý Bình An lập tức đưa tay vào lòng, kéo giáp vạn đạo quy tông cất giữ một mình ở trong túi trữ vật ở bên trong.Cái túi tiền kia rung động kịch liệt, trên đó lóe ra đường vân màu vàng, trên pháp khí này có khắc cấm chế.Những cấm chế này giống như đang nhanh chóng tan chảy!Lý Bình An trực tiếp ném cái hầu bao kia lên giữa không trung, sau đó hắn vươn tay cầm mấy đạo bảo quang phòng hộ, thuận tay bảo vệ Trần Cung Mẫn ở sau lưng, thân hình vội vàng thối lui.Ba!Pháp khí trong bọc hành lý trực tiếp vỡ vụn, ngọc phù hình thanh đao trôi nổi giữa không trung, trên đó ánh sáng chiếu ra bay thẳng lên trời!Linh khí bỗng nhiên hội tụ, xung quanh cột sáng xuất hiện một vòng xoáy, từng tia chớp lóng lánh.Lý Bình An và Trần Cung Mẫn đã lui ra khỏi đạo kiến.Đúng lúc này!Một tia chớp màu xanh từ trong vòng xoáy đánh xuống, kết nối với vạn đạo quy tông lệnh treo giữa không trung, một bóng dáng yểu điệu từ phía sau tia chớp thẳng tắp rơi xuống!Dị tượng ở khắp nơi nhanh chóng tản đi.Lý Bình An và Trần Cung Mẫn đối mặt một chút, Trần Cung Mẫn đang muốn xông lên cứu người lại bị Lý Bình An đưa tay giữ chặt.- Bình An! Là tiên nhân của Vạn Vân tông ta! Trong tay nàng cũng có một viên quy tông lệnh!- Đừng đến gần, tiên lực trong cơ thể nàng có thể mất khống chế...!Vi Viêm Tử chấp sự! Đừng nhìn sách!Lý Bình An quay đầu thét dài:- Mau tới cứu người!- Đến rồi! Vậy chuyện này sẽ như thế nào?Bóng dáng Vi Viêm Tử từ phía sau núi bay nhanh đến, vội vàng thu hồi tập tranh trong tay, gương mặt đỏ lên nhanh chóng khôi phục màu bình thường....Một lát sau.Trần đạo trưởng ở trong đạo quan.Lý Bình An nhíu mày đứng ở bên cạnh giường, trong tay bày bình bình quán bình.Vi Viêm Tử và Trần Cung Mẫn một bên bố trí trận pháp bên ngoài, một bên lo lắng đứng ở phía sau quan sát.Trên giường là một nữ tử.Khuôn mặt của nàng nhìn tương đối trẻ tuổi, tu vi cảnh giới giống như Chân Tiên, lại giống như là Chân Tiên....!Điều này đối với Lý Bình An giờ phút này mà nói quả thật quá cao, không thể phán đoán cụ thể.Có lẽ là Bán Bộ Thiên Tiên?Nữ tiên này sắc mặt trắng bệch, tóc tai vốn được buộc thành búi dài của linh xà rối tung, trên thân hình hơi gầy có mấy chỗ vết thương đáng sợ.May mà Lý Bình An mang theo khá nhiều tiên đan bên người, có mấy thứ tiên đan ngay cả thiên tiên cũng có thể dùng để chữa thương, lúc này hắn lại ăn vào cho nữ tiên này ăn.Lấy linh thức của Ngưng Quang cảnh để tra xét Chân Tiên Tiên Khu, chính là tự mình tìm không đau.Lý Bình An cũng không tùy tiện thử nghiệm, sau khi đút cho nàng uống đan dược, chỉ quan sát thần thái của nàng, cảm nhận khí tức xung quanh nàng thay đổi.Lông mày nữ tiên nhẹ nhàng nhíu xuống, đôi môi khô nứt có chút khép mở.Lý Bình An lập tức nói:- Ta là Lý Bình An, đệ tử của Vạn Vân tông, có quan hệ tốt với Mục Ninh Ninh, còn xin tiền bối an tâm điều dưỡng, tiền bối dùng Vạn Đạo Quy Tông Lệnh, na di đến chỗ Vạn Đạo Quy Tông trong tay ta.Lông mày nữ tiên dần dần giãn ra, có lẽ là nghe nói đến danh hào quen thuộc.Trần Cung Mẫn hỏi:- Bình An? Ngươi quen biết à?Lý Bình An nói:- Đây là đạo hiệu của Chân Tiên ở Vân Phong.Thật ra Lý Bình An cũng chỉ là nghe Mục sư muội nói, sư bá của nàng là nói người si, tu có Tố Tâm đạo, trên trán có ấn ký hoa sen ruộng, được xưng là sét đánh mây phong ngàn năm đầu tiên, tu hành hơn ba trăm năm đã có hi vọng trùng kích cảnh giới Thiên Tiên.Nữ tiên này cầm trong tay Vạn Đạo Quy Tông Lệnh, hẳn là người được trong môn coi trọng, tu vi tương đối tốt, đạo vận không nửa điểm tạp chất cũng phù hợp với đặc biệt của Tố Tâm nói...Hắn đoán có lẽ tám chín không rời mười.Vi Viêm Tử bố trí xong trận pháp vội vàng chạy đến:- Bình An! Ta đã xem xét! Mấy trăm dặm xung quanh tạm thời không có gì khác thường! Nàng làm sao vậy?Lý Bình An nói:- Chấp sự ngươi đến xem thương thế của vị tiên nhân này đi.- Ta thử một chút!Vi Viêm Tử tới gần, điểm ra một chỉ về phía nữ tiên phía xa, sau đó liền hút một ngụm lương khí.- Nguyên Thần gần như tán loạn, tiên khu bị thương mấy chục chỗ, vết thương này thật sự rất nguy hiểm.- Nhưng mà có lẽ nàng đã dùng một loại bí pháp nào đó, hoặc là bảo vật trân quý nào đó, trong Nguyên Thần của nàng có một luồng tiên lực kỳ lạ, để cho Nguyên Thần đang tán loạn ở bên cạnh miễn cưỡng duy trì ở lại.- Thương thế ở khu vực Tiên dùng đan dược có thể chữa được, hiện tại vấn đề chủ yếu là ở nguyên thần của nàng, nếu như ý chí của nàng không đủ thì rất dễ xảy ra vấn đề.Trần Cung Mẫn hỏi:- Ta đi báo cáo trong môn!- Không thể, không thể, đạo diễn.Lý Bình An hơi nhíu mày:- Chuyện này có chút kỳ quặc, vạn đạo quy tông có lẽ là đưa người sử dụng lại bên trong mới đúng, sao lại tìm được ta rồi?Vi Viêm Tử nói:- Ngươi nói chuyện thật đúng là, trừ phi là, lại bị người khác thi pháp ngăn cản ở trong đường xá.- Có...!Trận...!ngăn...Nữ Tiên có chút há miệng, dùng ngữ âm cực kỳ yếu ớt nói:- Chớ...!Quản ta...!Cách...!Là được...Ba đạo giả liếc mắt nhìn nhau.Trần Cung Mẫn thấp giọng nói:- Nếu thấy đồng môn nguy nan mà không cứu thì đạo tâm của hắn làm sao có thể yên được?Hai mắt Vi Viêm Tử tỏa ánh sáng:- Nếu có thể bảo vệ nàng lại mặt thì tất nhiên là một chuyện đại công.Lý Bình An đã lấy ra bản đồ mà hắn lấy được ở trong nhà, mở ra cẩn thận quan sát, định ra lộ tuyến an toàn để chạy trốn..