“Vậy ngươi thấy muội muội ta thế nào?”, Sở Linh vẫn cười nhìn Diệp Thành.
“Rất trắng”, Diệp Thành không nghĩ nhiều, cứ thế nói ra.
Nghe vậy, hai má Sở Linh lập tức đỏ bừng.
Rất trắng? Ngươi đang nói về đêm đó à? Cơ thể ta đã bị ngươi nhìn hết, thân hình hoàn hảo, đúng là rất trắng.
“Ngươi đứng vào vòng tròn kia, mau lên”, Sở Linh không chỉ xấu hổ mà còn tức giận, hơi thở cũng dồn dập, cô chỉ vào vòng tròn giữa thạch thất, trong đôi mắt đẹp loáng thoáng thấy ngọn lửa như muốn bùng lên.
Thấy thế Diệp Thành hơi bối rối, không hiểu mình đắc tội sư phụ chỗ nào, vừa nãy vẫn còn bình thường mà, nữ nhân nào cũng đều hay thay đổi vậy sao?
“Nhanh lên”, thấy Diệp Thành ngơ ngác, Sở Linh bèn nhấc chân lên, đạp hắn vào trong vòng tròn, sau đó một tay nhanh chóng kết ấn: “Ta cho ngươi biết thế nào là trắng”.
Ngay sau đó, cấm chế của bốn bia linh hồn ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều được giải trừ.
Ù ù!
Chẳng bao lâu, bia linh hồn lại bắt đầu rung lên.
A!
Tiếng kêu rên của Diệp Thành lập tức vang lên, còn chưa đứng vững thì tiếng rung từ bốn phương tám hướng đã nhắm vào linh hồn khiến đầu hắn choáng váng, đau như bị kim châm, hắn lảo đảo suýt ngã.
“Hưởng thụ đi!”, Sở Linh oán hận bỏ lại câu đó rồi tức tối ra khỏi thạch thất.
Bên ngoài thạch thất, Sở Huyên khoanh hai tay trước ngực, hứng thú nhìn Sở Linh bước ra ngoài, mỉm cười bảo: “Linh Nhi rất trắng nha!”
Bị Sở Huyên nói vậy, mặt Sở Linh lại càng đỏ hơn.
“Giao hắn cho muội đó, ta đến Linh Đan Các”, Sở Huyên xoa khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Sở Linh rồi lại không nhịn được bật cười, sau đó bước vào hư không: “Đúng là rất trắng!”
A….!
Ở phía sau, Sở Linh dụi dụi chân cứ thế xoa khuôn mặt nóng ran của mình.
Sau một canh giờ, Diệp Thành lại lần nữa hôn mê trong vòng tròn như con lợn chết.
Sở Linh đi vào, đầu tiên là trợn mắt nhìn Diệp Thành một cái sau đó chỉ điểm vào trán Diệp Thành, quầng sáng màu trắng thâm nhập vào đầu Diệp Thành giúp Diệp Thành xoa dịu linh hồn mệt mỏi.
Ngay sau đó, Diệp Thành tỉnh lại.
A….!
Tiếng hét của hắn lại lần nữa vang vọng khắp thạch thất, Diệp Thành vừa tỉnh lại đã bị Sở Linh ném vào trong vòng tròn.
Cứ vậy, ba ngày dần trôi qua.
Trong ba ngày này, Diệp Thành chưa hề bước chân ra khỏi thạch thất, ngoài trạng thái hôn mê ra thì thời gian còn lại cơ bản đều là chịu đựng sự công kích về linh hồn.
Có điều, dù trải qua nhiều khổ ai như vậy nhưng Diệp Thành cũng có được thu hoạch cho mình. Hắn liên tiếp chịu đựng sự công kích về linh hồn, linh hồn của hắn chưa một giây phút nào được nghỉ ngơi, liên tục được tôi luyện, do vậy mà linh hồn cũng đã mạnh hơn hẳn.
Lại là một đêm trăng, Diệp Thành ngất lịm trong thạch thất và vừa tỉnh lại.
“Ngươi tỉnh rồi?”, vẫn như trước đó, Sở Linh xuất hiện trước mặt Diệp Thành ngay khi hắn vừa tỉnh dậy.