Cô bổ sung thêm: “Trong lúc làm việc, em không thích bị người khác làm phiền.”
Trâu Tinh Thần: “Không phải mấy hôm trước em còn nói thích ở bên cạnh anh, để anh gần bên em à?”
Anh mỉm cười, ánh mắt soi trên cơ thể cô y như thể có thể nhìn xuyên thấu qua quần áo của cô vậy: “Còn thích không mặc gì lượn qua lượn lại trước mặt anh nữa.”
Tô Mạch đỏ mặt, sửa lời anh: “Em có mặc.”
Trâu Tinh Thần: “Cũng không khác không mặc là mấy.”
Cô mặc cái váy ngủ dây màu đen đã cổ chữ V lại còn hay thích kéo trễ một bên dây xuống dưới bắp tay.
“Đi thay cho anh.”
Tô Mạch hất cằm, nhướn mày nhìn gã đàn ông đứng trước mặt: “Anh bảo em thay thì em phải thay à? Anh là gì của em?”
Gã đàn ông tới gần cô hơn, đầu hơi cúi xuống, giọng trịnh trọng trầm ấm: “Anh là người đàn ông của em.”
Tô Mạch ngẩng đầu, chạm vào cặp mắt vừa sáng vừa sâu thẳm của đối phương tựa như bản thân bị rơi vào trong xoáy nước, suýt thì bị sắc đẹp mê hoặc quên cả thở. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cắn răng đáp: “Giờ vẫn chưa phải.”
Trâu Tinh Thần cúi đầu, giữ cằm Tô Mạch, nâng mặt cô lên, giọng điệu ngang ngược: “Đêm nay cho anh trở thành người đàn ông của em được không?”
Tô Mạch quay mặt đi: “Anh tưởng hay lắm.”
Trâu Tinh Thần: “…” Lời này sao nghe quen tai tới vậy.
Tô Mạch mở cửa, đi vào phòng, đóng cửa, khóa trái lại.
Cô liếc nhìn giờ. Bị tên đàn ông kia làm chậm mất khoảng chục phút, Tô Mạch vội vàng mở laptop lên làm việc.
Chưa được bao lâu, Tô Mạch nhận được tin nhắn của Trâu Tinh Thần.
“Em còn tiền đóng tiền nhà à?”
Tô Mạch lập úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn, tiếp tục vùi đầu vào công việc đang gấp.
Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.
“Em có thể bán mình trả tiền thuê nhà.”
Tô Mạch nhìn lướt qua rồi vứt điện thoại xuống giường.
Cắm cúi làm tới sát mười hai giờ, kịp gửi mail cho Hạ Tường.
Cô ngồi duỗi lưng, thở phào nhẹ nhõm.
Đi tắm rửa sạch sẽ rồi mới nhặt điện thoại lên xem. Có mấy tin nhắn mới.
“Trả lời.”
“Em đang làm cái đếch gì thế?”
“Ngủ rồi à?”
“Anh biết em chưa ngủ, sao không trả lời tin nhắn?”
“Còn để ý tới em nữa, anh là chó.”
“Gâu gâu gâu, trả lời đi.”
Tô Mạch ôm điện thoại nằm trên giường cười một tràng dài. Tưởng tượng tới cảnh anh mặt thì kiêu căng, tay lại gõ tiếng chó sủa, thật là thú vị.
Cô nhắn lại một tin.
“Anh phiền thật đó.”
Lập tức có tiếng người gõ cửa.
Tô Mạch ra mở cửa. Trâu Tinh Thần mặc áo ngủ đứng trước cửa phòng, trên mặt vẫn đang còn vẻ cáu kỉnh chưa tiêu hết, anh hỏi thẳng luôn: “Sao em không để ý tới anh?”
Tô Mạch cười, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: “Vừa rồi em không để ý thấy điện thoại có tin nhắn.”
Trâu Tinh Thần cười nhếch mép, rõ ràng là không tin.
“Em có việc giấu anh à?”
Tô Mạch nhanh trí ôm eo Trâu Tinh Thần, cọ cọ trong lòng anh, mở to cặp mắt long lanh ngây thơ vô tội, làm nũng: “Điện thoại em hết pin, em phải đi sạc.”
Không có người đàn ông nào có thể kháng cự được trò làm nũng của phụ nữ, nhất là loại đàn ông kiêu ngạo này.
Giọng anh bất giác mềm hẳn, nghe vừa miễn cưỡng lại vừa có một chút vui vẻ khó bề nhận ra: “Đã đói chưa?”
Tô Mạch dẩu môi: “Đói rồi. Em muốn ăn bánh trôi.”
Trâu Tinh Thần ngoảnh mặt đi, giọng khàn khàn: “Nói cho tử tế, dẩu môi cái gì.”
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Mạch reo lên. Cô liếc nhìn, là Hạ Tường gọi. Chắc là đã nhận được mail của cô.
Trước mặt boss chính nhận điện thoại của đơn ngoài, Tô Mạch thực sự không có gan đó.
Trâu Tinh Thần cúi đầu, lạnh giọng: “Nghe đi.”
Tô Mạch lủi vào trong phòng, trước khi đóng cửa lại, giải thích vội một câu: “Đừng hiểu lầm, chỉ là một đồng nghiệp bình thường ngày trước gọi nói chuyện công việc thôi.”
Nói rồi nhanh chóng đóng cửa, khóa trái lại.
Trâu Tinh Thần tung nắm đấm, đấm lên ván cửa, không nói một lời, xoay lưng bỏ đi.
Cú đấm khá mạnh, uỳnh một tiếng, như thể đấm thẳng vào tim người khác, làm người hoảng hốt, luống cuống.
Tô Mạch không nỡ, ra mở cửa thì phát hiện anh đã đi ra cửa.
Cô mặc đại một chiếc áo khoác rồi chạy xuống dưới nhà, bỗng nhớ ra nên lại lật đật chạy lên phòng Trâu Tinh Thần cầm giúp anh một chiếc áo khoác mỏng.
Tiết trời cuối tháng Mười, buổi đêm rất lạnh, anh chỉ đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa.
Tô Mạch cầm áo khoác của Trâu Tinh Thần, vừa đi vừa mắng vừa thương, cái tên ranh con này.
Cô đi ra ngoài cổng, nhìn trái nhìn phải không thấy bóng anh nên chọn đi hướng có khả năng cao nhất là về phía cổng chung của khu biệt thự.
Cô rẽ vào đường nhỏ, đi ngang qua một vườn hoa, lúc tới gần chỗ núi giả, bỗng bị một người kéo lại.
Tô Mạch hoảng sợ, co chân định đá.
“Đừng cựa, là anh.”
Nghe thấy giọng anh, cô đứng im, để mặc anh ấn mình vào trong vòm ngực.
Gió lạnh thổi qua nhưng người anh chẳng lạnh một chút nào, cứ như thể mới từ mùa hè tới, trên người vẫn còn mang theo cái nóng hầm hập.
Cô nói khẽ: “Anh không lạnh à? Em có mang áo cho anh này.”
Anh buông cô ra, cầm áo khoác mặc vào.
Áo ngủ cổ com-lê màu xanh dương sẫm phối với áo khoác lông cừu màu đen, nếu là người khác mặc thì chắc chắn là trông chẳng ra làm sao nhưng để anh mặc thì chỉ vậy đã toát lên được sự phóng khoáng, tự nhiên.
Trâu Tinh Thần nhướn mày: “Đẹp tới vậy cơ à?”
Tô Mạch cười: “Đẹp.”
Trâu Tinh Thần đi ra phía cổng: “Nịnh anh cũng vô ích.”
Anh lẩm bẩm: “Em chẳng chịu nói gì với anh hết, chuyện gì cũng giấu anh.”
Tô Mạch đi theo sau, túm lấy góc áo của Trâu Tinh Thần: “Nghĩ gì mà lại bỏ nhà ra đi vậy, đã lớn tướng vậy rồi.”
Trâu Tinh Thần quay đầu lại: “Anh chỉ ra ngoài ăn chút gì đó thôi.”
Hai người đi vào quán KFC ở gần khu này.
Trâu Tinh Thần gọi một suất gia đình, hai người ngồi mặt đối mặt gặm đùi gà.
Tô Mạch ăn dính hết dầu ra miệng, ra tay, mép còn dính cả một chút sốt cà.
Cô bỏ miếng đùi gà đang ăn dở xuống, lấy giấy ăn chùi tay, đứng dậy bảo: “Miếng này là của em, em ra ngoài mua chút đồ đã.”
Tới lúc cô về, trên tay có thêm mấy lon bia.
“Miếng đùi gà em đang ăn dở đâu rồi?”
Trâu Tinh Thần lấy một miếng khác trong hộp ra đưa cho cô: “Miếng đó của em anh ăn rồi. Đúng đấy, anh cố ý thế đấy.”
Tô Mạch cười, bật hai lon bia, đưa cho Trâu Tinh Thần một lon, giơ lon của mình lên cụng một cái với anh, uống hai ngụm rồi mới nói: “Toàn thích giành đồ của em.”
Trâu Tinh Thần để lon bia sang bên, ngẩng đầu nhìn Tô Mạch: “Nói anh nghe thử, dạo này em nhốt mình trong phòng bận làm gì thế?”
Tô Mạch đang định mở miệng thì Trâu Tinh Thần đã nói chặn trước: “Còn dám nói dối là hai ta xong luôn.”
Tô Mạch lập tức cười làm lành: “Chẳng nói gì hết.”
Cô uống một hơi hết sạch lon bia, ợ một tiếng sảng khoái, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Chỉ là, em có hợp tác với người ta một dự án.”
Trâu Tinh Thần nhếch mép, giọng hơi mỉa mai: “Với cái tay đồng nghiệp bình thường ngày nào cũng tặng hoa đó hả?”
Tô Mạch trêu: “Thiếu gia ghen đấy à?”
Trâu Tinh Thần ồ một tiếng: “Quý cô nhận ra rồi à.”
Tô Mạch lại bật thêm một lon bia, ngửa cổ định đổ thẳng vào miệng, bị Trâu Tinh Thần cướp mất: “Trời lạnh như thế, cái này lại lạnh, muốn chết à?”
“Nói tiếp câu lúc nãy đi.”
Tô Mạch nói rõ ràng rành mạch đầu đuôi cho Trâu Tinh Thần nghe: “Hai mươi vạn, em tranh thủ làm buổi tối, chỉ ba tháng thôi, vậy là đủ rồi.”
Người đàn ông ngồi đối diện im lặng một lúc lâu không nói. Anh cúi đầu, không biết đang nghĩ những gì.
Tô Mạch hỏi khẽ: “Sao thế?”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch, giọng nghe là lạ: “Để em vì chút tiền như vậy làm cạn kiệt sức khỏe của bản thân là lỗi của anh.”
Bình thường anh kiêu ngạo quen thói, nhiều khi thường quên đứng ở góc độ của cô để suy nghĩ. Nhất là trong khoảng thời gian này, hai người chia tay, anh trách cô nên hay dùng những lời lẽ làm tổn thương người khác.
Cô suýt thì quên mất, anh còn có một mặt dịu dàng, ân cần.
“Trả dự án lại đi.”
Sở dĩ Tô Mạch giấu Trâu Tinh Thần cũng chính vì sợ điều này.
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Nếu là đối tác bình thường thì thôi nhưng Hạ Tường thì không được.”
Tô Mạch thở dài: “Người anh em à, đây là hai chuyện khác nhau.”
Trâu Tinh Thần: “Bớt kéo quan hệ đi, ai là anh em của em.”
Tô Mạch đánh bạo nói: “Nói ra thì hai ta hiện giờ có quan hệ gì? Chẳng có quan hệ gì hết. Anh, quý ngài, quý ngài quản hơi nhiều chuyện rồi đó.”
Độ trước Trâu Tinh Thần luôn được Tô Mạch chiều, mấy ngày trở lại đây mới bắt đầu từ từ nhận ra cô gái này thực ra chẳng phải thuộc sở hữu của riêng mình anh, bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này đều có thể tới cướp cô đi bất kỳ lúc nào.
Bất kể là động vật hay là người, theo bản năng đều thích tranh giành những thứ sáng lấp lánh.
Anh ngước mắt nhìn cô dưới ánh đèn. Trên người cô nhuộm một quầng sáng dịu nhẹ. Anh sáng đó trông thì như là do ánh đèn nhưng trong mắt anh, nó tỏa ra từ chính con người cô, dưới cái nền là bóng đêm ở đằng sau ô cửa kính lại càng trở nên cực kỳ nổi bật.
Tô Mạch cầm một lon bia: “Em hứa với anh, sau này dù có gặp chuyện gì cũng không giấu anh nhưng riêng dự án này, em không thể từ bỏ được.”
Cô không thể gả cho anh với hai bàn tay trắng.
Vốn cứ tưởng gã đàn ông ngồi đối diện sẽ nổi cáu, ngờ đâu anh lại bình tĩnh chấp nhận: “Được.”
Anh im lặng một thoáng rồi nói: “Trước đây anh quá ngang ngược, anh xin lỗi.”
Tô Mạch cười, vểnh đuôi kiêu ngạo: “Biết sai mà sửa thì vẫn là một đứa trẻ ngoan.”
Trâu Tinh Thần ngước mắt lên nhìn: “Nhưng em cũng phải hứa với anh, về sau, bất kể chuyện gì cũng không được giấu anh.”
Tô Mạch giơ lon bia lên: “Được.”
“Không giấu anh, tối mai em với Hạ Tường hẹn gặp nhau xác nhận chút phương án thiết kế.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Trâu Tinh Thần: Ôi, phụ nữ.