Tiếng Vọng Yêu Thầm

Chương 22: Chương 22:



“Thầy ơi, em muốn đổi ý” Diệp Thư Từ nói: “Nghĩ lại em cũng chưa từng tham gia những kiểu hoạt động như vậy, cho nên em rất muốn thử một lần, có thể dành chút thời gian để tập luyện.”
 
Thầy Trần lặng lẽ thở dài.
 
“Lâm Úy đã được bổ nhiệm rồi” thầy Trần nói: “Lâm Úy chủ động xin diễn, thầy nghĩ em ấy là thành viên Ủy ban văn nghệ, coi như cũng phù hợp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Úy chủ động xin diễn.
 
Cơ hội mà cô không cần, Lâm Úy đã nhanh chóng bắt lấy.
 
Sau khi cảm ơn thầy, Diệp Thư Từ thậm chí còn không biết cô đã ra khỏi văn phòng bằng cách nào.
 
Không có Khương Hiểu trong lớp, Chu Tử Kỳ quay sang tán gẫu với Thẩm Tứ.
 
“Đại ca Thẩm, sao cậu lại đồng ý biểu diễn?” Chu Tử Kỳ khó hiểu: “Không phải cậu ghét nhất là tham gia những hoạt động như vậy sao?”
 
“Đôi khi nghĩ tới cũng thấy khá thú vị.” Thẩm Tứ cười nói.
 
Chu Tử Kỳ thì thầm: “Tôi nghe nói rằng, buổi trưa thầy Trần đã hỏi cậu có tiến cử nữ chính nào hay không, cậu đã tiến cử Diệp Thư Từ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tứ nhướng mắt, nhẹ liếc cậu ta một cái.
 
Chu Tử Kỳ lại nói: “Vừa nãy tôi muốn nói, cậu vẫn không muốn tôi nói cho Diệp Thư Từ.”
 
“Không cần thiết phải nói” Thẩm Tứ thản nhiên nói: “Thầy Trần nhờ tôi tiến cử thì tôi sẽ tiến cử, nhưng diễn hay không diễn còn do bản thân Diệp Thư Từ tự quyết định.”
 
“Tôi không muốn vì tôi mà trói buộc cô ấy.” Thẩm Tứ lạnh nhạt nói: “Cô ấy có quyền tự do của cô ấy.”
 
Chu Tử Kỳ tấm tắc khen ngợi: “Đại ca Thẩm tốt thật đấy, tôi thật sự cần phải học hỏi từ cậu.”
 
“Đúng rồi đại ca Thẩm, nữ chính là Lâm Úy đúng không?”
 
Thẩm Tứ nhíu mày: “Sáng nay tôi cũng nghe thấy Lâm Úy nói vậy, nhưng không rõ có phải là thật không.”
 
“Nếu là thật, cậu muốn diễn cùng Lâm Úy sao?”
 
Cậu ta vẫn còn muốn nói thêm gì đó, lại nhìn thấy bóng dáng thanh tú từ cửa sau phòng học đi vào, liền ngừng nói, vội vàng quay mặt đi, nói: “Bạn cùng bàn của cậu về rồi.”
 
Lớp học bắt đầu.
 
Phòng học đang ồn ào lập tức trở nên im lặng, giáo viên dạy hóa cầm theo một chồng bài kiểm tra của ngày hôm qua bước vào.
 
“Bài kiểm tra hôm qua cô đã sửa, các em xem câu cuối cùng đi, câu hỏi này có chút ngoài đề cương, khó hơn.”
 
“Theo ấn tượng của cô, chỉ có một học sinh làm đúng, đó chính là Thẩm Tứ.” Giáo viên dạy hóa nói: “Các em tự xem xét lỗi sai và sửa lại, lát nữa chúng ta sẽ nói lại sau.”
 

Thẩm Tứ cầm lấy bài kiểm tra trước, một trang của bài kiểm tra toàn đều là dấu đúng, trên đó viết con số một trăm thật to bằng bút đỏ, nét chữ rất phóng khoáng, có thể thấy được cô hài lòng về điểm số của Thẩm Tứ đến mức nào.
 
Điểm hóa của Diệp Thư Từ cũng rất xuất sắc, nhưng lần cô ấy cũng chỉ đạt tám mươi lăm điểm.
 
Chu Tử Kỳ mặt biến sắc: “ Đại ca Thẩm, cậu làm được bao nhiêu điểm, mau đến khuyến khích tôi.”
 
“Tôi được 100 điểm.” Chu Tử Kỳ giơ ngón tay cái: “Cảm ơn đại ca Thẩm đã không chê người anh em tụt lùi này.”
 
Thẩm Tứ nhướng mày cười nói: “Tụt lùi có gì mà không tốt, cậu cũng đâu có ăn miếng cơm nào nhà tôi.”
 
Trần Thanh Nhuận hỏi nhỏ Diệp Thư Từ: “ Cậu được bao nhiêu điểm vậy?”
 
Diệp Thư Từ trả lời một cách thẳng thắn.
 
Trần Thanh Nhuận trực tiếp đưa bài kiểm tra của cậu ta cho Diệp Thư Từ xem: “Không sao đâu, Diệp Thư Từ, tớ còn thấp hơn cậu, cậu đã làm rất tốt trong bài kiểm tra lần này rồi.”
 
Có thể dùng điểm kém của bản thân để an ủi đối phương, thật sự là hao phí tâm huyết, Diệp Thư Từ cười nói: “Thật ra cũng không sao, tớ cũng không thể so được với Thẩm Tứ.”
 
Ngay khi cái tên này được nhắc đến, khuôn mặt của Trần Thanh Nhuận bỗng nhiên tái mét.
 
Bài kiểm tra này thật sự khá khó, Diệp Thư Từ nghiên cứu các câu sai và phát hiện ra rằng bản thân không phải không biết làm mà chỉ là khi đó có vài chi tiết cô ấy chưa hiểu rõ được.
 
Vẫn còn một câu sai cuối cùng nữa.
 
Diệp Thư Từ liếc nhìn Thẩm Tứ, phát hiện ra kết quả tính toán của anh ấy giống cô, nếu vậy, tại sao cô lại mất bảy điểm.
 
“Sao thế?”
 
Diệp Thư Từ chỉ vào câu cuối của mình: “ Câu này kết quả tính toán của chúng ta hình như giống nhau.”
 
Cậu thiếu niên với khuôn mặt điển trai tiến lại gần cô: “Để tôi xem qua bài cậu thử xem.”
 
Thẩm Tứ cúi đầu, nếp gấp mí lộ ra cực kỳ ấm áp, đàng hoàng nghiêm túc nhìn câu hỏi. Đôi lông mày đậm, hàng lông mi dài, che đi đôi mắt sâu thẳm.
 
Trong mắt anh là câu hỏi, nhưng trong mắt cô lại là anh, Diệp Thư Từ thở nhẹ, cô cố gắng kìm nén không để khóe môi cong lên vì lo sợ nhịp tim đập và sự yêu thích của cô đối với anh sẽ bị lộ mất.
 
Trong ánh sáng và bóng tối mờ ảo, Diệp Thanh Từ chỉ nhìn thấy cậu thiếu niên đang nghiêm túc xem câu hỏi.
 
Đây là người con trai duy nhất trên đời có thể khiến cô vui vẻ lại cũng có thể khiến cô buồn phiền.
 
“Diệp Thư Từ” Trần Thanh Nhuận gọi cô.
 
Diệp Thư Từ kinh ngạc, phải mất một thời gian mới hoàn hồn lại được: “Sao thế?”
 
Trần Thanh Nhuận hơi lúng túng: “Có một câu tớ không biết, muốn nhờ cậu xem giúp, được không vậy?”
 
Cậu ta nói câu này một cách khiêm tốn, mối quan hệ của Diệp Thư Từ và cậu ta cũng khá tốt, vì vậy cô đã chủ động mượn bài kiểm tra của cậu ta, và giảng giải cho cậu ta.

 
Tuy nhiên, câu hỏi này không có gì quá phức tạp, cô cảm thấy dường như do Trần Thanh Nhuận bất cẩn nên mới làm sai, dựa trên năng lực của cậu ta thì không đến mức không hiểu rõ được một câu hỏi đơn giản như vậy.
 
Diệp Thư Từ quay đầu lại, Thẩm Tứ cũng xem xong câu hỏi rồi: “Câu này của cậu không sai, giáo viên không nên trừ điểm của cậu, chỉ là phương pháp mà cậu dùng để giải câu này không phải cách truyền thống nhất mà thôi.”
 
Giáo viên dạy hóa gõ lên bảng đen, thời gian tự xem xét sửa chữa lỗi sai đã hết. Giáo viên dạy hóa đứng trên bục giảng cầm bài kiểm tra, chỉ chọn ra những câu trọng tâm và câu khó để giảng giải.
 
Khi giảng đến câu cuối cùng, cô nói: “Đối với câu hỏi này, thật ra có hai phương pháp giải, cách giải thứ nhất thì khá là phổ biến, thường thấy nên cô không nói lại nữa, sau đây cô sẽ giảng cách giải thứ hai.”
 
Giáo viên dạy hóa đã viết cách giải thứ hai lên bảng, đây lại chính là cách giải mà Diệp Thư Từ đã sử dụng trong bài kiểm tra của mình.
 
Giảng giải xong, giáo viên dạy hóa nói: “ Với câu hỏi này, cô nhớ chỉ có một học sinh làm đúng là Thẩm Tứ, còn có em nào làm đúng câu này nữa không?”
 
Cả lớp không có ai giơ tay.
 
Diệp Thư Từ không phải là một người có tính cách nổi trội, cô cũng không dám giơ tay lên, im lặng sửa đổi câu hỏi sai ở trước mặt.
 
Có lẽ hôm nay có nguyên do nào đó không tốt lắm nên tính khí của cô cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, liền phê bình mọi người: “Các em xem, câu hỏi cuối cùng này chỉ là tăng thêm chút độ khó mà đã có thể làm khó các em như vậy rồi sao? Có đáng không?”
 
“Ngoại trừ Thẩm Tứ, tất cả các học sinh trong lớp đều không đạt. Thế này đi, cô phạt mỗi em đều phải chép lại toàn bộ công thức trong sách, phải dập tắt ngay tính tự mãn đó của các em.”
 
“Cô ơi đừng mà…Chúng em làm bài tập đủ nhiều rồi, đừng phạt chúng em chép nữa mà.”
 
“Cô ơi… Cô là người dịu dàng nhất, không bằng đừng như vậy, sau này chúng em nhất định sẽ nghiêm túc học hành mà.”
 
Nhịp tim của Diệp Thư Từ đập nhanh.
 
Trong hoàn cảnh là nền tảng đủ tốt, chép công thức là phương pháp học kém hiệu quả nhất và rất lãng phí thời gian. Cô làm đúng rồi, lẽ ra không cần phải chép phạt nữa.
 
Học sinh không phản kháng thì không sao, càng phản kháng cô lại càng tức giận: “Mỗi em ở đây đều như rồng như hổ rồi, các em đều làm đúng rồi sao?”
 
“Nếu làm đúng thì cứ giơ tay, tuyệt đối sẽ không bị phạt.”
 
“Thưa cô, bạn cùng bàn của em làm đúng ạ.” một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, buộc cô phải giơ tay.
 
Giọng nói dễ chịu của Thẩm Tứ vang vọng bên tai cô.
 
Âm thanh ngày càng lớn.
 
Trở thành thứ âm thanh khó quên trong cuộc đời này.
 
Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ giơ cao tay, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong lớp, tất cả những con mắt đổ dồn ánh nhìn vào cô, Diệp Thư Từ có chút ngại ngùng.
 
Đồng thời, cô cũng chạm phải ánh mắt của Lâm Úy, ánh mắt thăm dò, đánh giá và có chút nghi ngờ chất vấn.
 

Giáo viên dạy hóa từ trên bục giảng đi xuống: “Diệp Thư Từ, câu này em cũng làm đúng sao?”
 
Diệp Thư Từ gật đầu.
 
Giáo viên dạy hóa cầm bài kiểm tra của cô lên xem: “Ừm, quả thật câu này em làm đúng rồi, vậy thì em cũng không cần phải chép công thức nữa. Diệp Thư Từ, sau này em phải mạnh dạn lên, cần phải nói trước với cô.”
 
Giờ ra chơi ngày hôm nay yên tĩnh hơn bình thường, ngoài hành lang của lớp cuối cấp không có bóng ai nói chuyện, đánh nhau, thậm chí ngay cả học sinh hay đùa giỡn bỡn cợt như Lâm Tuyết Nguyên cũng bị phạt lặng lẽ ngồi trong lớp.
 
Giáo viên dạy hóa nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng thực chất đằng sau vẻ dịu dàng đó là sự nghiêm khắc, một khi đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ mà cô đã giao, việc đầu tiên cô làm sẽ là thông báo với phụ huynh của học sinh.
 
Có vẻ như công thức hóa học không nhiều lắm, nhưng sau vài năm học, học sinh cũng tích lũy được không ít, huống hồ lại không chỉ đơn giản là chép lại.
 
Khương Hiểu vừa viết vừa khóc mặt buồn rười rượi nói: “Huhu…Tiểu Từ xinh đẹp, suýt nữa cậu phải chép phạt cùng chúng tớ rồi, chuyện đều nhờ có Thẩm Tứ.”
 
Chu Tử Kỳ trực tiếp nói lại: “Vậy thì cậu phải ngưỡng mộ việc học giỏi của Diệp Thư Từ người ta.”
 
Diệp Thư Từ lấy tập câu hỏi của cuộc thi vật lý ra và im lặng xem.
 
Khương Hiểu bĩu môi: “Tiểu Từ, cậu phải cảm ơn Thẩm Tứ thật tốt.”
 
Diệp Thư Từ đặt bút xuống, mím môi cười nói: “Đúng là nên cảm ơn.”
 
Vốn dĩ chủ đề này nên kết thúc ở đây, không ngờ Thẩm Tứ đang yên lặng đọc truyện tranh đột nhiên lại đảo mắt nhìn qua, như có lệ, thản nhiên nhìn cô một cái, trêu chọc nói: “Vậy cậu muốn cảm ơn tôi thế nào?”
 
Điều này Diệp Thư Từ thực sự chưa từng nghĩ qua.
 
Cô ngẩng đầu nhìn hướng ra cửa sổ, khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn, đường nét thanh tú, trắng nõn đầy đặn, khi cười lông mày cong cong, tràn đầy sự nữ tính.
 
Chu Tử Kỳ tặc lưỡi cười nói: “Còn phải cảm ơn thế nào, theo tôi, cậu chỉ cần trao thân gửi phận cho anh ấy là được rồi.”
 
Khuôn mặt của Diệp Thư Từ trở nên đỏ rực tía tai.
 
Như thể vô số viên đá được thả xuống từ hồ trái tim, nhịp tim đập càng ngày càng nhanh.
 
Cô không dám quay đầu lại xem phản ứng của Thẩm Tứ.
 
Tết Nguyên đán ngày càng đến gần, thầy Trần đã sắp xếp các buổi luyện tập.
 
Nhưng cứ đến giờ tự học, Thẩm Tứ ngày càng ít xuất hiện trong lớp, ngay cả Chu Tử Kỳ cũng bị Thẩm Tứ lôi đi đóng vai linh mục.
 
Gió lạnh thổi qua có thể khiến người ta tĩnh tâm rất nhiều.
 
Trong buổi tối yên lặng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng sột soạt của đầu bút hòa vào nhau. Diệp Thư Từ dồn hết tâm huyết vào việc học, ngày càng ít giao tiếp với Thẩm Tứ.
 
Cũng vào lúc này, cô mới nhận ra, chỉ là cô tự cho rằng mối quan hệ của mình với Thẩm Tứ rất thân thiết, bỏ qua mối quan hệ tiếp xúc cùng bàn, giữa bọn họ có lẽ không có chuyện gì.
 
Câu chuyện về chàng thư sinh và cô gái trẻ trong cuốn truyện chỉ là một câu chuyện cổ tích để tán gẫu những lúc rảnh rỗi.
 
Khương Hiểu thực sự cảm thấy rất buồn chán, vì vậy cô ấy đã tranh thủ tiết học thể dục vào buổi chiều, lôi kéo Diệp Thư Từ đến hội trường lớn để xem màn trình diễn của họ.
 
Vừa đúng lúc đến đoạn kịch tính.
 
Romeo phát hiện Juliet đã chết, nhìn bóng dáng ngọc nát hương tan của Juliet một cách dịu dàng và quyến luyến, đối với con người thế giới này đã không chút lưu luyến, chàng uống một ngụm thuốc độc đã chuẩn bị sẵn, độc phát toàn thân và chết đi.
 
Dù sao cũng chỉ là diễn tập, bọn họ mặc đồng phục học sinh, dáng người của Thẩm Tứ, khí chất xuất chúng, đôi mắt đẹp, diễn Romeo si tình một cách sâu sắc.

 
Trên sân khấu là một cậu thiếu niên rực rỡ.
 
Diệp Thư Từ đứng dưới sân khấu, há hốc miệng, thậm chí có chút nghi ngờ Thẩm Tứ có thích Lâm Úy hay không.
 
Nếu không, sao có thể diễn một cách tình tứ đến vậy.
 
Sau khi xem được một lúc, Khương Hiểu cảm thấy bụng hơi đau, vì vậy cô ấy chạy vào nhà vệ sinh, những học sinh khác cũng lần lượt rời đi, nhưng Diệp Thư Từ vẫn ở lại xem một cách nghiêm túc.
 
“Diệp Thư Từ, cậu có thể mua nước giúp tớ được không?”
 
Đang say sưa với tình yêu thầm kín của mình, cô hoàn toàn không để ý rằng Lâm Úy, người trang điểm nhẹ nhàng, đã bước xuống sân khấu và đi đến bên cạnh cô.
 
Lâm Úy lấy tiền ra đưa cho cô: “Tổng cộng có mười lăm người, cậu mua nước giải khát Nongfu Spring là được.”
 
Căn tin cách hội trường lớn không xa, cô đồng ý, nhưng lúc thanh toán tiền xong cô mới nhận ra khó mà cầm hết những chai nước khoáng này đi, ông chủ đưa cho cô một chiếc túi to để đựng, đầy ắp, như ngàn cân vậy, cô gần như không thể nâng nổi túi lên.
 
Diệp Thư Từ loạng choạng bước đi, mấy lần muốn nhờ giúp đỡ nhưng nghĩ rằng ngoài các bạn cùng lớp biểu diễn ra thì chỉ còn lại mình trong khán phòng nên chẳng trách Lâm Úy nhờ cô giúp đỡ.
 
Cánh tay của cô đau đến mức gần như không thể nhấc chúng lên, và mỗi bước cô đi như một cực hình, và cuối cùng cô cũng đến được nơi.
 
Thấy có nước tới, mọi người đều vui mừng khôn xiết, lần lượt chạy tới lấy nước, Lâm Úy cầm lấy một chai, cười nói: “Cảm ơn nhé, vất vả cho cậu quá!”
 
Diệp Thư Từ không thích so đo quá nhiều, cô cũng không ngại phục vụ các bạn học của mình. Cô khách sáo mỉm cười: “Không có gì!”
 
Thẩm Tứ là người cuối cùng đến.
 
Cậu thiếu niên cúi đầu nhìn cô, hàng lông mày tuấn tú cau lại: “Diệp Thư Từ, sao cậu không tự mua cho mình một chai?”
 
Đã là mùa đông, cho dù có nắng đến mấy cũng không chống lại được cái lạnh lẽo của mùa đông. Trên vầng trán trắng nõn của cô gái có những giọt mồ hôi nhỏ, hơi thở hổn hển, có vẻ rất mệt mỏi.
 
Diệp Thư Từ sửng sốt một lúc, khi mua nước, cô không mệt cũng không khát nên tự nhiên quên mất.
 
Diệp Thư Từ lắc đầu: “Không sao, các cậu mới là người diễn mà.”
 
Sau đó, cô mỉm cười lấy ra chai cuối cùng, muốn đưa cho Thẩm Tứ.
 
Nhưng Thẩm Tứ vẫn nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm có chút u ám, thậm chí giọng nói cũng trầm xuống, dường như có chút không hài lòng: “Từ giờ trở đi, công việc mua nước giao cho con trai làm.”
 
“Cậu uống chai của tôi đi.” Thẩm Tứ nhếch miệng nói: “Tôi không khát.”
 
Nói xong, Thẩm Tứ với đôi chân thon dài đi về phía hậu trường, cậu thiếu niên có tấm lưng rộng và dáng người thư thái, dường như so với bình thường cũng không có gì khác biệt.
 
Không biết vì sao mà cô lại cảm thấy Thẩm Tứ có chút ủ rũ.
 
Nhưng chút ủ rũ này lại khiến cô kích động, đến nỗi mà viền mắt cô có hơi nóng lên.
 
Diệp Thư Từ mở nắp chai, uống một hơi cạn sạch, sự mệt mỏi và tủi thân đều bị cuốn trôi, cô ngẩng mặt lên và mỉm cười.
 
Tuyệt quá, chai nước này ngọt thật. Đó là chai nước ngon nhất cô từng uống trong đời.
 
Giống như một cô gái mang tâm sự không muốn ai biết đến vậy, có lúc đau đớn, có lúc lại cảm thấy ngọt ngào.