Đứng trước cổng trấn, Trần Minh ngước nhìn ba chữ " Trường sinh trấn" bên trên cổng, không cần nghĩ hắn cũng đoán được, cái tên này là vì Trường Sinh quan mà đặt.
Đi vào trong trấn, Trần Minh mới thấy được toàn bộ sự phồn hoa của cái trấn này. Trên đường phố, người đi lại tấp nập, hầu hết đều là người trẻ tuổi, cùng tuổi tác của hắn cũng không sai biệt lắm, có lẽ cũng chỉ hơn hắn vài ba tuổi.
Việc đầu tiên Trần Minh cần làm đó là đi tìm một nơi dừng chân, sau khoảng thời gian dài như vậy làm người rừng, bây giờ hắn cần tắm rửa, nghỉ ngơi, và có một bữa ăn tử tế.
Trần Minh phát hiện trong trấn này có không ít quán trọ, nhưng hắn đi tìm khắp cũng không có cái nào còn chỗ ở, tất cả đều đã chật kín.
Trần Minh cũng phát hiện một vấn đề nữa khiến hắn cảm thấy không tốt, đó là tiền mà hắn mang theo cũng không dùng được ở nơi này. Người ở đây rõ ràng là dùng một loại tiền khác.
Đã không thể tìm được một nơi nghỉ chân tử tế, Trần Minh cũng chỉ đành ở cùng đám ăn xin trong trấn một đêm, ít ra chỗ này còn có thể che mưa che gió.
Đã có chỗ nghỉ lại, Trần Minh cũng không xoắn xuýt, lấy ra thịt khô và nước uống, giải quyết bữa tối. Vốn dĩ hắn muốn một bữa ăn tử tế, chỉ là tiền không dùng được, hắn cũng không có cách nào.
Đang gặm thịt khô, Trần Minh chợt phát hiện có những ánh mắt chằm chằm vào mình, ngẩng mặt lên thì thấy là đám ăn xin.
Bọn họ đang nhìn Trần Minh gặm thịt, không ngừng nuốt nước bọt. Trần Minh cảm thấy ăn trong hoàn cảnh này cũng không thể nào ngon miệng, thế là Trần Minh lấy nốt phần thịt khô còn lại đem phân phát cho những người này.
Đối với Trần Minh mà nói, những thức ăn này không tính là gì, nếu thiếu thì có thể lên núi đánh mấy con dã thú là được. Nhưng thịt khô đối với đám ăn xin này mà nói, đã có thể coi là mỹ vị. Vậy nên, thấy Trần Minh đưa tới thức ăn, bọn họ ríu rít cảm tạ.
Trong đám ăn mày này, có một người cảm giác như người dẫn đầu của bọn họ, đứng ra bắt chuyện với Trần Minh.
" Cảm tạ sự hào phóng của tiểu huynh đệ!!!!
Ta gọi Cái Hổ, không biết tiểu huynh đệ tên gì?"
Thấy thế, Trần Minh cũng khách khí trả lời.
" Cái đại ca, chỉ là việc nhỏ, các ngươi cũng không cần nhiều tạ, ta gọi Trần Minh."
Cái Hổ nghe vậy cũng không tiếp tục dây dưa chuyện đồ ăn, mà hỏi qua việc khác.
" Ta nhìn Trần huynh đệ mặc dù ăn mặc không khác chúng ta, nhưng chắc hẳn cũng không phải là ăn mày? Trần huynh đệ có phải tới đây là để cầu tiên vấn đạo?"
Trân Minh hơi sững sờ tại chỗ, này cũng đoán ra được? Hắn rất tò mò, vì sao người này nhìn ra được, vậy nên liền hỏi lại.
" Cái đại ca, ta đúng là không phải ăn mày, chỉ là từ trên núi xuống nên quần áo mới như vậy. Ngươi đoán ra ta không phải ăn mày cũng bình thường, nhưng ngươi như thế nào có thể đoán ra ta là đến đây cầu tiên vấn đạo?"
Nghe thấy Trần Minh hỏi, không chỉ Cái Hổ, những người khác cũng đều phá lên cười.
Một người trong đám ăn mày vừa cười vừa nói.
" Ha ha ha, cái này còn cần đoán, những ngày này, người trẻ tuổi đến đây, ai mà không phải là vì cầu tiên vấn đạo?!!!!"
Cái Hổ cũng vội chen vào nói:" Đúng vậy, đúng vậy, Trần huynh đệ chớ trách chúng ta cười ngươi, thật sự là chuyện này ai cũng đều biết, không cần phải đoán."
Trần Minh lại càng ngạc nhiên, thế là nhanh chóng truy vấn.
" Ta cũng không biết chuyện này, không lẽ ở đây có thể cầu tiên vấn đạo, không biết ở nơi nào, Cái đại ca có thể chỉ chỗ đó cho ta không?"
Bây giờ thì đến lượt đám ăn mày ngạc nhiên, còn có người không biết việc này.
Cái Hổ nghe Trần Minh dò hỏi cũng không chậm trễ trả lời.
" Thực ra ở đây cũng không phải nơi cầu tiên vấn đạo, mà là khoảng cách nơi này về phía Tây khoảng một ngày đi đường có một tông môn tên là Trường thịnh tông. Trường thịnh tông sau hai ngày sẽ chiêu thu đệ tử, nhưng xung quanh Trường thịnh tông cũng không có chỗ nghỉ chân, nên mọi người lựa chọn ở lại những trấn nhỏ khoảng cách Trường thịnh tông không xa như này."
Trần Minh rất là vui mừng, hắn không nghĩ tới, vừa mới tới bên này thì đã nghe được tin tức mà mình muốn, thế là vội vàng cảm ơn Cái Hổ.
" Đa tạ Cái đại ca đã cho ta biết."
Cái Hổ thấy thế thì xua xua tay.
" Không có gì, không cần cảm ơn, chuyện này ai cũng biết, không phải là cái gì to tát."
Trần Minh ra vẻ ngập ngừng, từ đầu đến giờ, hắn vẫn có một cái nghi vấn muốn hỏi ra, hắn đã phải nín nhịn rất lâu, nhưng sợ làm những người này tự ái. Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
" Cái đại ca, ta hỏi vậy thật không phải, nhưng ta rất tò mò, ta thấy các ngươi cũng đều là người trẻ tuổi, cũng không giống là có bệnh tật gì, vì sao các ngươi lại chọn đi làm ăn mày?"
Cái Hổ nghe vậy thì sững sờ, sau đó là bật cười tự giễu. Những người khác cũng một mặt buồn bã.
Trần Minh đang không hiểu gì, cảm thấy mình có lẽ đã trọc phải nỗi đau của họ, thì Cái Hổ lên tiếng.
" Chúng ta thực ra cũng từng như các ngươi vậy."
Không đợi Trần Minh hỏi gì thì Cái Hổ lại nói tiếp.
" Chúng ta cũng từng như các ngươi, một lòng hướng tới tu tiên chi lộ, vứt bỏ hồng trần muốn bái vào tông môn. Chỉ tiếc a... Chỉ tiếc a... Ông trời thật biết trêu người, để chúng ta sinh ra trên thế giới có người tu tiên, lại đoạn tuyệt của chúng ta tu tiên con đường. Khi khảo thí nhập môn, chúng ta mới biết được chúng ta căn bản cũng không có tu tiên thiên phú. Nản lòng thoái chí, cũng không có mặt mũi quay về, nên mới lựa chọn con đường này. "
Trần Minh nghe xong, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là tu tiên là phải cần thiên phú sao!!! Thế là hắn liền hỏi.
" Cái đại ca, tu tiên là phải cần thiên phú sao?"
Cái Hổ khuôn mặt vẫn là như vậy buồn bã trả lời Trần Minh.
" Đúng vậy, tu tiên chính là cần thiên phú, đó chính là đan điền, có đan điền mới có thể tu tiên. Đan điền thì hầu hết mọi người đều có, chỉ là một ít người tiên thiên hoặc hậu thiên đan điền thiếu hụt hoặc xảy ra vấn đề, thì sẽ không thể tu luyện, chính là như chúng ta như vậy người."
Trần Minh cũng không biết mình có thiên phú tu luyện hay không, nhưng hắn cảm thấy, mình chắc là không xui xẻo như vậy đi. Mà cho dù hắn có thực sự xui xẻo như vậy, hắn cũng sẽ tìm mọi cách để có thể tu luyện, không có đường hắn cũng sẽ tự mình mở ra một con đường.
Nhìn thấy đám người này đều có vẻ buồn bã, Trần Minh cảm thấy có chút áy náy, thế là liền hướng bọn họ nói lời xin lỗi.
" Xin lỗi Cái đại ca, là ta đã đụng chạm đến nỗi đau của các ngươi!!!"
Thấy Trần Minh xin lỗi như vậy, Cái Hổ chỉ khẽ gượng cười đáp lại.
" Cũng không có gì, chúng ta cũng đã chấp nhận, chỉ là cũng chán ghét cuộc sống phàm trần, vì vậy mới hoang phí bản thân."
Trần Minh vẫn cảm thấy có lỗi, đồng thời cũng cảm thấy bọn họ hoang phí bản thân như vậy không có ý nghĩa gì, thế là hắn liền nói.
" Cái đại ca có biết con đường trên núi kia không?"
Trần Minh chỉ về hướng Trường sinh quan.
Cái Hổ thấy thế cũng không hiểu vì sao Trần Minh lại hỏi điều này nhưng vẫn cặn kẽ trả lời.
" Đương nhiên biết, trước kia là không có con đường nào cả, nghe nói sau đó có một vị đại năng ở trên đỉnh núi dựng lên Trường sinh quan. Từ đó, rất nhiều người trẻ tuổi thi nhau leo lên núi quan vọng Trường sinh quan, đồng thời cũng là muốn dính một chút tiên vận của vị đại năng kia, để mình có thể có được một tiên đồ như là mong đợi. Chính ta cũng từng leo lên đó, chỉ tiếc cũng không dính được chút tiên vận nào.
Mà người như ta như vậy chỉ là hi hữu, đương nhiên người leo lên ngày càng nhiều. Người đi lại nhiều, dần hình thành con đường mòn như vậy."
" Hây... Đúng vậy a!!!! Trên đời đường đều là như vậy, vốn dĩ cũng không có, chờ có người đi qua, sau đó những người khác cũng đi theo thế là có đường.
Ta nghĩ tu tiên chắc chắn cũng không thoát khỏi đạo lý này, tu tiên chi lộ chắc chắn cũng là do có người trước mở đường, sau đó thì mọi người đi theo."
Cái Hổ và những người khác cũng không hiểu Trần Minh muốn nói gì, nhưng cảm thấy rất có lý dáng vẻ nên đều chăm chú nghe.
Trần Minh vẫn tiếp tục nói.
" Đã là đường, chắc chắn thì không chỉ có một con đường như vậy. Mà cho dù chỉ có một con đường như vậy, các ngươi đã không thể đi con đường đó, nhưng vẫn một lòng chỉ hướng tiên đạo, vậy thì mở đường. Tự các ngươi mở một con đường mới, trở thành tổ sư. Cho dù các ngươi có không thành công, các ngươi sống cũng không uổng cuộc đời này. Sẽ có những người đi sau nối gót các ngươi, rồi cuối cùng cũng sẽ có ngày, một con đường tu tiên mới được mở ra, bắt đầu từ bước chân của các ngươi, giống như con đường mòn kia vậy."
Cuối cùng Cái Hổ cũng hiểu được Trần Minh muốn nói điều gì, hắn chỉ cười tự giễu.
" Chúng ta cũng tự mình biết bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, căn bản là không có cái bản lĩnh ấy!!!"
Đột nhiên thì Cái Hổ thay đổi sắc mặt, trở nên cực kỳ hào hứng, cười lớn.
" Ha ha ha ha... Nhưng mà Trần huynh đệ nói rất đúng, đã là đường thì làm sao có thể chỉ có một con đường. Thật ra cần đan điền để tu luyện đó chỉ là phương pháp tu luyện phổ biến nhất mà thôi. Ta nghe nói, ở xa xôi về phía tây, tiên đạo hưng thịnh, nơi đó mới thực sự là trung tâm của thế giới, tông môn, gia tộc mọc lên như rừng, các loại trường phái tu luyện tranh nhau tỏa sáng. Ngoài phương pháp tu luyện truyền thống là sử dụng đan điền hấp thu linh khí, còn có các phương pháp tu luyện khác như là luyện thể, luyện thần, luyện kiếm, luyện đao,.... Chỉ là nơi này là biên hoang chi địa, chúng ta căn bản không có cơ hội tiếp xúc với những phương pháp tu luyện đó. Mà đường xá đi tới nơi đó xa xôi, không chỉ thế, càng đi về phía tây thì lại càng nguy hiểm, vậy nên chúng ta mới ở lại nơi này làm cái ăn xin.
Nhưng nghe Trần huynh đệ nói như vậy, ta mới tỉnh ngộ, dù sao sống một đời cũng không thể sống uổng phí như vậy, ta quyết định, ngày mai liền lên đường đi về phía tây. Mặc dù không thể như Trần huynh đệ nói, tự mình mở ra một con đường, nhưng ta cũng sẽ cố gắng tìm kiếm một con đường thích hợp với mình. Cho dù uổng mạng trên đường đi, cũng sẽ không phải hối tiếc vì mình đã từ bỏ.
Không biết có huynh đệ nào muốn cùng đi với ta không?"
Nói xong với Trần Minh những lời đó, Cái Hổ quay sang những người khác hỏi thăm.
Đám người thấy Cái Hổ hỏi thì quay ra nhìn nhau như là đang nhất chí quyết định, sau đó đồng loạt gật đầu.
" Vậy chúng ta đều cùng Cái đại ca đi!!!"
Cái Hổ thấy thế thì vui mừng vỗ mạnh tay.
" Tốt!!!! Vậy sáng sớm mai chúng ta cùng nhau lên đường."
Trần Minh thấy thế thì cũng vui mừng cho họ.
" Như vậy thì trước chúc mừng các vị đại ca lên đường bình an, đạt được ước muốn."
Cái Hổ cùng đám người cũng chúc lại Trần Minh.
" Ta thấy Trần huynh đệ không phải người thường, tương lai chắc chắn xưng tông làm tổ. Cũng chúc Trần huynh đệ ngươi thuận buồm xuôi gió, gặp nhiều cơ duyên."
Trần Minh cũng không biết được, Cái Hổ chuyến này ra đi cũng không hề bình an, trên đường đi đám người gặp được nguy hiểm, vì để những người khác an toàn, Cái Hổ một mình dẫn đi nguy hiểm, cuối cùng bị rơi xuống vách núi.
Chỉ là hắn may mắn, không những không c·hết, mà còn gặp họa được phúc. Dưới vách núi, Cái Hổ thu được một phần truyền thừa, đó là một môn luyện thể công pháp.
Cái Hổ cũng không vội đi lên mà là trốn ở nơi không người này, khổ luyện trăm năm, chờ khi đã có thành tựu rồi hắn mới đi lên.
Trở về, Cái Hổ lập một bang phái, tên cũng rất thẳng thắn gọi là Ăn mày bang, chuyên thu nhận những người có cùng cảnh ngộ với hắn, sau đó truyền thụ cho đám người công pháp.
Ăn mày bang lấy hành hiệp trượng nghĩa làm tôn chỉ nên được mọi người rất kính trọng, đặc biệt là Cái Hổ. Bởi vậy cũng không ai gọi bọn họ là Ăn mày bang, mà đều gọi là Cái bang.