Tiêu Dao Lục

Chương 47: Hoàng lăng



Về phần thứ phía sau cánh cửa này chính là một sản phẩm thất bại. Bị vứt bỏ nhiều năm như vậy cũng không rõ thân thể kia còn tồn tại nổi hay không, nhiều khả năng chỉ còn là một bộ xương có chất lượng tốt hơn bình thường một chút mà thôi. Diệp Thiên cũng không rảnh đi tìm hiểu, hắn không có hứng thú với thứ bên trong, đúng hơn là với toàn bộ bảo vật trong lăng mộ này. Xem như một chuyến du lịch trải nghiệm cảm giác mới lạ đi.

Lý Mộ Vũ dùng thiết bị kiểm tra xong, xác nhận phía sau tường có tổng cộng ba lối đi. Nhưng ba lối đi này đều không có cửa vào. Nàng đã tìm kỹ trên tường không có cơ quan nào, đoán chừng là bị ai đó cố ý che lấp đi. Hơn nữa thời gian trôi qua đã lâu, dấu vết cũng đã bị xóa nhòa hết.

Diệp Thiên không có hứng thú biết những chuyện này. Một cái vương triều đang cường thịnh đột nhiên biến mất, bên trong chắc chắn ẩn giấu rất nhiều bí mật. Hắn biết những sự kiện chính là đủ, những thứ khác nghe thêm đoán chừng cũng chẳng có gì thú vị.

Đã tìm được vị trí của ba lối đi, Diệp Thiên dùng Phá Hiểu cắt đứt lớp đá dùng để chặn đường để đọ các văn tự ẩn giấu bên trong rồi tìm ra cánh cửa chính xác. Ngoài trừ cửa chính, hai cửa còn lại một cái dẫn đến cạm bẫy, một cái là phòng thí nghiệm của ma thuật sư, đều chẳng phải thứ tốt lành gì.

Cửa đá đóng chặt đã lâu lại bị phong kín nên không thể mở ra theo cách thông thường. Diệp Thiên cũng lười nghĩ nhiều, trực tiếp dùng một quyền khai thông. Hành lang tiếp theo không có cạm bẫy, những căn phòng kế tiếp bố trí theo những cách khác nhau nhưng cơ bản không có nhiều khác biệt. Đều là một đám quân lính cùng ma thuật sư, thay đổi chỉ có người cầm đầu. Ở vài căn phòng kẻ đứng đầu là một bộ hắc giáp thi khá lợi hại, sức mạnh so với tên tướng quân ở phòng đầu tiên không chênh lệch nhiều. Diệp Thiên theo thói quen nhường cho Lý Mộ Vũ những đối thủ vừa tầm còn bản thân xử lý toàn bộ.

Tính toán của Lý Mộ Vũ có phần sai lệch, bọn hắn phải đi thêm mười hai phòng mới đến hoàng lăng. Lúc này ba lô của Lý Mộ Vũ đã chất đầy bảo vật, Diệp Thiên cũng không để cho nàng thêm gánh nặng. Một mình hắn dọn sạch căn phòng thứ mười hai, để Lý Mộ Vũ tập trung giữ đồ.

Mười mấy căn phòng chỉ có những loại hoạt thi quen thuộc khiến Diệp Thiên mất đi hứng thú. Hắn dọn sạch căn phòng này xong liền tìm cửa đến hoàng lăng ở trung tâm, hi vọng thứ trong đó sẽ thú vị hơn một chút.

Cửa vào hoàng lăng khá đặc biệt, nó được dát vàng, khảm một loại ngọc thạch màu tím. Loại ngọc thạch này không có trong tự nhiên mà là được luyện chế theo phương pháp đặc biệt, mỗi viên đều lưu lại mùi vì huyết tinh nhàn nhạt. Không thể phủ nhận máu là một vật dẫn tốt, nhưng không phải mọi thuật pháp đều cần dùng đến máu. Có thể thấy trình độ tu luyện của đám ma thuật sĩ này khá kém cỏi. Bọn hắn dùng máu vào mọi trường hợp có thể, khó trách bị người dân thời đại đó gọi là phù thủy để săn giết. Chỉ riêng lăng mộ này không biết đã dùng máu tươi của bao nhiêu người để tạo thành.

Ngọc thạch nhìn quá bố trí khá hỗn loạn nhưng lại tạo thành một cái trận pháp đơn giản. Đương nhiên, đơn giản là ở dưới góc nhìn của Diệp Thiên, những người khác nếu không cẩn thận chạm vào rất có thể sẽ mất mạng.

Lý Mộ Vũ đứng sau lưng Diệp Thiên, im lặng chờ đợi hắn. Nàng biết cửa vào hoàng lăng không dễ dàng đi qua, vẫn nên để Diệp Thiên xử lý thì tốt hơn. Bình thường Lý Mộ Vũ là người khá chủ động, nhưng không hiểu vì sao từ khi tiến vào lăng mộ nàng một mực dựa dẫm vào Diệp Thiên. Nàng thấy người này rất đáng tin, cảm giác có chỗ dựa kỳ thật cũng rất tốt.

Điều duy nhất khiến nàng thất vọng chính là mối quan hệ với Diệp Thiên từ đầu đến cuối không cải thiện được chút nào. Nếu như là trong một bộ phim điện ảnh, hai người rơi vào một lăng mộ nguy hiểm trùng trùng, trải qua bao nhiêu gian khổ sẽ trở thành bằng hữu đồng sinh cộng tử, thậm chí nảy sinh tình cảm. Diệp Thiên thì tốt rồi, hắn chỉ đang chơi đùa mà thôi. Thậm chí ở một vài căn phòng, tên này nhường lại một ít hoạt thi cho Lý Mộ Vũ rồi lấy máy tính ra bắt đầu chơi game. Nếu không phải thực lực chênh lệch quá lớn, Lý Mộ Vũ thật muốn cho hắn một trận. Mọi chuyện diễn biến tốt đẹp nhưng kịch bản lại đi không đúng hướng, bảo vật đầy ba lô nhưng quan hệ không hề cải thiện, Lý Mộ Vũ thật không biết nên vui hay nên buồn.

Diệp Thiên đặt tay lên cửa, ngọc thạch lập tức phát ra ánh sáng màu đỏ tím quỷ dị sau đó vỡ tung. Hắn đẩy nhẹ thêm một cái, cánh cửa lập tức mở tung ra. Lý Mộ Vũ nghi hoặc hỏi:

- Đơn giản như vậy?

- Ngươi còn muốn khó khăn thế nào?

Diệp Thiên vừa nói vừa lấy ra một chiếc khăn giấy khác, lau đi chất lỏng màu đỏ tím trong tay. Mảnh giấy vừa tiếp xúc với thứ này lập tức bốc cháy. May mắn động tác của Diệp Thiên đủ nhanh, lau sạch trước khi nó cháy hết. Lý Mộ Vũ im lặng, không phải mở cánh cửa này đơn giản, nó chỉ đơn giản với Diệp Thiên mà thôi.

Hoàng lăng có sự khác biệt rất lớn với tưởng tượng của hai người. Nó chỉ chia làm hai tầng, tầng dưới đặt một chiếc quan tài bằng vàng lớn, diện tích ước chừng bốn mươi mét vuông, trên một bệ đá khảm đầu ngọc thạch màu tím. Hơn mười tên ma thuật sư ăn mặc sang trọng, trên thân đeo đầy bảo vật đang giơ cao pháp trượng. Quang góc phòng có bốn bức tượng đá cao hơn hai mươi mét đang quỳ một chân trên mặt đất. Những bức tượng này có một cặp sừng lớn, gương mặt lồi lõm, răng năng dài nhọn hoắc, cơ thể phủ đầy gai nhọn đâm xuyên qua chiến giáp.

Tầng thứ hai có nhiều người hơn. Vị trí của bọn hắn khá lộn xộn, ăn mặc sang trọng, biểu cảm đa phần là sợ hãi muốn bỏ chạy, thậm chí có vài người đang dẫm đạp lên nhau. Ngồi ở vị trí trung tâm là một nam nhân trung niên dung mạo anh tuấn nhưng gương mặt lại thể hiện sự mệt mỏi cùng kinh hoàng. Hắn chỉ tay về phía quan tài, muốn nói gì đó nhưng không kịp.

Không cần Diệp Thiên giải thích, Lý Mộ Vũ liền biết thứ quan trọng nhất trong căn phòng này chính là chiếc quan tài kia. Thậm chí nàng có cảm giác mình đã chạm đến bí mật đã bị che giấu hàng chục ngàn năm qua, lý do mà vương triều Hạ Minh biến mất.

Lý Mộ Vũ muốn tiến đến lấy thiết bị ra kiểm tra thì bị Diệp Thiên ngăn lại:

- Nơi này không giống những căn phòng trước. Chỉ cần ngươi bước vào phạm vi nhất định sẽ lập tức bị bốn bức tượng kia công kích.

Lý Mộ Vũ dừng lại, có chút nghi ngờ hỏi: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

- Ngươi làm sao biết được?

Diệp Thiên bình tĩnh đáp:

- Dựa vào những gì trước mắt, ngươi có thể thấy bọn hắn đang cố thực hiện một nghi lễ gì đó. Quan tài khổng lồ, ma thuật sư dùng Hồn Khí tăng cường sức mạnh, bốn bức tượng vệ thần…nếu ta đoán không sai thì chính là nghi thức triệu hồi.

Lý Mộ Vũ gật đầu:

- Nghi thức triệu hồi rất phổ biến ở giai đoạn này, nhưng phần lớn đều bị cho là tà giáo. Chưa từng có quyển sách nào ghi lại thứ gì được triệu hồi ra.

Diệp Thiên mỉm cười:

- Vậy theo ngươi hình tượng ác quỷ vẫn lưu truyền trong nhân gian bắt nguồn từ đâu?

- Ác quỷ? Ngươi có ý gì?

- Đa phần đều cho rằng đó là sản phẩm của trí tưởng tượng. Nhưng thực tế không phải, ác quỷ thực sự có tồn tại, nhưng pháp tắc của thế giới không cho chúng xuất hiện ở nơi đây gây rối trật tự. Vì vậy ác quỷ cần thông qua các biện pháp đặc biệt để đến thế giới này, một trong những cách đó chính là mượn thân xác con người.