Tiêu Dao Lục

Chương 6: Diễn viên



Nhìn thấy Diệp Thiên từ bên ngoài vui vẻ, nội tâm Tần Khinh Tuyết thầm buông lỏng. Tuy nàng tỏ ra tự tin trước mặt Tần Chính nhưng thật sự không nắm chắc chút nào. Thậm chí chuyện Diệp Thiên mất trí nhớ là thật hay giả cũng không ai biết được. Người này quá thần bí, có trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì. Quan trọng nhất chính là đối phương quá mạnh, mạnh đến mức không thể khống chế được.

Trong lúc ngồi đợi hắn, Tần Khinh Tuyết thậm chí không dám gọi điện thoại cho Mã Đức Hùng. Nàng sợ Diệp Thiên thật sự gây chuyện, đến khi đó phải giải quyết thế nào? Người này giống như con dao hai lưỡi, dùng được sẽ mang lại lợi ích cực kỳ to lớn, ngược lại có thể khiến chính mình bị thương. May mắn Diệp Thiên trở về, bộ dạng rất vui vẻ, đi sau hắn là một đám người đang ôm lấy từng đống đồ chất cao.

- Ngươi mua toàn bộ những thứ này?

Diệp Thiên gật đầu:

- Những thứ này rất thú vị, ta ưa thích.

Tần Khinh Tuyết thở ra một hơi. Ưa thích mua sắm là chuyện tốt, dù sao nàng cũng có tiền, hắn muốn mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu, đừng xảy ra chuyện là được.

Đoán được Tần Khinh Tuyết đang nghĩ gì, Diệp Thiên để những người khác mang đồ lên phòng mình trước rồi ngồi đối diện với nàng:

- Ta biết ngươi lo lắng điều gì. Nhưng ngươi phải tin tưởng, ta hiện tại chỉ muốn một cuộc sống bình thường, sẽ không gây thêm rắc rối cho ngươi. Đúng rồi, ta muốn tìm một công việc.

Trên thế giới này, người bình thường vốn không tu luyện hay tranh đoạt tài nguyên mà đều có công việc. Làm việc kiếm tiền, dùng tiền làm điều mình thích, khác xa với cuộc sống trước kia của hắn. Muốn tận hưởng cuộc sống đương nhiên không thể bỏ qua một bước này.

Thái độ thành khẩn của Diệp Thiên chỉ khiến Tần Khinh Tuyết tin tưởng một phần. Nhưng khi hắn nhắc đến muốn tìm một công việc liền để nàng kinh ngạc:

- Công việc? Không cần thiết, ta cũng không thiếu tiền. Ngươi muốn mua thứ gì liền mua.

Diệp Thiên lắc đầu:

- Không giống. Ngươi chỉ cần hiểu đơn giản là ta muốn trải nghiệm một cuộc sống bình thường là được.

Lời này có vấn đề, bất quá Tần Khinh Tuyết cũng không vạch trần mà hỏi tiếp:

- Vậy ngươi muốn làm gì?

Hôm nay Diệp Thiên đã đọc rất nhiều sách, hắn cũng có cho mình vài lựa chọn khá thú vị. Suy nghĩ một lát, Diệp Thiên nghiêm túc đáp:

- Ta muốn làm một minh tinh.

Tần Khinh Tuyết suýt chút nữa hất chiếc cốc bên cạnh rơi khỏi bàn. Nàng còn tưởng là mình nghe nhầm:

- Ngươi muốn làm minh tinh?

Diệp Thiên khó hiểu hỏi lại:

- Có vấn đề gì sao? Ta không đủ điều kiện?

Tần Khinh Tuyết nhìn kỹ Diệp Thiên một chút, lúc này nàng mới phát hiện ra Diệp Thiên quả thực rất đẹp trai, dáng người cao ráo, khí chất cũng phù hợp. Có lẽ là do thực lực của hắn khiến Tần Khinh Tuyết không thể phân tâm chú ý đến những điểm này mà thôi.

- Minh tinh cũng có nhiều loại. Ngươi muốn làm diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ dương cầm…hay là việc nào khác?

- Diễn viên.

Lần này Diệp Thiên rất dứt khoát. Ca sĩ hay nghệ sĩ thi nhân gì đó tại Thần Giới cũng có. Bọn hắn mượn âm nhạc, thi từ nhập đạo, một đường tu luyện đến đỉnh cao. Diệp Thiên đối với những thứ này không có nhiều hứng thú. Về phần diễn viên, ít nhất tại Thần Giới không có nghề nghiệp này. Đóng phim, quay phim sau đó chiếu lên màn ảnh…cảm giác rất mới lạ kích thích. Về phần những thứ khác như tiền bạc hay fan hâm mộ hắn vốn không quan tâm. Giống như Tần Khinh Tuyết nói, nàng không thiếu tiền, nếu cần Diệp Thiên không ngại mặt dày ăn bám phú bà. Dù sao từ khi hắn sinh ra đến nay đều là ăn bám phụ mẫu và Thái Hư Thần Cung.

- Ngươi chắc chắn?

- Chắc chắn.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

- Tốt, ngày mai ta sẽ sắp xếp chuyện này.

Tần Khinh Tuyết làm việc rất dứt khoát. Nàng cảm thấy cho Diệp Thiên một việc làm là chuyện tốt. Vừa tăng cường mối liên kết, vừa giảm khả năng hắn ra ngoài gây họa. Hơn nữa, gần đây tập đoàn của Tần gia, Quang Diệu đang đẩy mạnh về thị trường giải trí. Công ty con Quanh Minh là một trong những công ty đứng đầu cả nước, dưới trướng có rất nhiều minh tinh, nghệ sĩ nổi tiếng. Thu nhận thêm Diệp Thiên cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua lần này Tần Khinh Tuyết sẽ lấy thân phận tổng giám đốc tập đoàn đích thân đến giám sát mà thôi.

Tiếp theo Tần Khinh Tuyết có hỏi thêm một số vấn đề liên quan đến nghề nghiệp này, tất cả đều được Diệp Thiên đáp lại rất lưu loát. Hắn không có chút kinh nghiệm thực hành nào nhưng lý thuyết vẫn rất tốt, dù sao cũng đã đọc qua nhiều sách như vậy.

Bảy giờ tối, Diệp Thiên cùng Tần Khinh Tuyết dùng bữa tối xong liền trở về phòng. Hắn cũng muốn ngồi lâu hơn với mỹ nữ một chút, nhưng sự cám dỗ của đống đồ vừa mua kia khiến Diệp Thiên không kiềm lòng được. Tắm rửa sạch sẽ với tốc độ âm thanh, Dương Thiên liền mở toàn bộ số đồ được chất dài khắp hành lang tầng này. Vì số lượng quá nhiều, Tần Khinh Tuyết đặc biệt sắp xếp cho hắn một phòng nữa ở cuối hành lang. Diệp Thiên trải qua nửa giờ sắp xếp bố trí, cuối cùng mới hài lòng để Mã Đức Hùng thu dọn đám rác mà hắn vừa tạo thành.

Phòng ngủ của Diệp Thiên đều là những thứ cơ bản như giường gối, rèm cửa, giấy dán tường, móc treo, kệ sách, máy tính bàn…Phòng cuối hành lang rộng hơn khá nhiều để một tủ y phục dài với kiểu dáng khác nhau. Dù không quá để ý đến đồ mặc trên người, Diệp Thiên nghe nói minh tinh đều là như vậy nên liền học theo. Ngoài ra còn có máy tính bàn, máy tập thể dục, máy gắp thú, poster cỡ lớn của một nhân vật hoạt hình…hệt như một khu vui chơi thu nhỏ.

Vốn định sinh hoạt ăn ngủ như một người bình thường, nhưng tối hôm đó Diệp Thiên lại có một đêm không ngủ. Hắn thử qua vài trò chơi vận động nhẹ nhàng sau đó đắm mình trong thế giới trò chơi điện tử trên máy tính bàn. Mã Đức Hùng cũng rất ra sức, hướng dẫn Diệp Thiên cách sử dụng máy tính bàn, đồng thời cho hắn một tài khoản steam có rất nhiều trò chơi cực hay. Về phần ngôn ngữ cũng không phải vấn đề quá lớn, Diệp Thiên dùng một loại Thần Thuật hạ phẩm gọi là Phiên Tự. Thần Thuật này dựa vào cơ chế mọi loại ngôn ngữ chỉ khác biệt về âm điệu và cách khắc họa, trên cơ bản đều có chung tính chất để giúp người sử dụng trong nháy mắt hiểu được một ngôn ngữ hoàn toàn mới. Tất nhiên chỉ giới hạn ở ngôn ngữ giao tiếp thông thường, chú ngữ bí pháp thì không được nên chỉ xếp vào hạ phẩm.

Không bị giới hạn bởi ngôn ngữ, Diệp Thiên vừa chơi game, vừa đọc cốt truyện, hóa thân vào nhân vật, cảm giác rất vui sướng, cứ như vậy một mạch đến sáng ngày hôm sau. Nếu Tần Khinh Tuyết không đến gọi, hắn còn chẳng biết rằng mình đã chơi suốt một đêm.

Chơi cả một đêm nhưng Diệp Thiên vẫn không có chút mệt mỏi nào. Tần Khinh Tuyết cũng không bất ngờ. Thể chất của Võ Giả tốt hơn người bình thường, loại quái vật như Diệp Thiên lại càng không cần phải nói.

Đợi hắn tắt máy, nàng mới tiếp tục nói:

- Chuẩn bị một chút, ăn sáng xong ta sẽ cùng ngươi đến công ty ký hợp đồng nghệ sĩ.

Diệp Thiên khẽ gật đầu. Những chuyện này hắn chỉ biết qua loa bên ngoài, cứ giao hết cho Tần Khinh Tuyết là được. Có người chống lưng rất tốt, làm gì cũng không cần tốn công đi đường vòng.

Tần Khinh Tuyết chọn cho một bộ quần áo có vẻ giản dị nhưng khá vừa mắt, phù hợp với thân phận một nghệ sĩ mới.

Ăn sáng xong xuôi, Diệp Thiên được đưa đến giải trí Quang Minh còn Tần Khinh Tuyết đi xe khác. Nói là đưa đến nhưng không thể đi cùng, thân phận của nàng không thích hợp. Là người thừa kế gia sản Tần gia, Tần Khinh Tuyết trước mắt không thể dính vào tai tiếng, ảnh hưởng đến danh dự gia tộc. Nàng bố trí cho Diệp Thiên một tài xế và xe riêng, tùy thời đều có thể gọi điện thoại để hắn chở đi bất kỳ đâu.