Tiểu Lão Bản

Chương 14: Bán lắc tay



Ở trước khi tiết tự học kết thúc Đường Học Cẩn đã thần tốc bện xong mười sợi lắc tay, cậu bỏ mấy sợi lắc ấy vào túi quà nhỏ vừa rồi thuận tay mua về, túi rất nhỏ, nhưng được cái xinh xắn, bỏ một sợi lắc vào vừa vặn.

Con gái đều thích những thứ xinh đẹp, lắc tay ngoại trừ được bện tinh xảo, đóng gói càng là điểm mấu chốt có thể tăng giá trị mặt hàng.

Mà còn lắc tay bỏ vào túi quà, so với lắc tay bày bán tràn lan không có đẳng cấp bên ngoài, nháy mắt đã khiến người nghĩ mặt hàng trong tay cao cấp hơn rất nhiều, những nguyên lý marketing đơn giản này, ngày sau trong sách, có thể tùy ý thấy.

Vì vậy, lúc Đường Học Cẩn ở ngoài tiệm thấy có bán mấy cái túi đóng gói nhỏ xíu, đã bỏ tiền mua thêm.

Đầu óc Vạn Bác linh hoạt, nhìn Đường Học Cẩn thay đổi cách bện mỗi sợi lắc đã biết là vì sao, cậu dứt khoát kéo một cái ghế xoay ngược lại rồi ngồi lên, nhìn chằm chằm Đường Học Cẩn, "Đường Học Cẩn, cậu nói tôi nghe xem sao trong đầu của cậu có nhiều ý tưởng như vậy."

Đường Học Cẩn đang bận, không rảnh phản ứng Vạn Bác, chỉ lấy lệ trả lời: "Đọc sách, xem báo tạp chí nhiều cậu cũng có thể."

"Ê ê ê, Đường Học Cẩn, cậu cũng quá lấy lệ đi." Vạn Bác méo miệng, bất quá cậu thấy Đường Học Cẩn đang bận, cũng bèn ngoan ngoãn cầm mấy cái túi quà bỏ lắc tay vào.

Lắc tay được bỏ vào mười túi khác nhau, bày thành hàng trên bàn, túi có kiểu đáng yêu kiểu xinh đẹp kiểu trang nhã kiểu cao quý... kiểu nào cũng có, Đường Học Cẩn còn rất cẩn thận phối cho mỗi cái lắc tay một cái túi tương xứng với vỏ ngoài, cứ như vậy, sợi lắc handmade này, càng hấp dẫn ánh mắt.

Huống hồ, Đường Học Cẩn làm một chút phân biệt nhỏ bé trên mỗi sợi lắc, không có cái lắc thứ hai giống nhau như đúc, đối với các cô bé thích độc nhất vô nhị lại không có lúc không bị tâm lý khoe khoang quấy phá, không nghi ngờ gì là hấp dẫn không thôi.

Để mười sợi lắc tay đã đóng gói xong trước mặt Vạn Bác, Đường Học Cẩn dặn: "Nhớ, mỗi sợi bán năm đồng, khi bán, cậu nhất định phải nói mỗi sợi đều là độc nhất vô nhị không có sợi thứ hai, nếu bọn con gái muốn kiểm tra, cậu cứ lấy mấy cái lắc còn lại ra cho bọn họ xem, về phần cậu muốn bán thế nào, đó là vấn đề của cậu, tôi chỉ có một yêu cầu, là tuyệt đối không thể hạ giá."

"Năm đồng?" Vạn Bác trợn to mắt nhìn Đường Học Cẩn, cảm thấy giá này quá thấp.

Vạn Bác theo Đường Học Cẩn đi mua, tự nhiên biết tiền vốn tài liệu cộng lại chí ít đã hai đồng, cộng thêm tiền công, ba đồng tiền lãi không khỏi quá ít đi, cậu còn nghĩ, bán phải tầm bảy tám đồng ấy chứ.

"Không ít." Khóe miệng Đường Học Cẩn giơ lên, "Nếu cậu bán xong mười sợi này, vậy chúng ta đã kiếm lời ba mươi đồng."

Ba đồng ở thời kỳ này, có thể mua được mấy cân gạo, bình thường trên người học sinh cũng không có nhiều tiền, dù sao chỉ là một tuần mà thôi, mà còn hai đồng ăn một bữa cơm căn-tin đã đủ ăn no, vậy tính ra, phụ huynh sẽ không cho tiền tuần rất nhiều, cho nên bán năm đồng lời ba đồng, Đường Học Cẩn cảm thấy, cũng không tệ lắm.

Càng huống hồ, cậu chỉ là bán thử trong trường, xem hiệu quả thế nào mà thôi, hộ khách chủ yếu của cậu, vẫn là mấy cửa hàng trên trấn kia kìa.

Có lẽ thời kì này mọi người đối với hàng thủ công mỹ nghệ còn không quá hoan nghênh, nhưng ở mấy mươi năm sau, vì một số ngành nghề thủ công mỹ nghệ không người truyền thừa dẫn đến bắt đầu chậm rãi biến mất, tầm mắt tập trung vào chúng lại ngày càng nhiều.

Tuy rằng một sợi lắc tay tinh xảo ở đời sau rẻ nhất bất quá ba bốn mươi đồng, nhưng nếu như cậu có thể nắm chắc cơ hội ở lúc này tạo ra thương hiệu, vậy lắc tay handmade vốn đơn giản sẽ có thể thuận thế nước lên thì thuyền lên —— ảnh hưởng của hiệu ứng thương hiệu, đối với người dân ngày sau mới càng khắc sâu.

Ý tưởng và kế hoạch này Đường Học Cẩn còn dừng lại ở lý luận, không có phương án chi tiết cụ thể, nhưng chỉ cần có suy nghĩ, còn lại cậu có thể chậm rãi hoàn thiện, dù sao cậu hiện tại mới 13 tuổi, về mặt pháp luật, thuộc về thiếu nhi chưa thành niên.

Vạn Bác nghe xong lời Đường Học Cẩn, cũng thấy có lý, vì vậy cậu gật đầu, cầm lấy mấy cái túi để trước mặt mình, cười hì hì nói: "Hắc hắc, Đường Học Cẩn, mười sợi lắc này ngày mai tôi sẽ bán sạch."

"Ừ, tôi tin cậu." Đường Học Cẩn biết Vạn Bác không phải nói khoác, ở cậu xem, một ngày bán được mười sợi lắc đối với Vạn Bác mà nói, căn bản là chuyện nhỏ, lấy năng lực giao tiếp của đối phương, cậu hoàn toàn có lý do cho rằng như thế.

Một câu "Tôi tin cậu" của Đường Học Cẩn khiến Vạn Bác dấy lên nhiệt huyết.

Từ nhỏ cậu không muốn nghe lời tía, không phải vì tía không tốt với cậu hay thế nào, mà là tía cho rằng, cậu vẫn còn nhỏ, vĩnh viễn không lớn lên được, cậu chỉ có thể nghe tía nói mà không thể có ý kiến, tía chưa bao giờ chịu tin cậu, tin rằng cậu có thể tự hạn chế có thể tự giác, nó cũng là nguyên nhân cho đến giờ, quan hệ giữa cậu và tía không thể hòa hợp.

Mười ba tuổi, vừa vặn là thời kỳ bắt đầu phản nghịch, lúc này phụ huynh không nên nhất là dùng vẻ mặt "Cha mẹ nói là đúng con nên nghe cha mẹ" với con, dù sao, lũ nhóc trung nhị kỳ luôn cho rằng mình đã là người lớn ()

"Cậu kích động gì vậy?" Đường Học Cẩn nhìn ánh mắt lóe sáng của Vạn Bác, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, "Sao thế?"

Lắc đầu như trống bỏi, Vạn Bác thu liễm vẻ hưng phấn, ánh mắt chậm rãi hóa thành kiên định: "Đường Học Cẩn, cậu yên tâm, tôi sẽ viên mãn hoàn thành nhiệm vụ."

Bất đắc dĩ cười cười, Đường Học Cẩn khó được duỗi tay vỗ vai Vạn Bác, nhẹ giọng thì thầm: "Được rồi, bài tập làm xong chưa, mau đi làm đi."

"Ừ." Vạn Bác gật đầu, lập tức ngoan ngoãn lấy bài tập ra nghiêm túc làm, tư thế ấy nếu để Vạn Thế Tam thấy, phỏng chừng là muốn mở rộng tầm mắt.

Đường Học Cẩn thấy Vạn Bác nghiêm túc làm bài, bản thân cũng cầm một quyển sách bắt đầu ôn tập, ngoại trừ ngữ văn, những môn khác cậu đã ôn tập đến chương thứ ba, ôn càng nhiều nội dung nhớ lại cũng càng nhiều, cho nên đối với việc học, cậu không có quá nhiều lo lắng.