Thượng Quan Lộc Quang và Trần Uyển Quân cũng bị vợ chồng nhà này làm cho hồ đồ rồi, cái gì mà vợ chồng với nhau nhưng suốt ngày đường anh thì anh đi, còn đường tôi thì mặc tôi đi. Tựa như hai người họ chẳng có chút quan hệ gì với nhau vậy.
Nhưng, người trong cuộc mới hiểu được nội tình, Tăng Mẫn vốn định lên tiếng để nói cho họ biết nhưng rồi lại thôi, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Thượng Quan Tịch Mộng và Bạch Quán Tông mà, một người không có phận sự như cô ấy vẫn nên im miệng thì tốt hơn.
Sau khi cả nhà dùng bữa xong thì họ cũng nhìn thấy xe của Bạch Quán Tông đã đi vào cổng, vừa nhìn thấy chiếc xe đó thì Thượng Quan Tịch Mộng liền nói có việc cần xử lý nên đã một mình vào thư phòng. Hành động này của cô giống như là đang né tránh anh vậy.
Khi Bạch Quán Tông vào nhà thì mọi người cũng vui vẻ chào anh một tiếng, vốn dĩ họ không biết anh giả ngốc mà họ chỉ là đoán thôi. Nhưng khi thấy dáng vẻ của anh đi vào thì họ cũng mờ mờ nhận ra bản thân đã đoán đúng, sau đó thì Bạch Quán Tông cũng hỏi cô có về chưa, ai nấy đều râm rấp gật đầu, còn nói cô đang ở thư phòng.
Nhận được thông tin thì Bạch Quán Tông cũng mặc kệ mọi thứ mà đi thẳng lên thư phòng, bỏ lại những gương mặt ngơ ngác đến quen thuộc. Thượng Quan Lộc Quang liền nhìn Tịch Huyên không mấy ngạc nhiên hỏi:
- Huyên Nhi, em cũng biết là cậu ta giả ngốc sao?
- Từ khi chị hai đồng ý kết hôn thì em đã phát giác người anh rể này có vấn đề. Mãi cho đến khi chị hai và anh Tín Hào xảy ra chuyện thì em càng khẳng định hơn. Hơn nữa, nếu anh ấy thật sự là một ngốc tử như mọi người thấy thì làm sao chị hai có thể yên tâm để em và anh ấy ở nhà một mình mà đi công tác chứ.
Hoàng Sước nghe từng câu từng chữ liền cảm thấy cảm thán hai chị em nhà này, mặc dù cậu ấy nói điều là những chuyện hiển nhiên, nhưng nếu không phải người từng trải qua nhiều chuyện thì cũng rất ít ai nghĩ đến được. Nhất là chuyện hai người họ, một ngốc một còn nhỏ ở nhà một mình... Đồng nghĩa với việc trước đó cậu ấy đã trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm rồi nên hiện tại mới bình thản như vậy.
- Huyên Nhi, em không nói anh cũng không biết em mới mười hai tuổi đâu.
- Nếu không phải cha mẹ cứ di chuyển qua lại giữa Kế Thành và Ung Thành thì hiện tại em đã lên sơ trung rồi.
Lúc này Hoàng Sước mới để ý, hình như cậu tiểu Thượng Quan này đúng là học trễ một năm, nếu tính đúng tuổi thì hiện tại cậu ấy phải học sơ nhất sơ trung rồi chứ không phải là lục niên cấp như hiện tại. Hóa ra nguyên nhân là vì cậu ấy học trễ một năm.
[...]
Còn Bạch Quán Tông sau khi mở cửa thư phòng thì nhìn thấy cô đang ngồi chỉnh sửa lại văn bản gì đó, vốn anh không muốn làm phiền cô nhưng lúc nảy anh đã có ghé qua bệnh viện thăm chị hai và cha. Đương nhiên những gì cần nghe, anh đều nghe hết rồi.
Bây giờ trong lòng anh chỉ có sự phẫn nộ, muốn chất vấn cô tại sao lại phải thẳng thắn như vậy, con người với nhau thì anh biết cô có thể nói hết những gì mình nghĩ ,nhưng ít nhất hiện tại họ đang ở trong mối quan hệ vợ chồng, ít nhất thì cô cũng phải nói gì đó nhẹ nhàng hơn chứ.
- Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
- Tại sao chị lại không thích em như vậy?
Câu hỏi của Bạch Quán Tông quá bất ngờ nên cũng khiến cho Thượng Quan Tịch Mộng bất giác lại không biết trả lời thế nào, nhưng một lúc im lặng cô đưa mắt nhìn anh, lãnh đạm nói:
- Vậy cậu thử nói xem, vì sao tôi phải thích cậu?
- Ít nhất thì em không có ác ý với chị. Em thật sự thích chị, nhưng chị thì sao? Ở trước mặt chị hai lại nói muốn ly hôn, còn nói cái gì mà tốt cho em, đó là tốt cho em sao? Hay là tốt cho tâm ý ích kỷ của chị!
Ngay thời khắc hiện tại thì cô thật sự muốn đấm tên điên này một cái thật đau điếng, trong đầu cô hiện tại không ngừng niệm chú đại bi, nếu không thì cô thật sự sẽ đánh người mất thôi.
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, cô nhìn anh đang nổi đóa nói:
- Cậu nhìn lại cậu đi, tính cách của cậu quá trẻ con. Những thứ trên đời này không phải cậu muốn là được, chuyện tôi có thích cậu hay không thì đó là quyền của tôi. Cậu không phải trung tâm vũ trụ mà cậu nói thích tôi, thì tôi sẽ nhất nhất thích lại cậu. Mơ mộng!
- Hay đơn giản là chị vẫn không quên được Quý Tín Hào!
*CHÁT* một âm thanh giòn tan giữa da thịt và da thịt vang lên. Đúng, là cô đã ra tay tát anh một cái, ánh mắt khó chịu của Thượng Quan Tịch Mộng nhìn anh, gằn giọng nói:
- Đúng! Tôi vẫn còn yêu anh ấy đấy thì sao? Cậu muốn ngăn cản tình cảm mà tôi dành cho anh ấy sao?... Tôi nói cho cậu biết... KHÔNG THỂ NÀO ĐÂU! Đừng nằm mơ nữa!
Giống như là triệt để chọc giận Bạch Quán Tông, anh không còn biết cái gì gọi là chừng mực hay liêm sỉ nữa, chỉ khi nhìn cái miệng nhỏ của cô thừa nhận bản thân vẫn còn tình cảm với Quý Tín Hào là bao nhiêu tức giận liền muốn tuôn trào, anh trực tiếp giữ lấy eo của cô, kéo sát cô vào người, mạnh bạo hôn lên môi của cô.
Thượng Quan Tịch Mộng quyết liệt kháng cự, nhưng cô càng kháng cự thì anh lại bị khiêu khích cho đến không thể tiết chế bản thân được. Anh thật sự không hiểu Quý Tín Hào có điểm nào tốt mà để cô mê mệt như vậy chứ!
Kháng cự được một lúc thì Thượng Quan Tịch Mộng tựa như là bất lực mà buông xuôi, thấy người phụ nữ trong lòng mình không còn sức kháng cự nữa thì anh cũng dần dịu dàng, nụ hôn của anh từ tức giận chiếm hữu đến dịu dàng nuông chiều, hoàn toàn như hai con người khác nhau. Một lúc sau, anh cũng buông tha cho cánh môi nhỏ của cô, còn không quên nói:
- Cho dù em có đánh chết tôi thì Bạch Quán Tông cũng không ly hôn với Thượng Quan Tịch Mộng!
- Cậu...
Chưa để cô nói hết lời thì anh đã hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi khí phách rời khỏi thư phòng, bỏ lại gương mặt ngơ ngác như nai tơ của Thượng Quan Tịch Mộng.