Tiểu Phúc Tấn

Chương 18



Edit: Dờ


Lâm Nguyễn dẫn Mạnh Chân về Lan công quán. Lúc cậu về, Trạm Hi vẫn chưa trở lại, bác Đông thấy hai người thì hỏi han một câu.


"Cháu dẫn cậu ấy về làm bài tập." Lâm Nguyễn nói.


Bác Đông nhìn hai người, không tin lắm. Thời buổi này làm gì có đứa học sinh nào rủ bạn về làm bài tập thay vì ăn chơi nhảy múa. Nhưng ông không nói gì cả, khoát tay bảo hai đứa vào nhà.


Lâm Nguyễn dẫn Mạnh Chân lên tầng, trở lại phòng mình.


So với lần trước Mạnh Chân đến thì phòng Lâm Nguyễn trang hoàng thêm một ít đồ trang trí nhỏ điêu khắc bằng gỗ, rất là tinh xảo. Đầu giường của Lâm Nguyễn còn bày một cái bát lá sen màu đỏ tím vô cùng xinh đẹp.


Lâm Nguyễn buông cặp sách đi vào phòng trong, mở ngăn tủ ra.


Mạnh Chân hỏi: "Rốt cuộc cậu có cách gì vậy?"


Cậu ta thấy Lâm Nguyễn lôi một cái rương nhỏ trong tủ ra, Lâm Nguyễn ngoắc tay gọi Mạnh Chân, hai người cùng mở rương ra xem.


Trong rương đều là vàng bạc châu báu lẫn lộn lung tung, nó như một cái hộp phép thuật, nắp vừa được mở lên, hơi thở của Mạnh Chân như ngừng lại.


Những thứ này đều do vương phủ ban cho, mấy năm mà Trạm Hi chưa về nước, bác Đông đều dẫn Lâm Nguyễn đến vương phủ, cho nên vương phủ cũng thưởng cho Lâm Nguyễn ít đồ. Phần lớn đều là trang sức cũ, Lâm Nguyễn không thích, cũng không dùng đến nên đều cất hết vào trong rương.


Những thứ bác Đông hay Trạm Hi mua cho cậu thì được đặt ở một cái rương khác.


Lâm Nguyễn ngồi bệt xuống thảm, Mạnh Chân cũng học theo. Tuy trong rương toàn là trang sức nhưng cũng đủ lóa mắt, Mạnh Chân cầm một chuỗi ngọc lên xem, chuỗi hạt có sáu mươi tư viên to gần bằng hạt đậu, màu sắc và hình dáng đều tương đương nhau, thoạt nhìn còn đắt hơn cả chuỗi hạt ngọc trai kia.


"Đây đều là đồ thật á hả?" Mạnh Chân hỏi.


"Đương nhiên."


Lâm Nguyễn nhặt mấy loại vòng ngọc bích đặt lên thảm để đối chiếu màu sắc với chiếc vòng vỡ, sau đó từ từ chọn cái giống nhất.


Mạnh Chân nhìn đống vòng tay, lại nhìn Lâm Nguyễn, "Tớ cứ nghĩ tớ nghèo, không ngờ chỉ có một mình tớ nghèo. Cậu lấy mấy thứ này ở đâu ra vậy?"


"Chủ nhân thưởng." Lâm Nguyễn nghĩ rồi nói: "Cậu cũng biết quan hệ của tiên sinh với Thuần Thân vương phủ rồi đó, mỗi lần đi cùng tiên sinh về vương phủ là tớ lại được thưởng một ít đồ."


"Không hổ là vương phủ, của cải dồi dào, ban thưởng cũng mạnh tay thật đấy." Mạnh Chân không nghĩ nhiều, xuýt xoa vài câu rồi đối chiếu màu sắc với Lâm Nguyễn.


Vương phủ cũng chẳng cho Lâm Nguyễn thứ gì tốt, chẳng qua là vì giữ thể diện nên mới thưởng. Chủ yếu là lúc tết Lâm Nguyễn xảy ra chuyện trong vương phủ nên Lý Trắc Phúc tấn mới thưởng nhiều đồ cho cậu, mấy thứ ấy có thành ý hơn trước kia nhiều.


Hai người chọn lựa một lát, chọn ra được một chiếc vòng giống cái bị vỡ nhất, cậu xem tôi xem, đều không thấy gì khác biệt. Dùng một chiếc tương tự để thay thế, trước mắt đây là cách tốt nhất mà Lâm Nguyễn và Mạnh Chân có thể nghĩ ra. Cũng may là cái vòng ngọc bích này bóng loáng không có hoa văn, không thì rất khó để tìm được thứ tương tự.


"Lấy nó đi." Lâm Nguyễn nói. Cậu đưa vòng tay cho Mạnh Chân, thu hết những thứ còn lại vào rương.


Mạnh Chân cầm lấy, "Cậu cho tớ luôn à?"


Lâm Nguyễn gật gật đầu.


"Như vậy tiên sinh nhà cậu có giận không?"


"Không đâu." Lâm Nguyễn nói: "Tiên sinh còn coi thường mấy thứ này ấy chứ."


Trước kia cậu vẫn cảm thấy 20 đồng một tháng là nhiều, giờ biết giá của vòng tay ngọc bích rồi thì cảm thấy 20 đồng chẳng thấm vào đâu. Bảo sao bác Đông biết cậu mang tiền về nhà mà vẫn không nói gì, cơ bản là ông ấy coi thường mấy đồng lẻ.


Mạnh Chân cầm chiếc vòng tay, trịnh trọng nói: "Tớ sẽ trả lại cậu số tiền này!"


"Không cần," Lâm Nguyễn cất rương vào tủ, "Tớ cũng có trách nhiệm khi nó bị vỡ, với lại mấy món đồ này đối với tớ không phải là khó tìm, đều là vô nghĩa. Đồ vật không có ý nghĩa thì chỉ là những món đồ trống rỗng mà thôi."


"Câu này của cậu nghe triết học phết nhỉ." Mạnh Chân nắm cái vòng tay, "Nhắc mới nhớ, Lý Minh Văn cũng phải chịu trách nhiệm."


"Đâu phải cậu không biết gia cảnh của hắn ta, hai đứa chúng mình góp tiền còn không mua được, sao hắn ta đền nổi chứ." Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, "Cất vòng đi, chiều mai tớ với cậu đi đưa đồ, giải quyết chuyện này cho xong."


Mạnh Chân xúc động, thậm chí muốn vừa ôm Lâm Nguyễn vừa khóc. Bỗng có tiếng cửa mở, Mạnh Chân vội vàng cất cái vòng đi. A Nguyệt mở cửa ra, đưa cho Lâm Nguyễn hai phần bánh ngọt, nói: "Gia về rồi đấy."


"Tôi xuống ngay đây."


Mạnh Chân cầm lấy cặp sách, Lâm Nguyễn giúp cậu ta cất đồ đạc. Mạnh Chân đưa cái vòng vỡ cho Lâm Nguyễn, "Giữ lại làm kỷ niệm."


Lâm Nguyễn nhìn mảnh vỡ, phá ra cười. Cậu tiễn Mạnh Chân xuống tầng, vừa lúc chạm mặt Trạm Hi. Mạnh Chân cúi đầu chào hắn, Lâm Nguyễn nói: "Cậu ấy phải về rồi, em đi tiễn."


Trạm Hi gật đầu. Lâm Nguyễn vội chạy ra ngoài cùng Mạnh Chân. Bác Đông nhìn thấy, "Biết ngay là không có làm bài tập gì cả mà, chơi đùa cái gì đấy!"


Lâm Nguyễn tiễn Mạnh Chân về, Trạm Hi đã lên tầng. Lâm Nguyễn nghĩ ngợi một lát rồi đi ra chỗ bác Đông, chìa tay cho ông xem cái vòng vỡ.


"Cháu dọn đồ, không cẩn thận nên đánh vỡ một cái vòng tay." Lâm Nguyễn bổ sung: "Hình như là vương phủ ban thưởng."


Bác Đông thoáng nhìn, không hề để tâm, "Vỡ thì thôi, mau lên tầng hầu hạ gia, đừng lười biếng ở dưới này."


"Vâng ạ." Lâm Nguyễn thở phào.


Hôm sau trời nắng đẹp, tan học mà chân trời vẫn còn ánh nắng, nửa bầu trời đều mang màu ráng chiều, ánh vàng rực rỡ chiếu xuống người đi lại trên đường. Lâm Nguyễn và Mạnh Chân tới cổng Trích Tiên Lâu, vẫn là hai tên gác cửa lần trước.


"Các người có vé không?"


Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, Mạnh Chân nói: "Chúng tôi chỉ đến đưa đồ, không nghe hí."


"Không có vé không được vào." Đại ca gác cửa rất kiên quyết.


Mạnh Chân và Lâm Nguyễn liếc nhau, Lâm Nguyễn nói: "Bây giờ chúng tôi mua có được không?"


"Bán hết rồi."


Mạnh Chân và Lâm Nguyễn bị đuổi sang một bên, Mạnh Chân cầm cái hộp, bắt đầu hoang mang: "Mỗi khi tớ lo lắng chuyện gì là y như rằng nó sẽ xảy ra theo chiều hướng tệ nhất."


Lâm Nguyễn nhìn cậu ta, Mạnh Chân đếm đầu ngón tay: "Tớ cứ nghĩ đưa đồ sẽ đơn giản thôi, tớ đưa cho anh ta, anh ta nhận được là xong. Ai ngờ không những phải bảo vệ thứ này cho cẩn thận mà còn phải nghĩ cách gặp được anh ta. Rốt cuộc là do tớ ngu ngốc hay do chuyện này quá khó khăn?"


Lâm Nguyễn cũng không biết, cậu thấy Trạm Hi làm gì cũng trôi chảy. Mà bây giờ bọn họ còn chẳng làm nổi một chuyện cỏn con.


"Có lẽ chúng ta nên kết bạn với một người nữa," Lâm Nguyễn chống cằm nói, "Ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà."


Hai người ngồi xổm bên đường nhìn người qua người lại, không ai lên tiếng.


Lâm Nguyễn chống đầu, ánh mắt bị thu hút bởi người ở đối diện.


Đó là một thanh niên mặc trường bào đen, ngồi trên ghế nhỏ trước cửa tiệm bánh ngọt. Anh ta vẫn mang nụ cười cợt nhả, ăn mặc không rêu rao như ở lần vũ hội trước, trên cổ tay vẫn là một chuỗi hạt mã não đỏ.


Anh ta đang kéo nhị hồ, hai mắt như say mê, xung quanh có rất nhiều trẻ con nhưng chúng đều đứng ở xa tò mò nhìn mà không dám đến gần. Nhìn lên trên, ráng chiều nhuộm bầu trời thành màu tím đỏ, đường cái nhộn nhịp người đi kẻ lại, tất cả đều trở thành phông nền cho anh ta.


Anh ta dựa vào tường, động tác trên tay thoạt nhìn rất tùy ý. Lâm Nguyễn chú ý nghe, là "Bách điểu triều phong". Tiếng kéo nhị hồ rất ồn ào, tương phản hẳn với tiếng đàn du dương của tiệm bánh ngọt cách vách.


Kéo xong một khúc, mấy đứa trẻ con thấy anh ta mở mắt ra thì chạy tán loạn. Toán Tử đặt nhị hồ xuống chân, lấy một cái bọc trong túi ra, nhìn như là bánh hạch đào. Anh ta cắn miếng bánh, đôi mắt hoa đào nheo lại, dáng vẻ rất biếng nhác nhàn tản.


Ký ức về bánh anh đào lập tức ùa về trong Lâm Nguyễn.


Đó là chuyện của rất lâu về trước, khi ấy Lâm Nguyễn còn chưa gặp Trạm Hi. Sau khi Lâm Nguyễn rời khỏi nhà thì cậu chưa tới Thuần Thân vương phủ ngay, cậu ở ba ngày với Vô Vi Đại Sư.


Chuyện đã lâu rồi nên Lâm Nguyễn không nhớ rõ, nhưng cậu nhớ Vô Vi Đại Sư có một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy lớn hơn cậu, từng chia cho cậu nửa cái bánh hạch đào.


Bánh hạch đào vừa thơm vừa ngọt, đó là lần đầu tiên Lâm Nguyễn biết đến mỹ vị.


Bánh hạch đào khiến Lâm Nguyễn dần nhớ lại, cậu nhìn Toán Tử, hình như Toán Tử đã từng bói một quẻ cho cậu, nhưng có lẽ là do tuổi còn nhỏ, công lực chưa tới đâu, quẻ bói ra kém xa sư phụ, bởi vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.


Trước khi Lâm Nguyễn đi, anh ta nói với cậu, anh ta nợ cậu một quẻ.


Bên kia đường, Toán Tử ăn xong bánh thì đứng lên phủi vụn bánh, sau đó một tay xách nhị hồ, một tay dọn bàn ghế đi.


Anh ta đi vào tầm mắt của Lâm Nguyễn một cách đột ngột rồi lại bỗng chốc ra đi.


Mạnh Chân vỗ vai Lâm Nguyễn, cậu sực tỉnh lại, hỏi: "Sao, cậu nghĩ ra cách gì chưa?"


"Tớ nghĩ kỹ rồi," Mạnh Chân nói: "Không thể giữ thứ này mãi được, hôm nay tớ phải tống nó đi bằng được!"


Mạnh Chân dẫn Lâm Nguyễn đến cổng sau của Trích Tiên Lâu, xung quanh con hẻm này đều là dân cư, cho nên xây tường không quá cao.


May thay cạnh tường có cây táo, Mạnh Chân và Lâm Nguyễn trèo lên cây táo ấy vào trong viện.


Lúc này đã nhá nhem tối, trong viện không có ai, trên hành lang có hai tên học việc hớt hải tới lui, một trong hai người nói: "Buổi diễn tối nay rất quan trọng, bầu gánh bảo chúng ta phải ra phía trước chạy việc, đi nhanh lên."


Người còn lại đồng tình, cả hai vội vàng đi ra phía trước.


Mạnh Chân và Lâm Nguyễn theo sau họ, rất nhanh đã vào được bên trong. Tầng một rất rộng, vừa vào đã thấy cột trụ chạm khắc đủ hình thù, sân khấu cao ba thước, hai chữ "văn thao" và "võ lược" được treo trên hai bên rèm thêu hoa. Bên dưới đặt rất nhiều bàn ghế gỗ đỏ, trên bàn bày đủ loại trà bánh.


Tầng hai xây khán đài ba mặt đều là phòng bao, bày kiểu bàn ghế phong cách truyền thống, trên trần nhà treo chằng chịt đèn lồng đỏ khiến cả tầng một đều sáng trưng.


Người ngồi chật kín tầng một, tầng hai lại không có ai. Trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn, thỉnh thoảng có tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên.


Mạnh Chân và Lâm Nguyễn lên tầng hai, còn chưa tìm được phương hướng thì một nhân viên lại gần nói: "Hai vị vào chỗ ngồi đi ạ."


Mạnh Chân và Lâm Nguyễn nhìn nhau, Mạnh Chân hỏi: "Hậu trường của các người ở đâu?"


--------------


Tác giả có lời muốn nói:


Hai đứa ngốc chơi game skip tutorial.