“Tử Ngọc, bữa sáng nay ăn gì?”. Đã hai ngày trời ở cổ đại chưa được ăn gì nên cũng khó trách nàng thấy đói bụng.
“Khởi bẩm thái hậu nương nương, bữa sáng nay có mười tám món điểm tâm, thái hậu nương nương có muốn dùng bữa luôn không ạ?”. Tử Ngọc nghe được câu hỏi của Đường Đường, mới nhớ ra từ hôm thái hậu trúng độc đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, nên bây giờ có lẽ nàng rất đói.
Đường Đường thấy nàng hoàn toàn am hiểu tâm tư của mình, nên vô cùng vui vẻ nhìn nàng gật đầu, sau đó nói tiếp: “Ta vẫn chưa đánh răng rửa mặt”.
“Nô tỳ sẽ đi múc nước, xin thái hậu nương nương chờ đợi một chút”. Đối với ngữ khí lẫn thần thái vừa rồi của thái hậu, Tử Ngọc thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn không dám nghĩ nhiều, ra cửa phân phó cho mấy thái giám, sau đó lập tức quay về bên cạnh Đường Đường.
Nàng tiến cung lâu cũng chưa lâu, nhưng nói ngắn cũng không hề ngắn, mười lăm tuổi tiến cung, ban đầu là tham gia thi tuyển tú nữ, bởi lẽ phụ thân nàng chức quan quá thấp, nên nàng không thể tham gia vòng thi cao hơn, chỉ có thể ơ tại cung làm cung nữ.
Bản thân nàng hiểu được ngôn ngữ biết quan sát sắc mặt chủ nhân, luôn sống rất thận trọng, trốn thâm cung sâu như biển âm mưu trùng trùng, thế nhưng nàng cũng coi như bình an mà sống.
Thời gian thái hậu tiến cung, quản lý sự vụ của Phượng Loan điện thấy hoàn cảnh nàng khó khăn, vào cung năm năm cho tới tận bây giờ chưa từng vi phạm bất cứ điều luật nào, chững chạc lại bình tĩnh, vì vậy đã chọn nàng đến đây làm người hầu.
Bởi lẽ nàng vốn là phi tần của hậu cung, cho nên người ta chỉ có thể an bài cho nàng hầu hạ bên ngoài điện, căn bản chưa từng bao giờ chiếm được sự tín nhiệm của thái hậu, cố gắng lắm cũng chỉ đến mức được phục vụ buồng ngủ. Nhưng đối với nàng mà nói, danh lợi như mấy gió không can hệ gì tới nàng hết, chỉ cần qua năm năm, nàng sẽ xuất cung trở thành một người tự do.
Thế nhưng ngày hôm nay, nàng lại được thái hậu nương nương nhìn trúng tuyên vào điện hầu hạ, nói không khẩn trương chính là nói dối. Những người khác có lẽ không hiểu rõ tính ý của thái hậu, thế nhưng nàng đã ở Phượng Loan điện tới tận ba năm, đối với bản tính của thái hậu nàng tự tin là mình hiểu rất rõ.
Mỗi khi thấy một mỹ nam ngọc thụ lâm phong bị người dùng khăn trải giường bọc, toàn thân dính đầy máu được đưa ra khỏi tẩm cung, nàng không khỏi kinh sợ.
Tin tức thái hậu tàn nhẫn thích máu huyết lan truyền khắp cung cấm.
Nhưng hiện tại, sau một thời gian tiếp xúc với thái hậu, nàng mới biết rằng thái hậu không kinh khủng như nàng nghĩ, thái hậu nói chuyện với nàng cũng rất thoải mái.
Nhưng vừa rồi thấy ngữ khí lạnh như băng của thái hậu với Hương Thảo, nàng mới thực sự hoài nghi, thái hậu thực chất là một người như thế nào?
“Oái, ngươi giật tóc ta đau quá”. Do suy nghĩ quá nhập tâm, nên Tử Ngọc không cẩn thận dùng lực quá mạnh khiến Đường Đường lên tiếng kháng nghị.