Trở lại tẩm cung, nàng không giữ Tử Ngọc ở bên người nữa.
Bởi vì tạm thời nàng không muốn để Tử Ngọc thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Trong khoảng thời gian ở ngự hoa viên, nàng đã nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Mạc Ngôn đối với Tử Ngọc, nàng cần phải cho Mạc ngôn hiểu rằng, sở dĩ ngày hôm nay nàng để Tử Ngọc hầu hạ nàng, hoàn toàn chỉ do hưng phấn nhất thời.
Mạc Ngôn sau khi giúp nàng thay y phục, lại giúp nàng pha một chén trà Long Tĩnh, Đường Đường nhìn những lá trà màu xanh nhạt, bất giác nhớ lại cái cây nhỏ mà bố trồng trước cửa nhà.
Lúc đó, Chung Đức Long đã nói với nàng,’ cái cây này cũng được một tuổi giống con, mỗi năm qua đi con sẽ cứng cáp lớn mạnh như cái cây này’, khi nàng rời xa thế giới đó, cái cây ấy cũng được bảy năm tuổi.
Chưa từng uống trà bao giờ, Đường Đường mạo hiểm bứng chén trà nóng lên, miệng khẽ thổi, sau đó uống một ngụm nhỏ, kết quả do nước trà quá nóng, không cẩn thận lưỡi rát bỏng, nàng sợ hãi hô lên một tiếng.
“Công chúa, người không có việc gì chứ?”. Mạc Ngôn thấy thế, lập tức đỡ lấy chén trà trong tay nàng, thân thiết hỏi thăm.
“Ngươi không nhìn thấy sao còn hỏi, chén trà nóng như vậy làm sao uống được, mau mang cho ai gia nước trái cây, có thêm chút đá vào”. Phùng má lên, vẻ mặt Đường Đường hiện rõ sự phiền muộn. Lấy tay phẩy phẩy đầu lưỡi vẫn còn bị tê rần vì nóng, nàng thầm nghĩ, lúc này mà có nước trái cây uống thì tuyệt hảo.
“Nước trái cây là cái gì?” Mạc Ngôn hoàn toàn không rõ Đường Đường thứ nước trái cây mà Đường đường nói đó là nước gì, quan trọng nhất là, lại muốn thêm cả đá …
“Thôi, không có việc gì nữa, ngươi đi làm việc của ngươi đi. Không cần ở bên cạnh ai gia nữa”. Biết có nói nhiều cũng vô ích, Đường Đường nằm xuống giường, bộ dạng làm ra vẻ rất buồn ngủ.
“Công chúa, nô tỳ vừa mới được tin thái tử điện hạ sai người truyền đến nói, hoàng thượng bị bệnh nặng, Duyệt vương điện hạ nhân cơ hội đó nắm binh quyền ép vua thoái vị, trành đoạt ngôi hoàng đế. Thái tử điện hạ mong người có thể dùng binh lính của Tĩnh quốc giúp thái tử một tay”.
Mạc ngôn không lui ra, ngược lại, vẻ mặt nàng hết sức nghiêm trọng hướng về phía Đường đường bẩm báo một tin tức quan trọng, nói xong, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, như là đnag chờ đợi ý kiến của Đường Đường.
Những lời nàng nói có ý gì nhỉ? Lẽ nào, do hoàng đế Vũ quốc, hiện tại chính là cha nàng đang bị bệnh, hai đứa con trai đều muốn có ngôi vị nên tận dụng cơ hội này cùng diễn một màn tạp kỹ.
“Ngươi nghĩ ai gia nên làm thế nào?”. Không hiểu rõ ràng lắm tình huống trước mắt, Đường Đường chỉ còn cách hỏi ý kiến Mạc Ngôn, chí ít hiện tại, Mạc Ngôn vẫn tuyệt đối trung thành với nàng, nên ý kiến của nàng ta rất đáng tham khảo.
“Theo thiển ý của nô tỳ, lúc này thái hậu không nên hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao, hoàng thượng chỉ là bị bệnh, có thể không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ”.
Mạc Ngôn cúi đầu do dự một chút, mới nói tiếp.