Thanh Mặc bị Đường Đường đạp một cước toàn thân đau nhức, vội vàng quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Cho tới nay hắn luôn được Vũ Văn Giai Vinh được sủng ái nhất, chỉ có hắn tiến vào tẩm cung của nàng mà không cần thông báo, hắn luôn rất vui vì được nàng sủng ái như vậy.
Gần đây, hắn biết Vũ Văn Giai Vinh mê luyến thân thể có vết roi, thế là hắn vội tìm người quất lên thật lực lên thân thể hắn, còn ngâm nước muối, đau đến hắn thiếu chút nữa mất nửa cái mạng.
Vì thế, đoạn thời gian gần đây, hắn luôn nằm dưỡng thương.
Đáng tiếc, đợi được đến lúc hắn vất vả chờ thân thể cùng với những vết roi hoàn mỹ được xuất hiện trước mặt thái hậu thì lại bị nàng không một chút lưu tình đạp cho một cước.
Có chút nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, hắn hiện giờ mới cảm giác được, thái hậu này thật khác so với trước kia. Nói các nàng là hai người khác nhau hắn cũng tin.
Đường Đường nhìn hắn bị mình dọa cho sợ hãi cũng không buồn để ý đến nữa.
Đem y phục trên người mặc lại thật cẩn thận, nàng nhảy xuống giường tiến đến cửa.
Mới ra cửa, nàng liền nhìn thấy vài nữ nhân quần áo tiên diễm đi về phía mình. Nhìn thấy nàng, mọi người đều quỳ xuống hành lễ nói: “Nô tì tham kiến thái hậu, thái hậu kim an.”
“Các ngươi đến tìm ai gia sao?” Đường Đường nhìn những nữ nhân xinh đẹp trước mắt, có chút kì quái hỏi.
“Bẩm thái hậu, nô tì là tới là muốn bẩm báo với thái hậu nguyên nhân Lý quý nhân bị rơi xuống nước.” Một nữ nhân mặc y phục hồng sắc diễm lệ dẫn đầu đám nô tì khẽ ngẩng đầu nhìn về phía nàng cất tiếng nói, vẻ mặt đầy nịnh nọt.
Lý quý nhân? Chính là nữ nhân rơi xuống hồ thiếu chút nữa chết đuối sao ?
Đường Đường khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy nữ nhân trước mắt.
Nữ tử mặc cung trang màu hồng dẫn đầu kia nhận ra ánh mắt của Đường Đường, lập tức run sợ mà cúi gằm mặt, không dám nói nhiều.
“Nói đi.” Phát hiện ra mấy nữ nhân này đối với mình có chút sợ hãi, Đường Đường không tự chủ được lộ ra một bộ dáng tươi cười, nhưng cũng rất nhanh liền đổi lại bộ dáng uy nghiêm.
Nữ nhân kia nhận ra Đường Đường với chuyện này có điểm hứng thú, nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn chung quanh rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Thái hậu nương nương đứng ở chỗ này hơi mệt, để thần thiếp đỡ người tiến vào điện nghỉ ngơi, đem sự tình chậm rãi nói thật cặn kẽ cho người.”
Cảm thấy nàng nói có đạo lý, Đường Đường gật gật đầu, sau đó nói: “Đi thôi.”
Nữ nhân kia nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, sau đó quay đầu nhìn mấy nữ nhân đằng sau khẽ mỉm cười, các nàng vội vây quanh Đường Đường sôi nổi tiến về Phượng Loan chính điện.