Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

Chương 39





Tiết trời xuân phân, mưa phùn kéo dài.
Xe ngựa xa hoa với đội ngũ chỉnh tề chậm rãi hướng về kinh đô.
Trong xe ngựa có một nam tử xinh đẹp thuần khiết nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc đang ngồi.
Cũng chính vì khuôn mặt đẹp đẽ hoàn mĩ không tì vết này mà hắn phải đến đất Sùng Châu. Mà hiện tại, cũng chính vì nó mà hắn phải trở về kinh. Tất cả cũng chỉ vì một nữ nhân, một nữ nhân làm cho huynh trưởng của hắn hận thấu xương, làm cho hắn tránh mà không kịp.
Ở bên người hắn là một nữ tử vận quần áo trắng trong thuần khiết, mĩ mạo xinh đẹp. Nàng lúc này đang cầm điển tịch đọc cho hắn nghe. Cùng với tiếng xe ngựa đang đi, giọng nói của nàng thật trong trẻo, nghe mà êm tai.

“Được rồi Huyết Oanh, ngươi không cần đọc nữa.” Dường như có chút mệt mỏi, nam tử khoát khoát tay, giọng nói ôn nhu chậm rãi.
“Vương gia muốn nghỉ ngơi một chút sao? Có cần Huyết Oanh pha cho người chén trà?” Đem quyển điển tịch cất sang một bên, Huyết Oanh ôn nhu hỏi.
“Không cần, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút.” Lắc nhẹ đầu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư.
Không sai, hắn chính là Tĩnh Quốc đương kim Lục vương gia Mộ Dung Hạo Minh. Mấy ngày trước, hắn đã nhận được mật chỉ từ hoàng thượng tuyên hắn vào kinh.
Mộ Dung Kiền Dụ cũng không có nói rõ sự tình trong mật chỉ. Có lẽ hắn lo lắng mật chỉ sẽ bị người ta cướp mất.
Mộ Dung Hạo Minh vừa nhận mật chỉ liền không dám chậm trễ, mấy ngày liền đều thúc xe chạy nhanh về kinh đô.

Chiếc xe gặp đường xóc nảy lên, Mộ Dung Hạo Minh sắc mặt rõ ràng đã có chút tái nhợt . Mọi người ai cũng biết, Lục vương gia tuy sinh ra đã mang khuôn mặt thật đẹp nhưng thân thể rất yếu. Mặc dù không mang trong mình bệnh tật nhưng hắn lại không thể tập võ. Đương kim hoàng thượng vì lo cho sự an toàn của hắn mà sai phái người thành lập hắc y tử sĩ, ngầm bảo hộ ở chung quanh hắn tránh kẻ có cơ hội thừa nước đục mà thả câu.
Ông trời thật không tốt, hết lần này đến lần khác lại nổi cơn mưa to, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, con đường đi lại cũng trở nên gian nan hơn.
“Vương gia, phía trước có nhà nghỉ, chúng ta có lẽ nghỉ tạm một đêm rồi đi tiếp vậy, người thấy sao ?.” Không biết đã được bao lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Mộ Dung Hạo Minh hơi mở mắt, bên ngoài tiếng người bẩm báo vọng lại.
Lúc này vừa qua chính ngọ, bởi vì đường trơn trượt nên tiến độ đi lại chậm hẳn.
“Thành trấn kế tiếp có còn xa không?” Mộ Dung Hạo Minh nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Bẩm vương gia, nếu như chúng ta đi tiếp thì đến trời tối, có lẽ là đến được thành Lợi Châu.”
“Vậy ngươi tiếp tục cho người đi đi.” Hắn hạ lệnh, vừa mới nói xong, liền ho lên.