Đường Đường trong lòng hiểu rõ liền cười, ngay lập tức đứng thẳng lên, không nói gì mà đi qua hắn.
Hà Thủ Nghĩa vội vàng chạy về phía trước dẫn đường.
Cung điện của Tuyết phi nằm ở phía tây, cùng Phượng Loan điện của Đường Đường nằm ngược hướng nhau.
Đường Đường xuất môn, lập tức một đoàn cung nữ thái giám nối đuôi theo hầu.
Ngồi trên kiệu, mắt Đường Đường liền đảo xung quanh.
Không chỉ là đang ngắm phong cảnh, nàng đang cố gắng lưu lại chút đặc điểm của nơi này.
Căn cứ vào quan sát của nàng đêm hôm trước, hoàng cung này chính là một hình vuông mà hoàng đế thì có tẩm cung ở chính giữa, tẩm cung của nàng phía đông, còn của đám phi tần thì nằm ở phía tây, về phần các gian phòng đặt ở phía nam và bắc, tạm thời nàng cũng chưa có dịp tìm hiểu kĩ càng.
Bất quá, việc này cũng không quan trọng, nàng chỉ cần nhớ rõ ràng những địa phương gần nơi nàng sống, thuận tiện cho nàng về đêm hoạt động là được rồi.
Một đám người nối đuôi nhau thật chỉnh tề đi về phía tẩm cung của Tuyết phi, Đường Đường vừa mới bước xuống kiệu liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ bên trong truyền đến.
“Thái hậu giá lâm.”
Thanh âm của Hà Thủ Nghĩa vừa vang lên, một đám người hầu liền vây lấy nàng cùng tiến vào tẩm cung.
Mới vừa vào đến cửa nàng liền nhìn thấy Mộ Dung Kiền Dụ ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt trầm tĩnh bình tĩnh uống trà.
“Tham kiến thái hậu.” Nhìn thấy Đường Đường tiến đến, Mộ Dung Kiền Dụ để chén trà trong tay xuống, sau đó đứng dậy hướng Đường Đường khẽ gật đầu nói.
Người trong phòng đều quỳ xuống khi thấy nàng.
Đường Đường có chút khó chịu, chân mày khẽ nhăn lại, sau đó khoát khoát tay: “Tất cả đứng lên.“
“Tuyết phi thế nào?” Nàng bị Hà Thủ Nghĩa đỡ đi tới chỗ ngồi bên cạnh Mộ Dung Kiền Dụ, cất tiếng hỏi.
“Thái y cùng bà đỡ đều ở bên trong, hẳn là không vấn đề gì .” Mộ Dung Kiền Dụ nhàn nhạt liếc Đường Đường một cái, sau đó nói. Ngón tay hắn chậm rãi đùa bỡn với ngón tay cái còn lại.