Trong Bách Nhạc điện, đèn sáng rực rỡ, tiếng nhạc không ngừng nỉ non bên tai.
Một nhóm vũ cơ đang nhảy múa ở giữa, tiếng đàm tiếu khen hay của chúng quần thần hai bên cùng mùi rượu bốn phía tỏa ra.. Hoàng cung dạ yến có mấy phần náo nhiệt cũng chỉ là cái mặt nạ che giấu gió bão đang ngầm nổi lên.
Đường Đường bước đến điện, mắt to không ngừng quan sát bốn phía.
Đây là lần đầu tiên nàng được tham gia một yến hội lớn như vậy, ngày trước nàng mới chỉ được nhìn qua tivi khung cảnh hoa lệ này, ở hiện đại cũng chưa từng tham gia tiệc bao giờ, càng miễn bàn là hoàng cung thiết yến xa hoa tráng lệ cỡ này.
Nhìn thấy Đường Đường đến, đại điện chợt trở nên yên tĩnh, tất cả người trong điện đều đứng dậy hành lễ với nàng : “Cung nghênh thái hậu nương nương, thái hậu nương nương kim an.”
Nàng bị cái tràng diện này làm cho hoảng sợ, bất quá rất mau liền phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi, nàng hơi giơ tay lên nói: “Miễn lễ.”
“Hạo Minh gặp qua thái hậu. Thần mới vội vàng hồi cung không lâu, chưa có dịp thỉnh an người, mong người trách tội.” Khi tất cả mọi người đứng dậy trở lại chỗ ngồi thì một người mặc áo bào trắng, vạt áo dùng kim tuyến thêu một cành mai, có vẻ đặc biệt xinh đẹp.
Thanh âm của hắn rất nhẹ làm cho người ta nghe được mà như bị ma lực câu hồn, bị hắn làm cho chú ý không dứt.
Da tay của hắn rất trắng, ánh nến chiếu rọi như phát ra hào quang, mặt hắn hơi cúi, cũng không có ngẩng đầu, tóc dài được dây ngọc tỉ mỉ vấn cao, cả người hắn nhìn qua có vẻ khá gầy nhưng lại toát ra một cỗ khí khái không nhuốm chút bụi trần.
“Ngươi lớn lên thật xinh đẹp.” Đường Đường nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Dung Hạo Minh không khỏi buột miệng, thốt ra lời khen.
Trong thế giới nho nhỏ của nàng, chỉ có hai khái niệm : tốt và xấu . Tỷ như, Mộ Dung Kiền Dụ nhìn rất đẹp, nhưng mà con của hắn lại rất xấu. Bất quá khi nhìn thấy Mộ Dung Hạo Minh, tâm Đường Đường chợt nghĩ thông suốt.
Đẹp cũng có nhiều loại nha ! .
Mộ Dung Kiền Dụ chính là cái loại đẹp nhưng lại làm cho người ta sinh tâm chán ghét, mà Mộ Dung Hạo Minh, lại là thuộc dạng làm cho người ta không nhịn được muốn xích lại gần giống như là không khí vậy. Rất rất cần thiết nha.
Nghe được Đường Đường nói, Mộ Dung Hạo Minh trong mắt xẹt qua một tia không vui, nhưng chẳng biết tại sao hắn đột nhiên lại lộ ra một bộ dáng tươi cười nhàn nhạt, ôn nhu nói: “Đa tạ thái hậu đã khen.”
Cha ! Thanh âm của hắn sao dễ nghe vậy chứ ?.
Đáng tiếc Đường Đường không phải hủ nữ, bằng không chỉ với cử chỉ này của Hạo Minh, chỉ sợ nàng đã sớm đem hắn về mà ủ kĩ rồi.
“Ai gia nói là lời nói thật.” Đường Đường biết người cổ đại là cực kì khiêm tốn, nàng nói xong thì nhấc chân bước lên ghế thái hậu ngồi.
Mộ Dung Hạo Minh cũng trở về chỗ ngồi của mình.