Thật sự khó hiểu !
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, nàng- Vũ quốc công chúa Vũ Văn Giai Vinh từ trước tới giờ chưa bao giờ thích thi thư, chỉ có đối với nam sắc là hứng thú …Thử hỏi tại sao Mộ Dung Kiền Dụ hắn cùng Mộ Dung Hạo Minh lại phải kinh ngạc mà suy tư như vậy?
Đường Đường cũng chẳng để tâm xem bọn họ nghĩ cái gì . Nàng nhận thấy sự kinh ngạc tột độ đến nỗi không nói lên lời của đám nhân vật quyền cao chức trọng bên dưới thì nhất thời thi hứng, mở miệng lần nữa, nói: “Đường dài ngập tràn hoa đua sắc,hương thơm ngào ngạt dứt không thôi . Tựa hằng nga sánh cùng trăng sáng, thanh nữ cũng ngại buông sớm màn sương. Khăn tay nhẹ trao người đi trước, thương sao quãng đường xa vắng lặng. Vì ai mà chờ đợi không dứt? Năm tháng vẫn vội vàng qua mau.”
Bài thơ này cũng là một đại tác phẩm. Đường Đường một hơi cõng ba thủ thơ. Đại điện trong nháy mắt trở nên im ắng , mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, tim như muốn ngừng đập.
“Không biết ba thủ thơ của ta có đủ tư cách chỉ giáo tiểu nữ nhà ngươi?” Đường Đường chậm rãi bước thong thả đến gần Thượng Quan Nguyên, ánh mắt tà tà liếc nhìn Thượng Quan Hiểu Lan đứng phía sau, có chút chẳng đáng mà mở miệng nói.
“Thái hậu tài văn thật sự khiến cựu thần bội phục, xin lĩnh giáo.” Hắn vội vã chắp tay hướng Đường Đường lạy một cái thật sâu, ánh mắt chợt lóe lên một tia thâm sâu khó lường nhưng cũng rất nhanh bay biến, thế vào đó là sự kinh diễm.
Cực kì hài lòng với thái độ của hắn, Đường Đường nhấc chân trở lại chỗ ngồi của mình, khi đi qua Mộ Dung Hạo Minh, nàng chợt nhận ra hắn đang nhìn mình với ánh mắt như muốn xuyên thấu con người mình.
Mộ Dung Kiền Dụ trước hết kịp phản ứng, hắn cười lớn một tiếng, sau đó vỗ tay một cái nói: “Thái hậu quả nhiên thi văn rất cao, trẫm hôm nay rốt cuộc đã được mở rộng tầm mắt. Chư vị ái khanh, đến, chúng ta cùng nâng chén kính thái hậu, đa tạ người đã chỉ giáo.“
Đứng ở phía sau nàng, Mạc Ngôn vội vàng thay nàng châm một chén rượu, đưa đến tận tay..
Quần thần đứng lên, đồng loạt hướng Đường Đường nói: “Chúng thần kính thái hậu, nguyện chúc thái hậu Phúc Thọ an khang.“
Đường Đường vừa lúc khát nước, cười tủm tỉm giơ chén rượu lên lưng chừng, sau đó lấy tay áo che đi, uống một hơi.
Bỗng, hơi cồn xông lên mũi nàng nồng nặc làm nàng choáng váng, suýt nữa đã phun ra toàn bộ.
Biết mình không thể bị mất mặt trước đám người kia, nàng cố nén cảm giác muốn ho khan bèn nhắm vội mắt lại, buộc bản thân phải nuốt toàn bộ số rượu kia xuống. Đường Đường lúc này thề sống thề chết, kiếp này nàng còn phải uống thứ nước này, nàng sẽ là con heo ah !.
Nhìn thấy Đường Đường đã uống xong chén rượu, Mạc Ngôn lập tức giúp nàng cất cái chén đi. Đúng lúc đó, Mộ Dung Hạo Minh lại bưng thêm một chén rượu đi tới trước mặt nàng.
“Thái hậu hôm nay đã lấy đóa hoa trên y phục của nhi thần làm một bài thủ thi, liền cùng một lúc có đến ba thủ thi nữa, nhi thần thụ sủng nhược kinh, nhi thần xin kính người một chén rượu nhạt !.” Hắn nói thật nhẹ nhàng, Đường Đường có cảm giác thật dễ chịu, êm tai.
Trong nháy mắt, nàng bỗng hận không thể ngay lúc này nhào đến mà ôm, tiện sờ sờ cái cổ trắng noãn của hắn, chỉ là đó không phải là phản ứng sinh lý tự nhiên thôi !