Đường Đường đi ra cửa phòng, sau đó xoay người chuẩn bị hướng dưới lầu rời đi.
Như nàng sở liệu, đám ám vệ quả nhiên không truy sát đến nơi này, nếu nàng đoán không sai, bọn họ khẳng định đang ở trên nóc nhà, hoặc là ẩn núp trong bóng tối chĩa ánh mắt về nơi này.
“Cô nàng này quả không tệ, mau mau đến đây thơm gia gia một cái.” Ngay khi Đường Đường đang nghiên cứu nơi này một chút, một tên nam nhân say khướt chợt vọt tới trước mặt nàng, thân thủ liền hướng đến mặt nàng mà sờ.
Đường Đường phản xạ có điều kiện nắm tay hắn một cái, nam nhân trước mặt liền tru lên một tiếng như chọc tiết lợn.
“Cút ngay.” Đường Đường tận lực bồi tiếp, một cước đá vào bụng hắn, khiến hắn ngã lăn qua một bên.
“Vị cô nương này thật là thú vị, ngươi nếu treo biển hành nghề tại đây kiếm lời, sao lại đối xử với khách của mình như vậy?” Ngay sau khi nàng đá văng tên nam nhân kia khiến hắn đau đến kêu cha gọi mẹ, thanh âm của một nam nhân khác đã truyền đến tai nàng. Thanh âm này mang theo cả ý châm chọc làm cho nàng nghe xong cực kì khó chịu.
Quay đầu hướng tên nam nhân có ý đối đầu với mình, chỉ thấy người này mặc trường bào màu tím, ngũ quan mặc dù không phải cực kỳ tinh mỹ, thế nhưng nhìn sơ cũng rất thuận mắt. Hắn mang phong thái thật điềm tĩnh, khoé môi nhếch lên cười mà tựa như không cười, ánh mắt đánh giá nhìn nàng khiến nàng mất tự nhiên.
“Ngươi cũng muốn có kết quả giống hắn?“
Đường Đường khóe miệng nhếch lên lộ ra một tia cười nhạt, nàng tuy rằng không hiểu lời hắn vừa buông có ý gì, chỉ là từ vẻ mặt của hắn, nàng dám đảm bảo hẳn cũng chẳng có gì hay ho.
“Tại hạ cũng thật muốn lãnh giáo một chút ah.” Khẽ cười một tiếng, hắn lắc mình đến bên nàng.
Không đợi Đường Đường phản ứng, hắn chỉ trong nháy mắt đã vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng, sau đó từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc hướng dưới lầu ném xuống, thuận miệng hô một tiếng: “Chu mama, cô nương này ta muốn ...“
Hắn vén màn cửa sổ lầu hai, thoáng cái đã ôm nàng bay vút đi.
Đường Đường cảm thấy có điểm bối rối, người này muốn làm gì nàng?
Bất quá, mặc kệ hắn muốn làm gì, nếu như hắn có thể mang mình đi ra ngoài, nhất định có thể giúp nàng tránh khỏi tai mắt ám vệ. Đường Đường suy tính, đối phó một người so với một đám người luôn dễ hơn rất nhiều.
Thế là nàng không buồn giãy dụa, mặc cho hắn ôm mình bay ra ngoài cửa, cho đến khi hắn đưa nàng ngồi vào một chiếc xe ngựa thật hoa lệ.
Hắn miễn cưỡng đặt lưng xuống tấm đệm gần đó, trầm giọng phân phó xa phu đánh xe đi mau.
Xe vừa động, Đường Đường ngồi một bên đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn tên nam nhân trước mắt, trong lòng không khỏi động, hắn rốt cuộc là muốn đưa nàng đi đâu ?
“Cô nương có phải muốn hỏi tại hạ chuẩn bị dẫn nàng đi nơi nào không?” Nam tử kia tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Đường Đường. Hắn chỉ mỉm cười, mở miệng hỏi.
Ách… Người này chẳng lẽ có thuật đọc tâm?
Đường Đường nhất thời nâng cao cảnh giác, vẻ mặt băng lãnh mở miệng nói: “Ta không muốn hỏi khi có kẻ không muốn trả lời.“