Xe ngựa quẹo vào một lối nhỏ.
Theo lời của trưởng đội thị vệ thì đằng trước đường đi khá bằng phẳng. Xem ra, quãng đường mà Đường Đường đã trải qua thực sự dày vò nàng không ít.
Nếu như không phải đường đi quá xa, nàng thật hận không thể xuống xe đi bộ luôn cho rồi.
Quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Hạo Minh, hắn tựa hồ đã thành thói quen ngồi xe ngựa. Đến khi Đường Đường chân tay như sắp không còn chịu nổi mà hắn vẫn một bộ vân đạm phong khinh.
“Cái kia, khụ khụ, ta nói này, ngươi không cảm thấy ngồi trên xe rất khó chịu sao?” Đường Đường thật sự là tò mò, hắn vì sao có thể chịu được con đường xóc nảy như thế này cơ chứ ?
“Lòng yên tĩnh, đường ắt bình lặng.” Mộ Dung Hạo Minh nhợt nhạt cười, sau đó thuận miệng nói.(Rin: anh giống sư thầy quá =]])
Vừa nhìn thấy hắn cười, Đường Đường trong lòng liền cảm thấy thật ấm áp.
Nàng chậm rãi đem cái đầu nhỏ tiến đến trước mặt hắn, mắt liễu mở to, phải một lúc sau nàng mới thốt lên lời: “Ngươi có thể thường xuyên cười với ta chứ?“
Lời của nàng làm cho Mộ Dung Hạo Minh phải ngẩng đầu lên nhìn. Trong ánh mắt hắn hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu, đột nhiên, khóe miệng hắn dãn ra : “Ý chỉ của thái hậu, nhi thần sao dám không tuân theo?“
Hắn vừa nói vậy, trong lòng Đường Đường sinh mất hứng.
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, đầu quay về một bên, nói: “Hừ, ta không có ra lệnh cho ngươi !“
Mộ Dung Hạo Minh không thèm để ý đến lời nàng nói, mắt hắn hơi nhắm lại, bắt đầu dưỡng thần.
Đường Đường cảm thấy Mộ Dung Hạo Minh ở trước mặt mình không có lấy một chút sợ hãi, hắn tại sao có thể bình tĩnh như vậy?
Nếu như là nàng rơi vào hoàn cảnh như thế này, nàng đã sớm trăm phương nghìn kế tìm cách đào tẩu .
Nhìn thấy Mộ Dung Hạo Minh không hề để ý mình, Đường Đường lại cảm thấy hành trình càng nhàm chán hơn, không chịu nổi không khí khó chịu trên xe, Đường Đường bắt đầu hát vài bài hay nghe khi còn ở hiện đại.
“Ánh mặt trời từ trên cao, đóa hoa nở rộ nhìn ta cười, chim nhỏ nói : «sáng sáng ngươi đi học sao vác trên lưng bao thuốc ? ». Ta đáp : « ta mang đến trường học, thầy giáo không biết…“
Đường Đường tự mình một người hát rất sảng khoái, ngũ âm vừa không đầy đủ cộng thêm ca từ quái lại không ai nghe hiểu, Mạc Ngôn cùng trưởng thị vệ hai người ở bên ngoài đều thống khổ lấy tay bưng kín lỗ tai.
Mà Mộ Dung Hạo Minh, hắn vẫn trời có sập xuống thì cũng không có can hệ gì tới hắn.
Nhìn thấy Mộ Dung Hạo Minh không có chút nào bị ảnh hưởng bởi tiếng “lợn lên bàn mổ” của mình, Đường Đường lại ngồi không yên, nàng thở phì phì, tức tối đem Mạc Ngôn gọi vào trong xe, sau đó tự mình ngồi ra bên ngoài, nhìn không ngừng về sau cây cối cỏ dại, chuyến đi này đối với nàng hiện tại là vô nghĩa.