Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

Chương 92: Đánh nhau rồi



Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits. Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits

Máu người bộc phát ở chợ quỷ chẳng khác nào nổ mạnh. Chỉ trong nháy mắt, vô số quỷ ảnh đều dừng động tác của mình, nghiêng đầu hít hít cái mũi, nhanh chóng ngửi ngửi thử mùi này.

Cùng lúc đó, rất nhiều quỷ lâu năm nhịn không được dùng tiếng quỷ nói chuyện liên tục:

“Máu người sống……”

“Là máu có linh tính!”

“Máu của thiên sư?”

“Đại thiên sư can đảm thật, dám ở đấu pháp ở chợ quỷ!”

“Đi tìm bọn chúng! Đi tìm bọn chúng!”

“Khặc khặc khặc khặc ——”

Tại một khắc này, rất nhiều lão quỷ lâu năm đều lộ ra quỷ tướng dữ tợn, mang theo quỷ lực bàng bạc chạy nhanh về phía trước.

Nguyễn Tiêu lôi kéo Tông Tuế Trọng nhanh chóng bay, Tông Tuế Trọng chân dài, thật ra cũng có thể đuổi kịp. Truyện Mỹ Thực

Trong tầm mắt hai người đều có vô số quỷ ảnh nhảy nhót lung tung, cấp tốc đi trước.

Đang chạy vội, Tông Tuế Trọng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đụng vào cẳng chân của mình, phát ra tiếng “Chít chít”. Nguyễn Tiêu cũng nghe thấy được, vội vàng nhìn qua, liền thấy có một con hồ ly nhỏ lông tạp lăn lộc cộc đến bên cạnh, hóa ra là chạy trốn quá gấp, không cẩn thận đụng người. Chậc, đụng mạnh quá nên bị văng ra —— Hai người nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện còn có một ít tiểu yêu tiểu quái cũng khẽ khàng biến thành nguyên hình, nhanh chóng chạy vội về phía trước.

Trong lòng Nguyễn Tiêu cảm thấy không ổn lắm, một bên chạy một bên nói: “Học trưởng, mùi máu người hấp dẫn nhiều quỷ như vậy, sợ là phiền toái. Nếu không anh đi trước đi, dù sao anh cũng dạo gần xong rồi……”

Tông Tuế Trọng nói: “Cậu không cùng tôi rời đi sao?”

Nguyễn Tiêu thật ra không mệt xen vào việc người khác, nhưng cậu cũng không phải không có năng lực chỉ có thể chạy trốn, cậu đường đường Thành Hoàng bản tôn đều ở tại đây, gặp được việc này còn không đi xem tình huống, vậy mà coi được? Còn chuyện đi rồi làm sao bây giờ, vậy cần tình huống cụ thể phân tích cụ thể. Nhưng học trưởng Tông là do cậu mang lại đây, không quan hệ đến chuyện này, lỗ đen cũng không thể khống chế, hà tất kéo anh xuống nước? Vừa rồi kéo người cùng nhau chạy chính là cậu không nghĩ quá nhiều thuận tay mà làm, hiện tại cần phải nói rõ ràng.

Tông Tuế Trọng cự tuyệt, nói: “Cùng nhau tới thì cùng nhau về.”

Sau đó anh không nói nữa, chỉ cùng Nguyễn Tiêu tiếp tục chạy về phía trước —— Anh cũng không phải là người không có tự mình hiểu lấy, nếu anh chỉ có thể làm liên lụy học đệ, anh sẽ không mạnh mẽ đi theo. Nhưng anh lại có một loại cảm giác, bất kể là phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ không bởi vậy mà trở thành liên lụy —— Nếu như vậy, đương nhiên không thể bỏ lại tiểu học đệ mặc kệ.

Nguyễn Tiêu cũng không cưỡng bách Tông Tuế Trọng, cậu đại khái cũng hiểu biết, học trưởng cố chấp thì có cố chấp, nhưng lại không phải kẻ ngốc, học trưởng nói như vậy rồi thì cũng đi theo đi… Cậu càng lo lắng về sự kiện đổ máu kia hơn.

·

Chợ quỷ rất lớn, một đám người quỷ yêu vội vàng chạy tới nơi, liền thấy chỗ một công viên ở thị trấn có hai đạo sĩ đang đấu pháp.

Phía sau hai đạo sĩ mỗi người có một pháp đàn giản dị, hai đạo sĩ bước cương đạp đấu, pháp kiếm bay múa, rất nhiều đạo pháp va chạm trong tay hai người, vô số bùa chú ném về phía đối phương, đánh ra từng đợt tia lửa.

Rất nhiều quỷ vật đều ở cạnh chỗ đấu pháp giương nanh múa vuốt, tham lam muốn vọt vào, nhưng còn có mấy đạo sĩ đứng ở bên ngoài, tận lực tạt ra một vài thứ khắc quỷ, tạo ra một cái vòng lớn, đuổi đám quỷ vật ra bên ngoài, không thể lập tức phá tan vòng vây.



Trừ cái này rồi, một ít yêu khác ngồi xổm ngoài vòng, chảy nước miếng tỏng tỏng.

Nguyễn Tiêu nhìn thấy hai đạo sĩ kia, tức khắc đồng tử co rút lại.

Thật là kỳ quái, vậy mà cậu quen biết hết!

Một phương trong đó đúng là Dương Hạo Nhiên mang theo Tào Hạc cùng nhau tiến vào, một người khác chính là dã đạo sĩ hung ác nham hiểm muốn cướp đoạt tiền Ngũ Đế từ tay cậu và học trưởng. Bọn họ đấu pháp đang ở giai đoạn kịch liệt, mà tình huống trước mắt có thể thấy được, dã đạo sĩ ra tay độc ác mà gian xảo, Dương Hạo Nhiên đã bị thương, mà mùi máu người đúng là máu thiên sư từ hắn phun ra.

Tông Tuế Trọng cũng nhận ra, nhưng tầm mắt anh dừng trên người Tào Hạc ở phía dưới pháp đàn.

Tào Hạc sắc mặt trắng bệch, đôi tay nâng một con rắn nhỏ năm màu rực rỡ, đang khẩn trương mà nhìn Dương Hạo Nhiên.

Nguyễn Tiêu nhìn thấy một màn đang đối chiến này, biểu cảm thực ngưng trọng.

Đừng nhìn hiện tại cái vòng này chặn đám quỷ và yêu muốn xông vào, nhưng máu thiên sư hấp dẫn đến càng nhiều quỷ yêu, quỷ yêu ngoài vòng càng ngày càng nhiều, nếu bọn chúng không ngừng đánh sâu vào, nhất định sẽ làm vòng bị suy yếu, cuối cùng rách nát —— Đến lúc đó, sự tình nhất định là một phát không thể vãn hồi.

Nếu ở chợ quỷ xuất hiện tình cảnh ác quỷ nuốt người…… Kiểu gì cậu cũng phải ra tay thôi.

Nguyễn Tiêu cảm thấy rất nguy hiểm, có chút lo lắng mà nhìn về phía Tông Tuế Trọng, lại phát hiện tầm mắt anh không nằm trên người đạo sĩ, cậu không khỏi nhìn theo, cũng nhìn thấy Tào Hạc dưới pháp đàn.

Giây tiếp theo, cậu nheo mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Trời ơi, thật sự gặp được loại rắn đó?”

Lúc này, Tông Tuế Trọng cũng hạ giọng hỏi: “Học đệ Nguyễn, con rắn Tào Hạc đang cầm……”

Nguyễn Tiêu thở ra khẩu khí nói: “Em có chút phỏng đoán, anh chờ em hỏi thăm cái đã.”

·

Chợ quỷ thôn Hoàng không có đại năng* làm chủ việc lớn, chỉ mỗi năm một lần tự phát tiến vào, vì giao dịch thông thuận, mọi người cơ bản cam chịu quy tắc ước định mà thành, tận lực không gây chuyện. Cho nên yêu quỷ tiến vào không qua sàng chọn, cũng có một ít rất hung ác, không am hiểu khống chế chính mình tồn tại —— chẳng hạn như những lão quỷ lâu năm lộ ra quỷ tương**.

(*những người có năng lực mạnh đủ để trấn áp những người khác)

(**quỷ tương: cho bạn nào quên, là dáng vẻ lúc mới vừa chết, còn máu me hay bầy nhầy đồ đó)

Nhưng nơi này đương nhiên cũng có quỷ có thể khống chế được chính mình.

Nguyễn Tiêu không mặc kệ Tông Tuế Trọng rời khỏi tầm mắt của mình, mà là lôi kéo anh đi tìm quỷ quái thần chí thanh minh rõ ràng, đi hỏi thăm tin tức.

Kẻ mà cậu dò hỏi là một nữ yêu mặt mang biểu cảm châm chọc.

“Xin hỏi cô nương, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói một câu không?”

Nữ yêu ôm cánh tay xem náo nhiệt, nghe thấy có người đặt câu hỏi vốn dĩ không chuẩn bị trả lời, nhưng không biết vì cái gì, cô đột nhiên cảm giác có một tia nguy hiểm từ đáy lòng trào ra, bèn xoay đầu sang.

Vừa mới nhìn, cô liền thấy một thiếu niên trắng nõn —— nhìn rất vô hại, nhưng tựa hồ cũng không vô hại như vậy; lại thấy một thanh niên anh tuấn, cảm giác nguy hiểm trên người càng mạnh hơn.



Nữ yêu rất thức thời, trước nay cũng đều là người làm việc cẩn thận, lúc này đoan chính lại thái độ, trả lời: “Tranh đồ vật đánh nhau thôi. Đạo sĩ giống vậy đều không phải thứ tốt gì……”

·

Cũng may là Nguyễn Tiêu hỏi đúng yêu rồi. Nữ yêu bởi vì chợ quỷ mở ra đã bày cái sạp ở gần đây, mà Dương Hạo Nhiên và dã đạo sĩ tranh chấp vừa lúc gần ngay quầy hàng của cô, toàn bộ quá trình cũng đều bị cô nàng xem ở trong mắt.

Theo lời cô nói, người bình thường kia - Tào Hạc là cùng thiên sư nọ - Dương Hạo Nhiên cùng nhau tới đây, hai người đi dạo một vòng trong tiệm tạp hóa, chọn trúng một khối đá giống sừng trâu, cùng chủ tiệm cò kè mặc cả muốn mua về.

Chủ tiệm cũng là một yêu quái, điều kiện hắn đưa ra với Tào Hạc là muốn 100 vạn tiền mặt, ước định khi hừng đông cùng nhau rời khỏi chợ quỷ, sau đó Tào Hạc đi lấy tiền, một tay giao tiền một tay giao đá.

Tào Hạc đáp ứng điều kiện, bèn dứt khoát ở trong tiệm cấp hỗ trợ phụ việc cho yêu quái đó, chủ tiệm thấy y còn rất thân thiện, cũng liền giới thiệu cho y cách dùng và cấm kỵ của cục đá, còn kĩ càng tỉ mỉ hơn mấy lời trong truyền thuyết. Tào Hạc đương nhiên là cẩn thận nghe, quan hệ cùng chủ tiệm cũng không tồi, ngẫu nhiên nói đến đề tài gì đó còn có thể làm chủ tiệm thật cao hứng.

Dương Hạo Nhiên không thích cùng yêu quỷ linh tinh này nọ giao tiếp, nhưng hắn hiện tại rốt cuộc làm thuê cho Tào Hạc, thấy Tào Hạc tìm được mục đích chuyến này của bọn họ, lại muốn cùng yêu quái lôi kéo tình cảm ở đây, cũng chỉ đành không nói gì, chính hắn lại đi dạo ở cửa hàng gần đó.

Nhưng vừa đi, phía sau liền có chuyện xảy ra.

Tào Hạc đang cùng chủ tiệm ở chung hòa hợp, đột nhiên có một dã đạo sĩ đi vào, liếc mắt một cái coi trọng khối đá chủ tiệm đang cầm trong tay thưởng thức, liền muốn mua cho bằng được. Chủ tiệm và Tào Hạc đã nói chuyện xong, hơn nữa Tào Hạc cũng đồng ý, chủ tiệm đương nhiên là cự tuyệt, Tào Hạc cũng mừng thầm trong lòng, cảm thấy may mắn là mình không yên tâm nên không đi, bằng không chỉ sợ chuyện này toang rồi.

Nhưng Tào Hạc cũng không nghĩ tới, lẽ ra dã đạo sĩ hẳn là bị chủ tiệm cự tuyệt xong liền rời đi mới đúng, nhưng dã đạo sĩ lại không phải người tôn trọng quy tắc gì, chủ tiệm không chịu bán, gã một lời không hợp liền nói chủ tiệm là yêu quái, còn dùng tà vật tai họa người, gã muốn trừ ma vệ đạo. Tiếp theo gã công kích về phía chủ tiệm, chủ tiệm đột nhiên không kịp phòng ngừa, sau vài cái đã bị dã đạo sĩ đả thương, đột nhiên liền biến thành một con rắn nhỏ sắc màu sặc sỡ.

Hóa ra đừng nhìn chủ tiệm có cửa hàng mặt tiền ở chợ quỷ, nhưng trên thực tế nó cũng chỉ là một con tiểu yêu quái mới vừa thành tinh không bao lâu, bản thân có vẻ như rất lợi hại, kỳ thật tất cả đều là giữ thể diện, chỉ là do khoác da rắn mẹ nó chết đi để lại làm ngụy trang. Bình thường nó thật ra có thể biến ảo thành dáng vẻ này, dùng hơi thở của đại yêu dọa lui người khác, nhưng một khi bị công kích, liền lòi ngay.

Còn khối đá kia, thật sự là đá hút độc, cũng là một trong những đồ vật mẹ rắn nhỏ để lại sau khi chết. Trước kia vì đổi lấy tài nguyên, con rắn nhỏ chia khối đá thành vài khối lục tục đem bán, khối này chính là còn sót lại, con rắn nhỏ muốn tận lực đổi nhiều tiền hơn một chút—— Vừa lúc gặp được Tào Hạc muốn, vậy là ăn nhịp với nhau. Mà con rắn nhỏ cũng không phải lão bánh quẩy* chân chính, cùng Tào Hạc hợp ý rồi, đương nhiên liền rất kiên định.

(*mấy ông già mà gian, kiểu gừng càng già càng cay)

Tào Hạc không nghĩ tới sẽ như vậy, lại vẫn là nâng con rắn nhỏ tận lực tránh né. Dã đạo sĩ nói chuyện đường hoàng, trên thực tế đối người thường cũng không có gì là không xuống tay được, rất nhanh liền bức Tào Hạc đến góc chết.

May mắn Dương Hạo Nhiên kịp thời trở lại, cùng dã đạo sĩ đại chiến lên, mà sau khi hai đạo sĩ đánh lên, không quan tâm đánh từ trong tiệm đánh ra đường cái, còn một bên đấu pháp một bên bày ra pháp đàn.

Dã đạo sĩ chiếm cứ thượng phong, Dương Hạo Nhiên bị thương, đưa tới rất nhiều quỷ quái.

Những người trong Huyền môn khác cũng ở chợ quỷ lo lắng xảy ra chuyện, liền tự phát mà vẽ ra vòng tránh quỷ.

Còn Tào Hạc, y cũng rất lanh trí, mang theo con rắn nhỏ tránh dưới pháp đàn.

Sau đó trừ phi dã đạo sĩ đánh bại Dương Hạo Nhiên, bằng không cũng không thể làm gì được y và con rắn nhỏ.

·

Nghe xong một phen kể chuyện, Nguyễn Tiêu nói tiếng cảm ơn với nữ yêu.

Mà ở đấu pháp phía trước, Dương Hạo Nhiên lại lần nữa bị thương, đầu vai bắn máu, làm quỷ quái lại thêm một trận xôn xao.

Hết chương 92.