Sau bốn năm, đồ vật trong phòng này vẫn không có thay đổi gì, khắp nơi cũng không có nhiễm một hạt bụi nào, Lộc Kỳ ôm chăn cọ cọ, có một chút mùi thơm thoải mái của ánh nắng mặt trời.
Trong lòng của cậu cũng có chút chờ mong, có lẽ ba mẹ cậu đã hiểu cho cậu rồi, đã chấp nhận cậu.
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, cậu liền có chút không ngủ được, cậu lấy di động ra với một cõi lòng tràn đầy hân hoan, lại phát hiện Mộ Nam Kiều đã trả lời cậu rồi.
[ Xin lỗi, ngày mai tôi phải tới Đức rồi, nhưng tôi đã nhờ người chăm sóc Tiểu Tam Hoa cho em, sẽ gửi ảnh chụp qua đúng giờ, em không cần phải lo lắng.]
Kèm theo một tấm ảnh Tiểu Tam Hoa nằm trong thùng, hình như không chỉ có một người ở nhà, người ta còn đang dọn dẹp giấy vệ sinh bị xé thành từng dải.
Lộc Kỳ mỉm cười, cậu có hơi lo cho Mộ Nam Kiều.
Phòng cách vách truyền đến tiếng loạt soạt, cha mẹ cậu cũng đang trằn trọc.
Cứ mơ màng mà qua một đêm như vậy, ngày hôm sau cậu bị cuộc gọi của Mộ Nam Kiều đánh thức.
Lộc Kỳ xoa mắt, giọng nói hơi dính dính: "Alo? Anh đến rồi sao?"
Mộ Nam Kiều bật cười, giọng nói hơi khàn do thức đêm, "Tôi còn chưa bay mà, em nghĩ rằng tôi đi máy bay riêng sao bé Lộc?"
Lộc Kỳ ngơ ngác một lúc mới phản ứng được hắn vừa gọi cậu là gì, lỗ tai dán vào di động như nóng lên, cậu không muốn so đo với Mộ Nam Kiều về vấn đề này, lại hỏi: "Gấp như vậy sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Ừ, nói tóm lại, không phải chuyện xấu." Mộ Nam Kiều nói: "Trời lạnh rồi, nên để Lâm thị phá sản thôi."
Lộc Kỳ bị hắn chọc cười, cậu nằm trên giường lật người lại.
" Mọi chuyện ở nhà em đều tốt cả chứ?" Mộ Nam Kiều hỏi, bên kia đã có tiếng nhắc nhở đi đăng ký chuyến bay vang lên.
" Tốt á, ở trong nhà của chính mình sao lại không tốt được." Lộc Kỳ ngồi dậy, vươn tay lấy quần áo được đặt ở trên ghế, "Anh tập trung làm việc đi, khi nào rảnh rồi thì chúng ta lại nói chuyện."
"Được." Phía bên Mộ Nam Kiều rất ồn ào, hắn nói mấy câu với người khác, sau đó mới nói với Lộc Kỳ: "Tôi sẽ mua quà mang về cho em."
.....
Bữa sáng vô cùng phong phú, có cháo kê và bí đỏ vàng óng, bánh bao tự làm và vài món ăn nhẹ đi kèm. Khi Lộc Kỳ ra khỏi phòng ngủ, vừa hay Lộc Phương Thư đang đeo tạp dề, bưng một cái nồi nhỏ ra, nhìn thấy cậu lập tức hỏi: "Sao con không ngủ thêm một chút nữa đi?"
Lộc Kỳ cầm nồi, "Con ngủ không được, mẹ, chân của ba bị làm sao vậy ạ? Có nặng lắm không? Ăn cơm xong để con đưa ba đi bệnh viện xem sao nhé."
" Không nặng lắm, không có việc gì." Hốc mắt Lộc Phương Thư lại đỏ lên, hai mẹ con ngồi xuống, bà gắp đồ ăn cho Lộc Kỳ, rồi khẽ hỏi: "Bốn năm nay, con học hành vẫn tốt chứ?"
"Vâng, rất tốt ạ, bạn học của con đều rất hòa đồng, thầy giáo cũng rất có trách nhiệm." Lộc Kỳ nói: "Năm sau con còn chuẩn bị thi lên thạc sĩ nữa."
Lộc Phương Thư hỏi: "Sao năm nay tốt nghiệp rồi con lại không thi?"
Lộc Kỳ hơi chần chừ rồi quyết định nói thật: "Mẹ, lúc đó con phải làm một cuộc tiểu phẫu."
Chiếc đũa rơi "lạch cạch"xuống bàn, Lộc Phương Thư vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt, "Sao con không nói với người trong nhà...."
Nói tới đây, bà lại không có dũng khí để hỏi tiếp.
"Không có gì ạ, con đã khỏe hơn rồi." Lộc Kỳ lấy hai tờ khăn giấy, vươn cánh tay dài lau đi nước mắt trên mặt của bà: "Mẹ, về sau con có thể thường xuyên trở về thăm mẹ được không?"
Lộc Phương Thư quay đầu đi, nghẹn ngào mà ừ một tiếng.
.......
Ở nhà hai ngày, Lộc Kỳ đi với ba tới bệnh viện một lần, chân của Lâm Xuân Hòa cũng đã sắp khỏi rồi, đã bỏ thạch cao, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi nhiều.
Vào buổi chiều, sau ngày đi tới bệnh viện, Lộc Phương Thư muốn ra ngoài, bà gọi Lộc Kỳ đi cùng với bà một chuyến, bà có hẹn gặp bạn của mình ở một quán ăn Quảng Đông, Lộc Kỳ có quen người dì này, khi còn nhỏ mẹ của cậu rất bận, cậu cũng hay được gửi nhờ ở nhà dì này, dì là một người rất dịu dàng, Lộc Phương Thư không có chị em ruột, vốn dĩ Lộc Kỳ cũng tính đi thăm người dì này một chút.
Nhưng trước khi đi, không biết vì sao Lâm Xuân Hòa vẫn luôn rất yêu thương vợ mình lại cùng Lộc Phương Thư cãi nhau, lúc ấy Lộc Kỳ vẫn còn đang tắm, cậu chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng tranh cãi, cũng không biết bọn họ đang cãi nhau chuyện gì, cuối cùng hình như ba của cậu lại thỏa hiệp như bình thường.
Ông nhìn chằm chằm Lộc Kỳ muốn nói lại thôi, cuối cùng ông chỉ nói: "Tiểu Kỳ à, buổi tối vẫn phải về ăn cơm với ba nhé, ba làm món giò hầm mà con thích ăn nhất đó, đã hầm trong nồi rồi, buổi tối con trở về ăn là vừa lúc."Lâm Xuân Hòa không biết, con trai của ông đã sớm không phải là cậu thanh niên vừa mới tốt nghiệp cấp 3 nữa, mấy năm nay một mình Lộc Kỳ sinh hoạt ở bên ngoài, cũng không phải chưa từng bị người ta làm khó dễ hay ghen ghét, cậu không hiểu lắm chuyện đối nhân xử thế, nhưng vẫn biết cách nhìn sắc mặt của người khác, cậu thấy Lâm Xuân Hòa như vậy, tiếng lòng đang dần dần thả lỏng lại bắt đầu căng chặt lên.
Trên đường đi, Lộc Kỳ hỏi Lộc Phương Thư, "Mẹ, có phải mẹ có chuyện gạt con không?"
Lộc Phương Thư né tránh ánh mắt cậu: "Mẹ thì có chuyện gì gạt con được chứ?"
"Mẹ." Lộc Kỳ nhẹ giọng mà gọi bà, "Hôm nay chỉ đi gặp dì Tô thôi sao?"
Lộc Phương Thư im lặng.
Lộc Kỳ rất bình tĩnh, cậu khách khí nói với tài xế: "Chú tài xế, làm phiền chú dừng lại ở ven đường một chút, cảm ơn ạ."
Tài xế khó hiểu nhìn cậu, " Giá khởi động xe là 10 đồng....."
Lộc Kỳ quét mã trả tiền, sau đó mở cửa xuống xe.
"Lộc Kỳ!" Lộc Phương Thư cũng từ trên xe taxi đi xuống, bà nắm lấy tay Lộc Kỳ, không biết từ khi nào, cánh tay mập mạp trắng nõn giống như củ sen đã trở thành một cánh tay thon dài như hiện giờ, một bàn tay của bà cũng không bắt được, chỉ có thể dùng cả hai tay nắm lấy, nhỏ giọng cầu xin: "Tiểu Kỳ, con nghe mẹ nói đi, hôm nay chúng ta đi gặp cháu gái của dì Tô, con thử tiếp xúc với con gái xem sao, con không tiếp xúc với con gái thì làm sao biết được con không thích chứ?"
"Con đã tiếp xúc rồi, mẹ." Lộc Kỳ đỡ mẹ, lực đạo rất dịu dàng, nhưng lời nói lại rất kiên định, " Mẹ, mẹ đã quên rồi sao? Con có rất nhiều bạn học là nữ chơi rất thân thiết, con không thiếu bạn học nữ."
" Nếu con có thể ở chung với con gái, vì sao không thể thử hẹn hò với người ta chứ?" Khuôn mặt Lộc Phương Thư đều là nước mắt, nhìn bà có chút đau lòng lại tuyệt vọng, "Tiểu Kỳ à.... Từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của mẹ, con tốt như vậy, mẹ đi ngủ đều chỉ mơ thấy ác mộng, trong mơ có rất nhiều người không hề quen biết vây xung quanh con chỉ trỏ, mẹ rất sợ...."
Những người đi đường nhìn qua, Lộc Phương Thư vẫn còn khóc, bà không ý thức được chính mình đang khiến cơn ác mộng ấy trở thành sự thật.
Lộc Kỳ cảm thấy không thể thở nổi nữa, cậu lấy một tờ khăn giấy từ cái túi trước ngực ra, kiên nhẫn lau nước mắt trên mặt Lộc Phương Thư.
"Mẹ, mẹ không phát hiện ra sao?" Cậu hỏi khẽ: "Người từ trước tới nay chỉ trỏ con, chỉ có một mình mẹ mà thôi, mẹ, những người vây xung quanh con trong cơn ác mộng của mẹ, có phải đều có khuôn mặt của mẹ hay không?"
Tiếng khóc của Lộc Phương Thư nghẹn lại ngay cổ họng.
" Phương Thư! Tiểu Kỳ?" Có người bước nhanh tới, tiếng giày cao gót lộc cộc va trên mặt đất, bà đỡ Lộc Phương Thư từ trong tay Lộc Kỳ, ngạc nhiên hỏi: "Hai mẹ con làm sao vậy?"
Vậy mà gặp phải dì Tô ở trên đường.
Lộc Kỳ đưa bà giao cho dì Tô, nhỏ giọng nói: "Làm phiền dì, chút nữa đưa mẹ của con về nhà ạ, con còn có chút việc."
Lúc cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện, có một cô gái đang đứng sau lưng dì Tô.
Khuôn mặt có chút nhỏ, rất xinh đẹp, tóc mái hơi thưa, lúc nhìn thấy Lộc Kỳ, đôi mắt của cô gái đó lập tức sáng lên, đặc biệt đáng yêu.
Đẹp biết nhường nào.
.....
Mùi thịt chín bay đầy khắp phòng, lúc Lộc Kỳ đẩy cửa đi vào, Lâm Xuân Hòa còn đang cầm xẻng đứng ở phòng bếp, lúc thấy cậu tiến vào, ông có chút bối rồi, vừa ngạc nhiên lại như có chút hiểu rõ.
Lộc Kỳ không nói gì, cậu đi thẳng vào phòng ngủ đóng cửa lại, yên lặng thu dọn quần áo.
Cậu nhớ khi còn nhỏ có đi tới công viên giải trí, mẹ mua cho cậu một quả bóng bay có hình bông hoa, hai mẹ con cậu nắm tay nhau, đi tới vòng đu quay chụp hình.
Cậu nhớ tới khi chú mèo đầu tiên cậu cứu được, mẹ và cậu cùng nhau chăm sóc cho đến khi nó khỏi hẳn, sau đó mèo nhỏ lại bị bệnh rồi chết, mẹ và cậu đã cùng nhau khóc rất đau lòng. Cậu nhớ tới khi học cấp 3, mỗi ngày mẹ cậu đều sẽ viết giấy note cho cậu, nhắc nhở cậu thời tiết của mỗi ngày, đưa ra lời khuyên nên mặc bộ đồ nào.......
Nếu không có yêu thương, cậu đã có thể buông bỏ được rồi.
Nhưng cậu lại hy vọng mẹ cậu có thể yêu cậu hơn chút nữa, đủ để vượt qua được thành kiến của thế tục.
Cậu lấy thẻ ngân hàng đã tích lũy phí sinh hoạt ra đặt ở trên bàn, lại nhớ tới tấm hình chụp cầm quả bóng bay kia, chắc là ở trong tủ dưới gầm giường, cậu nhớ mình đã cất vào hộp sắt.
Cậu ngồi xổm xuống, kéo cửa tủ ra mò mẫm thử.
Đầu ngón tay của cậu chạm phải một đống đồ vật, hình như là gáy sách, Lộc Kỳ không nhớ mình có đặt sách ở dưới này, nên lấy một quyển ra nhìn thử.
Tên sách: >
Lộc Kỳ sửng sốt, quyển sách này cậu đã xem qua lúc mới phát hiện được xu hướng tính dục của mình, là tác phẩm của một nhà xã hội học, cũng là một trong số ít các sáng tác chuyên môn nghiên cứu về đồng tính luyến ái. Nội dung của sách bao gồm, sự khởi đầu của văn hóa đồng tính luyến ái, sự phát triển, đặc điểm, tình trạng hiện nay cùng với nguồn gốc chân chính ra đời đồng tính luyến ái và đời sống tình cảm của đồng tính luyến ái.
Quyển sách này khiến cậu càng thêm nhận thức sâu sắc hơn về tính hướng của mình, nhưng cậu nhớ rõ cậu không hề mang quyển sách này về nhà, cậu mượn đọc ở thư viện, lúc mượn còn bị quản lý thư viện nhìn chằm chằm hồi lâu.
Mà quyển sách trong tay cậu, còn bị sờn cả mép giấy, cậu mở ra xem mới thấy bên trong còn có những ghi chép đơn giản.
Đó là mảnh giấy note hình đầu mèo còn sót lại của Lộc Kỳ từ thời trung học, chữ viết này là của....
Ba cậu.
Lâm Xuân Hòa ghi những suy nghĩ của ông lên tràn đầy tờ giấy note, phía dưới còn để ngày, khiến nó giống như một quyển nhật ký.
[ ngày 6 tháng 1, dự báo thời tiết nói ở Thân Thành đang đổ tuyết lớn, Phương Phương nhìn chằm chằm vào TV xem thật lâu, tôi biết bà ấy đang nhớ con trai, hôm nay tôi bắt đầu xem quyển sách này, tôi vẫn còn chưa hiểu được, đàn ông sao có thể thích đàn ông chứ ]
[ ngày 2 tháng 3, thì ra là thế, vậy đúng thật không thể kết hôn với con gái rồi, sẽ hại đời người ta. Trung tâm cải tạo người đồng tính lại là cái nơi quỷ quái gì chứ, thật là đáng sợ, làm sao có thể cải tạo được, giống như tôi sẽ rung động khi gặp Phương Phương vậy, như thế này sao có thể kiểm soát được chứ ]
Tờ ghi chép mới nhất là:
[ ngày 15 tháng 7, khuyên Phương Phương thất bại, bà ấy vẫn muốn cho Lộc Kỳ tiếp xúc với con gái, con trai, rất xin lỗi ]
Thì ra, đây là nguyên nhân hôm đó ba cậu nói xin lỗi.
Lộc Kỳ ngây ngốc đưa tay lên sờ, lại lấy thêm mấy quyển nữa ra xem, đều là sách có liên quan tới vấn đề tâm lý của đồng tính, thậm chí có mấy quyển đều là tiếng Anh còn chưa có phiên dịch, Lộc Kỳ không biết một người tốt nghiệp cấp 3 với môn tiếng Anh 60 điểm như Lâm Xuân Hòa đã đọc hiểu quyển sách này như thế nào.
Thậm chí có cả mấy quyển tiểu thuyết đam mỹ đời cũ, ông vừa ghi chú ở bên cạnh mắng tên tra công, vừa khó hiểu tại sao người ngây thơ còn lại không báo cảnh sát, mắng rằng nơi này là phía Bắc Miến Điện sao? Có thể lấy thận bất kỳ lúc nào, ba người mà còn không đủ ghép hoàn chỉnh một bộ nội tạng, nếu nhóm nhân vật chính mà không đủ nội tạng chất lượng cao thì không phải cha chết thì là mẹ chết.
Lộc Kỳ nhìn những lời phàn nàn này, nhịn không được mà bật cười, cười cười, lại che kín mắt ngẩng đầu lên.
Giọt nước ẩm ướt thấm đẫm lòng bàn tay cậu.
Thì ra, có người vẫn đang cố gắng thử hiểu cậu.
Lộc Kỳ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một chút, cậu cầm quyển sách kia mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Lâm Xuân Hòa đang ngồi rầu rĩ bên bàn ăn, khi nghe thấy tiếng động, ông ngẩng đầu lên, vội vàng nói, "Tiểu Kỳ...."
Thấy quyển sách trong tay cậu, người đàn ông trung niên hơi béo này lập tức bối rối, " Này này này.... đây là của em họ con...."
"Ba." Lộc Kỳ nói khẽ: "Về sau ba nên xem những thứ khác tốt hơn một chút đi."
Lâm Xuân Hòa:.....
Hai ba con ngồi đối diện nhau, một lúc sau, Lâm Xuân Hòa nở nụ cười ngại ngùng, nói: "Tiểu Kỳ, con đừng nói cho mẹ con biết ba đã theo phe địch nha, mấy năm nay con không có trở về nhà, lúc đầu ba còn rất tức giận, sau đó qua một năm, ba liền nghĩ biết đâu sang năm con lại về, nhưng mà, không hổ là con trai của mẹ, bốn năm đều không trở về lần nào."
" Cả một đời người, có mấy cái bốn năm chứ." Lâm Xuân Hòa nhỏ giọng thì thào: "Đặc biệt là sau khi con tốt nghiệp tiểu học, thời gian cứ như ngồi trên hỏa tiễn vậy, lần này con trở về, ba còn mém không nhận ra con nữa , cứ tưởng rằng ai dán poster minh tinh lên cửa nhà mình."
Hốc mắt Lộc Kỳ đỏ lên, bật cười, giọng nói có chút nghèn nghẹn: "Không phải ba nói con lớn lên giống ba sao."
"Không không không...." Lâm Xuân Hòa xua tay, "Con vẫn giống mẹ hơn."
Nói đến Lộc Phương Thư, ông lại cau mày buồn khổ: "Tiểu Kỳ, lúc mẹ của con sinh ra con, thiếu chút nữa liền không qua khỏi, từ sau khi bà ra khỏi phòng ICU, ba đã quyết định cho con theo họ của bà ấy, ba nói cái này không phải muốn lấy đạo đức luân thường ra để ràng buộc con, mà thật ra mẹ con yêu con nhiều hơn ba rất nhiều, cho nên mới càng không thể buông bỏ được, năm nay ba thấy trạng thái tinh thần của bà ấy không tốt lắm, ba tính đưa bà ấy đi xem bác sĩ tâm lý."
Lộc Kỳ nhớ lại thần thái của Lộc Phương Thư một chút, cũng thấy lo lắng: "Vậy con...."
"Con nên làm cái gì thì cứ làm cái đấy đi." Lâm Xuân Hòa vỗ bả vai cậu, " Tuy rằng ba của con đã già rồi, nhưng chăm sóc người phụ nữ của mình vẫn không thành vấn đề, con dọn đồ định đi đúng không? Vậy đi nhanh đi, con ở có vài ngày mà tôm hùm lớn trong tiệm của ba đều sắp không còn rồi."
Lộc Kỳ biết ba sợ lát nữa mẹ sẽ về, lại náo loạn đến không thể cứu vãn được nữa, vì thế cậu đưa tay ôm lấy ông, khẽ thì thầm làm nũng: "Ba phải khuyên nhủ vợ của mình thật tốt đấy nhé, không có ba thì cái nhà này tiêu tùng mất thôi."
"Yên tâm đi!" Lâm Xuân Hoà cầm quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo kia lên, nặng nề thở dài: "Nhiệm vụ gian khổ mà, nhưng con phải tin tưởng vào những kiến thức mà ba đã tích lũy được."
.......
Lộc Kỳ lại rời khỏi nhà lần nữa, nhưng lần này tâm trạng của cậu không giống như lần đầu tiên.
Để khiến mẹ chấp nhận có lẽ vẫn cần một khoảng thời gian khá dài, nhưng lúc này cậu không còn phải chiến đấu một mình nữa.
Mua vé xe khách, ngồi suốt một tiếng đồng hồ, phong cảnh xung quanh từ những tòa nhà cao tầng nối liền san sát dần trở thành những cánh đồng ruộng rộng lớn, ở phía cuối những cánh đồng lúa trổ bông là một dãy nhà chỉnh tề. Xe khách dừng lại ở ngoài thôn, con đường vào thôn đã được xây sửa lại thành đường xi măng, nhưng cậu còn phải đi thêm một quãng đường dài nữa mới tới nơi, may là cậu gặp được một ông chú, chú ấy từng là học sinh của ông nội cậu, đưa cậu tới thẳng nhà cũ của ông nội.
Dù cho cứ cách một thời gian là ba của cậu sẽ lái xe trở về đây quét dọn, nhưng một căn nhà không có người sống trong đó sẽ luôn có cảm giác cô độc, thiếu hơi người, cũng thiếu mùi mực nhàn nhat trên người ông cụ dạy học nho nhã kia.
Sau khi tới đây thì trời cũng đã về chiều, may mà ba của cậu cũng thích ngủ nướng, bình thường đều giữa trưa mới tới nơi này quét dọn, nếu quá muộn thì không quay về nữa, cho nên mẹ cậu vẫn luôn chuẩn bị chăn đệm ở đây cho ông, đều được bỏ vào trong túi chống bụi, cất gọn ngay ngắn ở trong ngăn tủ, chỉ cần thu thập đơn giản một chút là có thể dùng được.
Ban đêm ở nông thôn thì yên tĩnh hơn trong thành thị rất nhiều, ở chỗ này Lộc Kỳ có phòng riêng của mình, là ông nội cố ý để lại cho cậu, một cái giường lớn hai người, là tự tay ông nội làm ra.
Khi còn nhỏ, Lộc Kỳ có hơi sợ ma quỷ, nhưng ông nội đi rồi, lại chưa một lần đi vào trong mộng gặp cậu, Lộc Kỳ không sợ nữa, thậm chí có chút mong chờ, cậu lấy điện thoại ra, phát hiện tín hiệu ở đây không tốt lắm, chỉ có ba vạch, cậu hơi buồn chán mà mở điện thoại chơi cờ vây, coi máy chơi cờ là ông nội.
Ông nội, mẹ vẫn luôn muốn cho cháu làm "người bình thường", nhưng mà ba đã bắt đầu hiểu cháu rồi, chỉ cần mẹ đồng ý chấp nhận cháu nữa thôi, cháu bằng lòng chờ thêm một năm, hai năm, ba, bốn năm nữa, cháu muốn nhận được chúc phúc của bà, cái này với cháu rất quan trọng.
Ông nội, nếu ông vẫn còn ở đây chắc là ông sẽ hiểu cho cháu đúng chứ, hay là, thật ra ông cũng không hiểu được, nhưng vì ông cũng yêu thương cháu, giống như dì Talia yêu thương Mộ Nam Kiều ấy, đủ để dì ấy có thể vượt qua được tín ngưỡng của mình mà chấp nhận anh ấy.
Mộ Nam Kiều:......
Nhớ tới người này, Lộc Kỳ có chút không chơi được nữa, cả ngày hôm nay, Mộ Nam Kiều cũng chưa nói chuyện với cậu câu nào, ngay cả gửi hình Tiểu Tam Hoa hằng ngày cũng không có.
Cậu sợ do tín hiệu không tốt, nên giơ di động lên cao, xuống giường, đi tới đi lui trong phòng để tìm tín hiệu, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng máy kéo ù ù vang lên bên ngoài.
Tiếng vang càng lúc càng lớn dần cho đến khi tới cổng sân nhà Lộc Kỳ, hình như nó dừng lại, trời bên ngoài đã tối đen như mực, đèn xe chiếu thẳng vào trong sân nhà, ánh lên màn cửa.
Lộc Kỳ đẩy cửa ra ngoài xem xét, cậu không nghĩ là ăn trộm, dù sao làm gì có tên trộm nào lại lái máy kéo đi ăn trộm chứ?
Cậu đứng ở cửa, có tiếng nói loáng thoáng vang lên ở ngoài cửa sắt lớn, nói gì thì cậu nghe không rõ, nhưng có một người trong đó nói chuyện khá lớn tiếng, nhưng vẫn ung dung chậm rãi, giọng nói hàm hậu dõng dạc.
Lộc Kỳ trợn mắt kinh ngạc, không thể tin được mà mở cánh cửa nhỏ bên cạnh cửa sắt lớn ra, khom người nhìn xuyên qua những ánh đèn nho nhỏ nhấp nháy kia.
Vẫn là anh trai chạy máy kéo phát hiện ra cậu trước tiên, anh ta kêu to: "Tiểu Kỳ! Cậu về rồi đó hả!! Tôi gặp người này ở cổng thôn! Nói là tới tìm cậu!! Đêm khuya tối lửa tắt đèn, ông chủ này dẫm vào bùn!! Tôi đưa người tới đây rồi! Hắn muốn trả tiền! Tôi không cần!"
Nói xong, anh ta khởi động máy kéo thịch thịch thịch chạy đi, lưu lại một người đàn ông cao ngất, đứng ở ven đường im lặng đối diện với Lộc Kỳ, trong đối mắt hồ ly xinh đẹp không giấu được vẻ xấu hổ.
Nhìn kỹ mới phát hiện, hắn thật sự rất chật vật, trên ống quần dính bùn đất, bùn không thèm quan tâm giày của anh có phải là giày da được chế tác thủ công hay là ở xưởng giày da Giang Nam hay không, tóm lại, nhìn là thấy đôi giày này sắp vứt được rồi. Áo khoác màu đen dính đầy bụi từ máy kéo, ghim cài áo có vẻ đặc sắc, nhìn kỹ thì mới thấy trên đó có dính một cọng lông gà.
Dù như thế, nhưng khuôn mặt của Mộ tổng vẫn đẹp trai không gì sánh được, nếu nhà thiết kế bậc thầy nào đó mà nhìn thấy được một thân chật vật này của hắn, chắc phải lên cơn co giật mất.
"Nhìn đủ chưa?" Mộ Nam Kiều bật cười bất đắc dĩ, " Tôi không ngại để em nhìn thêm đâu, nhưng trên đường đến đây đã có một dì vì mãi nhìn tôi mà đụng vào tường rồi đấy, em xác định cứ để tôi đứng ở chỗ này, sẽ không xảy ra chuyện gì sao?"
Lộc Kỳ hoàn hồn, không thể tưởng tượng được mà dụi mắt mấy cái, thiếu chút nữa đã cho rằng là mình nằm mơ, không phải Mộ Nam Kiều đang ở Đức sao?
Nhưng gió đêm thật sự rất lạnh, có mùi thơm của hạt thóc, còn có đôi mắt tựa biển cả quen thuộc của người đó, tất cả đều chứng minh đây là thật sự, cậu giơ tay ra là có thể chạm tới.
Tiếng cửa sắt vang lên ầm ĩ, Lộc Kỳ mở khóa, kéo cửa ra.
Thật ra Mộ Nam Kiều đã suốt đem gấp gáp trở về, sự tình bên kia đều đã giải quyết xong, một phút hắn cũng không muốn ở lâu nữa, lập tức về nước.
Nhìn thấy người mà hắn nhớ nhung ngày đêm, hắn muốn đưa tay ra ôm lấy cậu, nhưng lại có chút do dự, trong vài giây chần chừ này, nhóc nai con kia đã mở cửa chạy ra, kéo theo gió đêm lành lạnh, cứ thế lao thẳng vào trong ngực của hắn.
Cậu còn ôm hắn rất chặt, hoàn toàn không giống một cái ôm của bạn bè lâu ngày gặp lại, đã vượt quá giới hạn rồi, thân mật quá mức rồi, giống như bọn họ là một đôi yêu nhau vậy.
Hắn ngây người trong chớp mắt, liền giơ tay lên ôm chặt bờ vai mảnh khảnh của người trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng, khắc chế mà hôn lên tóc cậu: "Sao thế? Детка*?"
*(Nhắc lại) chữ này là: Em yêu
Nghe nhịp tim vững vàng của Mộ Nam Kiều, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người hắn, chẳng biết tại sao Lộc Kỳ không thể nhịn được những ấm ức trong lòng mấy ngày nay, cậu vùi mặt vào hõm vai của hắn, không nói gì mà chỉ lẳng lặng ôm trong chốc lát.
Mộ Nam Kiều cũng không giục cậu, dù cho hắn đang cảm thấy rất mệt mỏi sau chuyến đi dài, một thân chật vật vô cùng, nhưng cái ôm lại vô cùng kiên định vững chắc.
Hồi lâu, Lộc Kỳ với rầu rĩ hỏi: "Thật sự có dì nào đó tông vào tường sao?"
"Thật ra thì không có đâu." Mộ Nam Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, như đang dỗ dành một bạn nhỏ, "Tôi kéo cao cổ áo lên, không để cho bọn họ nhìn thấy, tôi giữ đức hạnh lắm."
Lộc Kỳ khẽ cười, không ngần ngại cọ một chút ướt át trên khóe mắt lên vạt áo của người giữ đức hạnh này.