Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 29



Chương 29

Lộc Kỳ mới chỉ chạy xuống được hai tầng, thì bắt gặp hai người đàn ông mặc đồ tây trang, thân hình cao to cường tráng, có vẻ rất giỏi võ, bọn họ đứng ở chỗ đó như muốn lấp kín cả cầu thang.

"Lộc.... Lộc tiên sinh....." Có một người trong đó tiến lên nói chuyện: "Chúng tôi là vệ sĩ của Mộ tổng, ngài ấy bảo chúng tôi đi lên đây, bắt một tên bệnh tâm thần rồi báo cảnh sát."

Nghe thấy bọn họ nói mình là vệ sĩ của Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cậu vội vàng hỏi: "Mộ Nam Kiều đâu rồi?"

"Mộ tổng....." Hai người nhìn nhau, "Mộ tổng vừa mới lái xe đi rồi."

Lộc Kỳ suýt thì tức đến mức bật khóc, người này chạy cái gì mà chạy chứ?!

Cậu chen từ khe hở giữa hai vị vệ sĩ, tiếp tục chạy xuống lầu.

"Lộc tiên sinh!" Có một vị vệ sĩ đi xuống thăm dò: "Mộ tổng đã lái xe đi rồi, ngài không đuổi kịp được đâu......"

Lộc Kỳ mặc kệ, cậu cứ chạy thẳng xuống lầu nhìn một lần, đừng nói xe, ngay cả khói xe cậu cũng không nhìn thấy.

Cậu đứng đó hoang mang, như nhớ tới cái gì lại sờ vào trong túi tìm di động, nhưng lại sờ không thấy, cậu quên cầm theo rồi.

Đứng một hồi lâu, cậu có chút tủi thân mà hít hít mũi, nghĩ thầm sao người này lại chạy nhanh như vậy chứ, cũng không cho cậu nói được một câu nào cả.

Đằng sau truyền tới tiếng động, Lộc Kỳ quay đầu lại, hai vị vệ sĩ kia đang áp giải Lâm Uyên đi xuống.

Thấy cậu không đuổi kịp Mộ Nam Kiều, Lâm Uyên đang mặc người xâu xé lại bắt đầu vùng vẫy muốn nói chuyện với Lộc Kỳ.

Lộc Kỳ đi qua, Lâm Uyên mong chờ mà hỏi: "Em tin anh chứ Tiểu Kỳ? Hắn căn bản không có lời nào để nói cả, nếu không hắn chạy làm gì chứ?!"

Một ánh mắt Lộc Kỳ cũng không thèm cho hắn, sở dĩ cậu đi tới đây là vì có việc muốn hỏi hai vị vệ sĩ.

" Các anh biết Mộ Nam Kiều đi đâu không? Anh ấy về nhà hay là tới công ty?"

Hai người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Không biết....."

Lộc Kỳ nóng nảy: "Không phải hai người là vệ sĩ của anh ấy sao? Cố chủ đi đâu mà hai anh cũng không biết?"

" Thật ra chúng tôi là vệ sĩ của Chủ tịch Mộ." Người có vóc dáng cao hơn giải thích cho Lộc Kỳ: "Mấy năm trước, Mộ tổng bắt đầu học qua quyền anh, trước đó còn tham gia mấy trận thi đấu chuyên nghiệp, trừ những lúc cần phải duy trì trật tự ra, thì ngày thường ngài ấy không cần chúng tôi đi theo."

Lộc Kỳ:......

Sao cậu không biết Mộ Nam Kiều còn học cả quyền anh nữa?

" Vậy hôm nay hai anh tới đây làm gì?" Lộc Kỳ nhìn bọn họ vói ánh mắt khó hiểu: "Chỉ tới để bắt cái người bệnh thần kinh này thôi sao?"

"Không phải....." Vệ sĩ thấp hơn cẩn thận chỉ vào hàng cây xanh, ở đó có mấy cái thùng, chồng lên cũng phải cao bằng nửa người, " Mộ tổng để chúng tôi khuân mấy thùng pháo hoa này, để cho ngài ấy bắn pháo hóa."

Lộc Kỳ:......

Hình như cậu đoán được Mộ Nam Kiều muốn làm cái gì rồi, nhưng nghĩ tới như vậy lại làm cậu càng tức giận hơn, cậu xoay người chạy qua, mở một thùng trong đó ra, lấy được một cái ống pháo rồi vội vàng chạy về, túm cổ áo của Lâm Uyên lên, nhét thẳng ống pháo vào miệng hắn.

Lâm Uyên: "Đệt mẹ.....Ưm Ưm.....Lộc...."

" Ấy ấy ấy?" Anh vệ sĩ thấp hơn nhanh chóng túm chặt cậu thanh niên xinh đẹp đang tức giận lại, thầm nghĩ người này giận lên thật là không đỡ nổi, trong miệng lại khuyên nhủ: "Đừng xúc động, đừng xúc động....."

Lâm Uyên bị nhét một miệng pháo hoa, hắn phi phi hai tiếng, nhìn Lộc Kỳ với bộ dạng chật vật thê thảm: "Em điên rồi có phải hay không? Mẹ nó em đừng có mà quá đáng! Hắn tốt như vậy sao?! Hắn hạ cổ em rồi hả?!"

Lộc Kỳ lạnh lùng hỏi lại: "Bạch nguyệt quang của anh mà anh còn hỏi tôi có tốt hay không? Anh ấy có tốt hay không anh không biết sao?"

Lâm Uyên suýt nữa thì bị những lời này của cậu làm cho đang sống sờ sờ bị sặc chết.

Hắn coi như biết rồi, sau khi ở bên cạnh Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ cứ như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc vậy, lời nói thì vẫn không nhiều, nhưng từng câu từng chữ như đâm vào tim người khác.

Hắn bị chọc tức đến run rẩy, nói: "Anh chưa từng thích hắn, người anh thích thật sự là em! Là hắn học bộ dáng của em để lừa anh! Hắn gạt anh!!"



"Anh nói điên nói khùng gì đó, tôi nghe không hiểu." Lộc Kỳ không muốn phí thời gian với hắn thêm nữa, cậu để hai vị vệ sĩ mang người đi, còn mình thì vội vã lên lầu tìm điện thoại.

Nhưng mà Mộ Nam Kiều không nhận điện thoại của cậu.

Lộc Kỳ hít sâu một hơi, gân xanh trên trán giật giật.

Tức giận thì tức giận, nhưng tỉnh táo mà nghĩ lại thì, Mộ Nam Kiều không thích hợp vẫn có để lại dấu vết, nhưng mà nói hắn thiết kế những chuyện giết người ngoài ý muốn thì.....

Lộc Kỳ vuốt ve lông của Tiểu Tam Hoa, trong lòng có chút hỗn loạn, những kẻ bạo lực học đường tất nhiên nên chịu trừng phạt, nhưng sự thật khiến người ta cảm thấy bất lực chính là, phần lớn những kẻ bạo lực học đường đều sống rất tốt, khi nói đến chuyện quá khứ thì bọn họ chỉ nhàn nhạt nói một câu: Chỉ là đùa giỡn mà thôi.

Còn người bị bắt nạt lại phải sống trong bóng tối cả một đời. Chuyện này không hề công bằng một chút nào.

Cho nên, lúc xem phim cùng với tiểu thuyết mà mình thích, nhân vật chính có tâm tư kín đáo, thận trọng đi từng bước để báo thù sẽ khiến người khác cảm thẩy rất sảng khoái, nhưng nếu thật sự có một người như vậy sống bên cạnh mình......

Lộc Kỳ chỉ là một người bình thường, khó tránh khỏi có chút bất an, lo lắng.

Muốn ngủ dưới vực sâu thì cần phải có dũng khí, cho dù nơi đó là một nơi đầy hoa đi nữa.

Nhưng cậu không muốn chỉ nghe lời từ một phía của Lâm Uyên, đó là một tên cặn bã âm hiểm không một chút đáng tin nào, Lộc Kỳ sẽ không tin hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lộc Kỳ nhắn một tin wechat cho Mộ Nam Kiều.

[ Chỉ cần anh nói, tôi sẽ nghe, tôi có thể chờ, nhưng đừng để tôi chờ lâu quá nha ( mèo làm nũng.jpg) ]

......

Hai ngày nay, nhiệt độ hạ xuống, khi ra ngoài, Lộc Kỳ phải mặc thêm áo khoác, gần đây Tiểu Tam Hoa có chút mập lên, bác sĩ đề nghị cậu mua dây dắt rồi mang nó xuống lầu đi dạo một chút.

Lộc Kỳ không muốn nuôi chó là vì nguyên nhân này, chó cần phải vận động thích hợp, mà cứ đến mùa đông thì cậu chỉ muốn làm bạn với ổ chăn thôi, cho nên cậu thích nuôi mèo có thể cùng nhau rúc vào trong chăn với cậu hơn.

Không nghĩ tới trăm sông đổ về một biển, dù là nuôi mèo thì vẫn phải đi lên con đường này.

Lộc Kỳ lấy di động ra nhìn thử, wechat của Mộ Nam Kiều đã bị trôi xuống phía dưới, Lộc Kỳ lại ấn vào tin nhắn của hắn, vốn dĩ muốn ấn ghim hắn lên trên đầu, những nghĩ lại vẫn thấy hơi dỗi nên không làm.

Nhưng giận thì giận, cậu lại không nhịn được mà hơi lo lắng.

Cách thức mấy người kia chết đều thuần túy là gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà vì có chung một điểm "Bạo lực học đường người khác", cho nên chuyện này nhìn như có chút được dàn xếp mà ra, nhưng ai sắp đặt thì phải có chứng cứ để lại, Lâm Uyên nếu như thật sự có chứng cứ, đã sớm nắm lấy cơ hội kéo Mộ Nam Kiều xuống nước rồi, còn Mộ Nam Kiều, hắn chưa từng làm qua việc này, vậy thì phải tự chứng minh sự trong sạch của bản thân như thế nào được?

Cho nên chuyện này, Lộc Kỳ không cần phải chứng mình gì cả, cậu chỉ cần Mộ Nam Kiều cho một đáp án, chuyện ở phòng 502, nếu như lời Lâm Uyên nói là thật, vậy tình trạng tâm lý của Mộ Nam Kiều thật sự không ổn lắm, việc giải thích chuyện này xác thật có chút khó làm, cho nên cậu có thể chờ được, chờ đến khi Mộ Nam Kiều chuẩn bị sẵn sàng mở ra cánh cửa trong lòng kia.

Bây giờ chỉ chờ đợi thôi đã khiến cậu cảm thấy rất giày vò, sốt ruột, vậy còn Mộ Nam Kiều muốn khắc phục chướng ngại tâm lý có phải cũng rất khổ sở hay không?

Lộc Kỳ thật sự rất lo lắng.

Nhưng chuyện này không thể không nói rõ ràng, nếu không về sau bọn họ còn ở bên nhau thế nào được? Cả đời đều trốn tránh vấn đề này sao? Cả đời lưu lại một quả bom hẹn giờ không biết khi nào sẽ nổ sao?

Đây không phải là tính cách của Lộc Kỳ.

Lộc Kỳ ngây ra một lát, rồi thở dài, chuẩn bị dẫn Tiểu Tam Hoa đi mua thức ăn mèo, tay cậu nắm lấy dây dắt, lúc này mới phát hiện Tiểu Tam Hoa đã thoát khỏi dây dắt chạy đâu mất.

Lộc Kỳ hoảng sợ, đi xung quanh gọi tên Tiểu Tam Hoa, rốt cuộc thấy cải trắng nhà mình đang ở trong một lùm cây, cùng với một con mèo đực màu đen có đôi mắt màu vàng, Lộc Kỳ gọi nó là con lợn rừng ủi cải trắng.

Tiểu Tam Hoa vừa thấy ba của mình tới, nó lập tức mang theo hai cái tai nhỏ vểnh lên đi qua, bỏ lại con lợn rừng kia, Lộc Kỳ mới cảm thấy vui vẻ hơn một chút, nhưng con lợn rừng đó lại không sợ chết mà cũng đi theo, ở dưới chân của cậu mà quyến rũ Tiểu Tam Hoa.

Nhìn màu lông và kỹ thuật điêu luyện này, chắc không phải nó là chồng trước của Tiểu Tam Hoa, là cha của bốn đứa nhỏ kia đấy chứ?

Lộc Kỳ tức giận, vốn dĩ cậu đang rất tức giận rồi, mà con heo đen này lại còn đâm vào họng súng của cậu nữa.

Lộc Kỳ ngồi xổm xuống, thử duỗi tay sờ sờ mèo đen, cậu đã chuẩn bị kịp thời thu tay về, nhưng mèo đen lại rất nghe lời, có lẽ là nó ngửi thấy được mùi của Tiểu Tam Hoa trên người của cậu, nên rất nịnh nọt, còn lộ ra cái bụng để làm nũng.

Cái dạng này của nó thật là.......

Có hơi giống với người nào đó, bề ngoài thì lạnh lùng khó gần, nhưng thật ra bên trong lại là một người rất biết làm nũng.



"Rất tốt...." Lộc Kỳ mỉm cười, ánh mắt dừng ở giữa hai chân của mèo đen.

Hai cái lục lạc đầy lông xù xù, chậc chậc, đúng là có tiền vốn để đi hái hoa.

Lộc Kỳ duỗi đôi tay tà ác về phía mèo đen.

Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay cậu sẽ giúp cái tên hư hỏng ăn xong liền chạy này chặt đứt hung khí gây án!

Vì thế tới tối, chồng trước mèo đen trở thành một đôi chị em với vợ trước Tiểu Tam Hoa, sau khi kết thúc thời gian quan sát ở bệnh viện, Lộc Kỳ mang theo mèo đen ở trong lồng sắt về nhà.

Mèo hoang quá nhiều sẽ đi săn những con chim trong thành phố, cho nên công tác cứu trợ của nhóm Lộc Kỳ cũng bao gồm việc triệt sản cho chúng, đây không phải là lần đầu tiên cậu làm việc này, nhưng lại là lần đầu tiên cảm thấy chột dạ.

Dù sao cũng bởi vì một chút cảm xúc cá nhân của mình mà cậu đã "tiễn" trứng của người ta đi mất.

Mang theo mèo nhỏ tới dưới lầu, Lộc Kỳ khẽ nói: "Mày đừng có trách tao, muốn trách thì phải trách khí chất của mày sao lại giống cái tên khốn nào đó, tao không tìm thấy anh ấy nên chỉ đành trút giận vào mày thôi, xin lỗi mày. Cuộc đời sau này của mày tao bao ăn bao uống bao ở để bồi tội nhé...."

Cậu đi vòng qua bồn hoa, lại nói tiếp: "Chuyện mày bị triệt sản có thể tính lên đầu của anh ấy, đây là chuyện mà anh ấy phải chịu....."

"Chuyện tôi phải chịu?" Một giọng nói khàn khàn nặng nề từ sau lưng truyền đến, mang theo chút mỏi mệt không dễ phát hiện, "Làm sao bây giờ? Thật sự bị tôi chọc cho tức giận rồi, chúng ta thương lượng một chút nha bảo bối, cái này thật sự không thể bỏ được đâu."

Lồng sắt trên tay run lên, thiếu chút nữa là Lộc Kỳ ném luôn Tiểu Hắc xuống đất, Tiểu Hắc giật mình nhảy một cái, kêu meow, không biết có phải vết thương bị nứt ra rồi không.

Cậu xoay lại, người mà cậu mong ngóng mấy ngày nay đang đứng ở cách đó không xa, đứng dưới một cây đèn đường, lẳng lặng nhìn cậu, cảm xúc trong mắt vẫn là một mảnh tối đen không rõ, nhưng ánh mắt ấy chỉ chuyên chú nhìn về phía cậu, có thể nói là mong chờ.

Rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, thế mà Mộ Nam Kiều lại gầy đi không ít, quần áo mặc trên người cũng không giống với ngày thường, một áo khoác nhung mỏng màu lam nhạt rộng thùng thình, quần thể thao màu trắng cùng với giày thể thao, hình như hắn mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ẩm, rũ xuống.

Nhìn thoáng qua lại giống như một sinh viên đại học.

Lộc Kỳ cảm thấy bản thân hơi do dự, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ngọn lửa nhỏ trong lòng cứ lắc lư như bị gió thổi tới, lúc nhìn thấy cái tay bị quấn băng vải trắng kia của Mộ Nam Kiều, ngọn lửa nhỏ ấy "phụt" một cái, dập tắt.

Thôi bỏ đi, Mộ Nam Kiều đã từng kiên định bước về phía cậu rất nhiều lần, chỉ một lần chạy trốn mà thôi, cậu có thể tha thứ cho hắn lần này.

Lộc Kỳ bỏ Tiểu Hắc xuống, đang chuẩn bị đi tới bên cạnh Mộ Nam Kiều, người vừa nói một câu vui đùa xong liền im lặng kia đột nhiên bước nhanh về phía cậu.

Gió lướt qua bên tai, Lộc Kỳ bị một lực mạnh kéo vào một cái ôm, thật sự là Mộ Nam Kiều vừa mới tắm xong, trên người có một mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm, rất thoải mái sạch sẽ, được nhiệt độ ấm áp của cơ thể hòa lẫn vào trong từng đợt hô hấp.

Lộc Kỳ chìm trong hơi thở của hắn, trái tim thấp thỏm suốt nhiều ngày qua cuối cùng cũng đã được thả lỏng mà bắt đầu đập bình thường trở lại.

Hốc mắt Lộc Kỳ đỏ lên, cậu hít mũi, vùi đầu vào lòng hắn nghèn nghẹn nói, " Có thể thương lượng hay không thì phải xem biểu hiện của anh nữa, không thèm giải thích gì thì anh đã thấy kết cục rồi đó."

Tiểu Hắc yếu ớt meow một tiếng.

Mộ Nam Kiều bật cười, khàn khàn nói: "Rất xin lỗi em, chỉ là tôi thật sự quá sợ hãi."

Hắn hao hết tâm tư sức lực, cuối cùng cũng khiến Lộc Kỳ thích một Mộ Nam Kiều rực rỡ lấp lánh, nhưng ngụy trang cuối cùng cũng bị vạch trần, Lộc Kỳ sẽ phát hiện được, những ánh sáng kia là được chiếu từ những lổ thủng rách nát, thật ra hắn là một thứ sản phẩm bị lỗi không trọn vẹn.

Hắn sợ ánh mắt nghi ngờ cùng thất vọng của Lộc Kỳ.

Cũng sợ những cảm xúc u ám này sẽ giãy thoát khỏi xiềng xích khi Lộc Kỳ xoay người rời đi.

Hắn sẽ đem mặt trời chiếm làm của riêng, dù bản thân có bị thiêu đốt, bỏng rát đầy thương tích.

Hắn sợ kết quả như vậy nên hắn mới hèn nhát mà chạy trốn.

Mấy ngày nay hắn sống trong mơ màng hồ đồ, dường như mọi giác quan đều bị tê liệt, mỏi mệt, hắn biết trạng thái của mình không đúng lắm, nhưng vẫn tùy ý để bản thân chìm vào đó, chỉ có một loại cảm giác càng ngày càng rõ ràng, dần dần biến thành nỗi đau khắc sâu.

Hắn nhớ Lộc Kỳ, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, muốn vuốt ve và để lại những dấu vết trên cái người giống như tờ giấy trắng kia, rồi để cậu từ từ mở ra......

Rốt cuộc, hắn vẫn đứng trước mặt Lộc Kỳ.

So với chuyện làm tổn thương Lộc Kỳ, hắn tình nguyện xé rách vết thương khó chữa kia của mình hơn.

"Chúng ta lên đi." Hắn hôn nhẹ lên vành tai của Lộc Kỳ, lấy chìa khóa nhét vào trong tay của cậu, " Em đi mở ra cánh cửa đó, làm quen với một Mộ Nam Kiều khác đi."