Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 35



"Hôm nay tới đây thôi, Mộ tiên sinh."

Phòng khách được bố trí rất ấm áp, một người phụ nữ đeo kính không gọng mỉm cười nói với Mộ Nam Kiều: "Sự thay đổi của ngài khiến tôi cảm thấy thật vui mừng."

Mộ Nam Kiều đứng lên bắt tay với cô, nghe cô nói như vậy cũng có chút buồn cười, "Cô nói như vậy làm tôi cảm thấy trước kia mình thật sự không hề phối hợp chút nào."

Người phụ nữ này là bác sĩ tâm lý của Mộ Nam Kiều, đã bắt đầu tiếp nhận trị liệu cho hắn được hai năm rồi, khi đó bọn họ vẫn còn đang ở nước ngoài, Mộ Nam Kiều còn đang học đại học.

Một người có khí chất vừa thiếu niên vừa thanh niên như vậy, thoạt nhìn rất có phong độ nhẹ nhàng, tao nhã lịch sự, hoàn mỹ và xuất chúng, có thể bình tĩnh trình bày vấn đề của mình, nhìn như rất phối hợp.

Nhưng thường là người bệnh như vậy, mới là loại hình khó giải quyết nhất.

Mà hôm nay, sau hai năm, bọn họ đã thay đổi một đất nước khác, cô rất vui vì sự thay đổi của Mộ Nam Kiều, bèn hỏi thăm như một người bạn bè: "Là trong cuộc sống có thay đổi gì sao? Chẳng lẽ là yêu đương rồi?"

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa mà thôi, trong hai năm tiếp xúc, cô đã phát hiện ra Mộ Nam Kiều rất khó tiếp nhận một mối quan hệ thân mật hơn, trong đó bao gồm cả mối quan hệ thân thiết với ba mẹ, mặc dù Mộ Nam Kiều chưa từng oán hận ba mẹ mình, nhưng chính bản thân hắn cũng không biết rằng, trong tiềm thức của hắn, thiếu niên vẫn luôn chờ ba của mình tỉnh lại, rồi hết lần này tới lần khác đều phải thất vọng, sau đó thiếu niên ấy tự phong bế chính mình lại.

Ngoài dự đoán là, Mộ Nam Kiều gật đầu, hắn mỉm cười, trong đáy mắt lộ ra ánh sáng vui sướng, khiến gương mặt tuấn tú của hắn càng thêm sống động.

"Đúng thế, tôi đang hẹn hò." Nhắc tới người kia, gương mặt lanh lùng của hắn dịu dàng hẳn đi: "Là một chàng trai rất tốt."

Tự đáy lòng của nữ bác sĩ cảm thấy rất vui mừng, bệnh của Mộ Nam Kiều không phải do vấn đề sinh lý, nói đơn giản dễ hiểu thì đó chính là tâm bệnh, hiện giờ khúc mắc trong lòng ấy được cởi bỏ, cô hy vọng ánh mặt trời sẽ tiến vào soi sáng cho hắn.

Sau khi kết thúc buổi khám bệnh, Mộ Nam Kiều ở dưới lầu mua một bó hoa, hiện tại là mùa hoa tú cầu nở rộ, từng đóa hoa màu lam nhạt và hồng nhạt khoe sắc, hắn gói lại đơn giản, rồi đặt ở ghế phụ, lái xe về nhà.

Tiểu khu Hoa Viên là một khu chung cư cũ, chỗ đậu xe rất khó tìm, Mộ Nam Kiều chạy về phía trường trung học Hằng Kim một đoạn, tìm một vị trí dừng xe, đang định đỗ xe vào, thì trong kính chiếu hậu xuất hiện hai bóng dáng lén lút.

Trong đó có một người dáng hình cao dài mảnh khảnh, mặc một cái áo hoodie màu trắng, còn đội mũ lưỡi trai che mặt, nhìn quần áo rất quen thuộc, thân hình cũng rất quen. Mộ Nam Kiều mỉm cười, hắn định xuống xe chào hỏi chú nai con nhà mình thì lại phát hiện tư thế không bình thường của Lộc Kỳ.

Cậu đi khập khiễng, được một người dìu lấy, giúp cậu ngồi xuống bồn hoa ven đường.

Nụ cười của Mộ Nam Kiều cứng đờ, hắn nhíu mày.

Xe của hắn mang đi bảo trì, hôm nay hắn đi xe của ba hắn trở về, tất nhiên là Lộc Kỳ không nhận ra được, cậu quay lưng lại với xe của hắn, còn đang lầm bầm nói chuyện với người kia.

Mộ Nam Kiều cũng đã gặp qua người này một lần rồi, chính là Hứa Hằng Tinh của trung tâm cứu hộ.

Hắn hạ cửa sổ xe xuống một chút, nghe hai người bọn họ nói chuyện.

Hứa Hằng Tinh nói: "Cậu đi tới đi lui ở bên ngoài gần nửa tiếng rồi, rốt cuộc là cậu có trở về nhà hay không?"

"Có chứ." Lộc Kỳ vô thức trả lời, sau đó lại hơi chần chừ, nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi không biết giải thích như thế nào với Mộ Nam Kiều về cái chân này của mình......"

"Hiện tại cậu giống như một đứa nhỏ gây chuyện sau đó sợ về nhà bị đánh vậy đó." Hứa Hằng Tinh chốt hạ một câu khách quan: "Cậu cứ nói tình hình thực tế là được rồi, cậu cứu một con chó nên bị trật chân, chẳng phải đi hái hoa bắt bướm nhà ai đâu, có gì phải sợ chứ?"

" Tôi sợ anh ấy lo lắng, tôi cứ cảm thấy anh ấy sẽ tức giận...." Lộc Kỳ dùng một cái chân khác đá đá hòn đá nhỏ, cúi đầu nói: "Nhưng tôi lại không thể không về nhà, hai ngày nay anh ấy rất dính người....."

Hứa Hằng Tinh:......

Thật sự ghét mấy đứa yêu nhau kinh, hở tí là nhét cơm chó.

Mộ Nam Kiều ngồi trong xe thở dài bất đắc dĩ, hắn đẩy cửa xe bước xuống.

Lộc Kỳ thấy đột nhiên hai mắt của Hứa Hằng Tinh sáng lên, kích động tới nỗi nói năng lộn xộn, cuối cùng ngay cả giọng nói cùng biểu cảm cũng vui mừng mà kêu một tiếng "Ba!"

Cái biểu tình kia, khiến Lộc Kỳ cho rằng ba ruột của Hứa Hằng Tinh tới, dù sao thì nhà của hắn cũng gần đây, vì thế cậu vừa quay đầu vừa chào hỏi: "Cháu chào chú ạ....."

Nhưng vừa xoay người thì cậu lại thấy một đôi mắt hồ ly xinh đẹp, người mà bọn họ vừa nhắc tới đang đứng trước mặt cậu, trong tay còn cầm một bó hoa tú cầu nở rộ, trên gương mặt đẹp trai kia còn kèm theo một nụ cười bất đắc dĩ, hắn bước tới, cong ngón tay gõ nhẹ vào trán cậu: "Chào bạn nhỏ."



Lộc Kỳ:.....

Hứa Hằng Tinh: Chậc! Đôi tình nhân chết tiệt này! Ôi mắt của hắn!!

Mộ Nam Kiều quay đầu nhìn về phía Hứa Hằng Tinh, gật đầu coi như chào hỏi, Hứa Hằng Tinh lại chân chó mà cười tươi như hoa, không còn cách nào, hắn phải hy sinh vì tình hình thôi, trung tâm cứu hộ thiếu tiền, cho nên đối phương có sữa thì chính là mẹ, có tiền thì chính là cha, hắn phản ứng như thế không có gì phải mất mặt cả.

"Cảm ơn cậu đã đưa em ấy trở về." Mộ Nam Kiều nói: "Nếu hai người không có chuyện gì để nói nữa, vậy tôi dẫn em ấy về nhà."

Hứa Hằng Tinh: "Không có việc gì, không có việc gì, ngài cứ tự nhiên đi."

Nói xong, hắn nhanh chóng cáo lui.

Lưu lại một người đứng một người ngồi, Mộ Nam Kiều duỗi tay xoay cái mũ lưỡi trai qua một bên, lộ ra khuôn mặt bất an thấp thỏm, ngón tay Lộc Kỳ lại bắt đầu xoắn xuýt, còn muốn dùng cái chân khác để che đậy cái chân bị thương của mình.

Mộ Nam Kiều ngồi xổm xuống, nắm lấy cái chân kia, cẩn thận cởi giày thể thao của cậu ra, vén ống quần lên, lại tụt vớ xuống.

Lộc Kỳ ngại ngùng cuộn tròn mấy ngón chân, nói khẽ: "Em đi chụp phim rồi, không bị thương đến xương,....cũng không đau....."

Mộ Nam Kiều nắm lấy bắp chân cậu rồi nhìn trái nhìn phải, mắt cá chân hơi sưng, đã bắt đầu bầm tím rồi, hắn thở dài, vỗ "bộp" lên chân Lộc Kỳ một cái.

Lộc Kỳ không thấy đau, nhưng tiếng "bộp" này lại khiến người ta đặc biệt cảm thấy xấu hổ, giống như bạn nhỏ làm sai bị người lớn trong nhà đánh đòn vậy, Lộc Kỳ đỏ mặt, cậu rút chân bị đánh về, khẽ thì thầm: "Đau...."

"Chân em bị thương mà còn không chịu về nhà sớm nghỉ ngơi." Mộ Nam Kiều xoa xoa chỗ mình vừa đánh, hắn đưa lưng về phía Lộc Kỳ, cúi người nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Lộc Kỳ cười hì hì, tay cậu ôm lấy cổ Mộ Nam Kiều, mượn lực leo lên lưng hắn.

Mộ Nam Kiều đưa bó hoa tú cầu cho cậu cầm, xách đôi giày thể thao lên, nhấc lấy khớp gối của cậu, rồi chậm rãi đi về nhà.

Đại khái có lẽ do cuối hè đang chậm rãi trôi qua, thời tiết hôm nay rất tốt, nhiệt độ trong không khí hơi cao, dù Lộc Kỳ đi chân trần cũng không bị lạnh, chỉ là có gió lướt qua lòng bàn chân khiến cho cậu cảm thấy hơi nhột, Lộc Kỳ nhìn hoa tú cầu nở rộ trong tay, chút cảm xúc chập chờn vì bị thương cũng trôi theo gió.

Cậu kề sát vào tai Mộ Nam Kiều khẽ hỏi: "Anh có giận em không?"

Mộ Nam Kiều nói: "Vừa rồi anh đã nghĩ có nên mượn chuyện này đưa ra yêu cầu để em đừng tham gia cứu trợ nữa hay không."

Lộc Kỳ cảm thấy chuyện này không được đâu, đang muốn nói rõ với hắn thì Mộ Nam Kiều lại nói: "Chỉ là anh biết chuyện này đối với em rất có ý nghĩa, nên anh vẫn là quyên góp thêm nữa cho bọn họ đi."

Vành tai hơi lạnh, một tiếng "chụt" nho nhỏ vang lên, Lộc Kỳ nói. " Bạn trai, anh thật tốt."

Khi Lộc Kỳ giở trò thì Mộ Nam Kiều thật sự chịu không được, hắn nâng người lên một chút, lỗ tai được hôn có chút nóng lên.

Nhưng Lộc Kỳ còn chưa nói xong, cậu rất nghiêm túc mà nói: "Anh nhìn thấy em bị thương liền sẽ lo lắng đúng không, vậy lần sau anh đi luyện quyền anh nhất định phải mang bao tay nha, lần trước em mở băng vải nhìn thấy tay của anh, em thật sự rất lo lắng."

Cậu còn mượn cơ hội này để dạy dỗ hắn, Mộ Nam Kiều nhéo nhéo chân cậu, bật cười "ừ" một tiếng.

......

Chân Lộc Kỳ bị thương, tuy không bị thương đến xương cốt, nhưng bác sĩ vẫn đề nghị cậu cố gắng nằm trên giường, đừng để vấn đề nhỏ trở thành vấn đề lớn, sau này nó sẽ trở thành thói quen, sẽ rất phiền phức.

Sợ hai con mèo làm phiền cậu, ngày hôm sau, Mộ Nam Kiều liền xách hai con mèo mập này tới công ty.

Vì để không quấy rầy người khác, Mộ Nam Kiều để Tiểu Tam Hoa cùng Tiểu Hắc Heo đặt ở trong phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc, bởi vì phòng nghỉ này kế bên văn phòng tổng tài, nên ngày thường nhân viên rất ít tới trên này nghỉ ngơi, dù sao cũng không có ai lại nghỉ quẩn trong lòng mà nhảy nhót dưới mí mắt của ông chủ cả.

Trợ lý đi mua thức ăn, đồ chơi cho mèo, tùy tiện quay một đoạn video ngắn rồi gửi vào trong nhóm không có ông chủ, nói đây là công chúa cùng phò mã của Mộ thị.

Thế là hôm nay, thỉnh thoảng lại có bóng người đi qua đi lại ngoài cửa, Mộ Nam Kiều khó hiểu hỏi trợ lý: "Không phải ngày thường bọn họ không dám lên đây sao?"

Trợ lý nói: "Mèo có thể tăng thêm dũng cảm cho con người mà, bình thường người làm công quay cuồng ngoài xã hội không có thời gian chăm sóc mèo, hiếm khi lại có cơ hội sờ mèo miễn phí."

Mộ Nam Kiều nhíu mày.



Trợ lý giật mình thon thót, anh sợ ông chủ không vui, lại nói: "Mọi người đều làm xong việc rồi mới....."

"Bảo bọn họ cẩn thận một chút." Mộ Nam Kiều tiếp tục nhìn máy tính, "Trước kia Tiểu Tam Hoa là mèo hoang, rất hung dữ, cẩn thận đừng để nó cào vào tay, còn có, cấm mọi người cho mèo ăn, gần đây nó phải giảm béo."

"Vâng, ông chủ."

Từ sau khi ông chủ yêu đương thì đã trở nên có tình người hơn rồi!

......

Lúc nghỉ trưa, Mộ Nam Kiều đi thăm hai con heo kia, thuận tiện gọi video với Lộc Kỳ, lúc hắn đẩy cửa vào, Tiểu Tam Hoa đang nằm trên đùi của một cô gái, trên bộ váy màu hồng nhạt của cô gái đó dính đầy lông mèo, còn đang quay video chụp hình Tiểu Tam Hoa, thấy Mộ Nam Kiều đi vào, cô vội vàng chào hỏi rồi chạy trốn đi.

Mộ Nam Kiều suy nghĩ, lại nhắn cho trợ lý một tin nhắc anh nhớ mua một cây lăn lông mèo đặt ở cửa.

Tiểu Tam Hoa đạp chân lên bàn, vô cùng bất mãn nhìn Mộ Nam Kiều.

Chỉ có mèo đen rúc ở một góc kêu meow meow hai tiếng.

Mộ Nam Kiều vươn tay sờ Tiểu Tam Hoa, không bị vuốt mèo hành hung, vì thế hắn yên tâm vỗ vỗ vào thân thể mềm mại của mèo nhỏ, khó hiểu nhéo nhéo đống thịt của nó, "Rốt cuộc huyết thống của mày là gì? Mày to thật....."

Hắn đánh giá một vị thiếu nữ như vậy, khiến Tiểu Tam Hoa vô cùng khó chịu, liền thưởng cho hắn một vuốt mèo, nể mặt loài người mắt to kia nên nó mới không cắn, sau khi đánh xong, nó "meow" một tiếng rồi chạy đi.

Mộ Nam Kiều nhướng mày lấy điện thoại ra chụp ảnh Tiểu Tam Hoa cùng với Tiểu Hắc đang chơi bóng, sau đó chụp mu bàn tay bị cào đỏ lên, gửi hết qua cho Lộc Kỳ.

[ (hình ảnh) (hình ảnh)]

[ Bảo bối, anh bị mèo bắt nạt nè ( chó nhỏ khóc thút thít.jpg) ]

Sau một lát, Lộc Kỳ trả lời lại hắn:

[ Anh đừng trêu chọc nó ]

Mộ Nam Kiều nhướng mày, ỷ vào việc mèo con sẽ không gõ chữ, hắn không nể nang gì mà bóp méo sự thật.

[ Anh không có chọc nó, nó vô duyên vô cớ cào anh đấy chứ ( chó nhỏ khóc thút thít.jpg) ]

Lộc Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha, ăn trái cây mà trước khi đi Mộ Nam Kiều đã cắt cho cậu, chân được đặt trên một cái ghế có lót thêm tấm nệm dày, tưởng tượng bộ dáng Mộ Nam Kiều gõ chữ, có thể là một khuôn mặt không có biểu tình gì nhưng lại nói mấy lời làm nũng như vậy, cậu nhịn không được mà cong khóe môi.

[ Vậy anh muốn như thế nào? ( mèo con khó hiểu.jpg) ]

Đợi một hồi lâu, Lộc Kỳ còn cho rằng Mộ Nam Kiều bận việc, thì di động lại rung lên.

Hắn trực tiếp gọi điện thoại tới, Lộc Kỳ nghe máy, vừa nhai trái cây vừa hỏi: "Sao vậy Mộ tổng?"

"Chỉ là bỗng nhiên anh hiểu ra tại sao Tiểu Tam Hoa chướng mắt anh rồi." Mộ Nam Kiều thở dài buồn bã nói: "Lộc bảo bối, sáng nay đúng là anh đã giẫm lên cái đuôi của nó, nhưng phòng bếp chỉ lớn có nhiêu đó thôi, nó nằm một đống như vậy, rất khó để anh không giẫm phải được....."

"Meow meow ~"

"Khụ." Có tiếng sột soạt vang lên, hình như Mộ Nam Kiều đứng dậy rồi, "Em xem, nói tới thì cũng là do nơi của bọn anh trùng lên nhau nhiều quá."

"Ừm....." Lộc Kỳ cảm thấy cũng có lý, nhưng vấn đề là phải kết thúc đại chiến của mèo và chó như thế nào mới được, "Vậy anh nói xem....."

"Chúng ta đổi chỗ ở đi." Mộ Nam Kiều dẫn dắt từng bước, giọng nói mang theo chút lười biếng, trầm thấp như có ma lực khiến người ta sa vào: "Anh có một căn hộ trên tầng cao nhất ở Vân Thịnh Tinh Lan, có thể cho gia đình Tiểu Tam Hoa sống trong một phòng."

Lộc Kỳ:....

Đây mới là mục đích của anh chứ gì, vậy mà còn phải dài dòng như vậy.