Trước khi xuất phát đến đài truyền hình, Talia lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, vẫy tay gọi Lộc Kỳ lại gần.
Hôm nay bà mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, tóc dài được quấn lên, giống như nữ thần cao quý mỹ lệ ở truyện cổ thần thoại Hy Lạp, Mộ Xuyên Bách cũng ăn mặc chính thức, nhưng lát nữa ông không đi cùng vợ tới buổi phỏng vấn được, ông mặc như vậy là vì phải tới công ty mở họp.
Lộc Kỳ ngoan ngoãn đi qua, đôi mắt lấp lánh ánh sao, nhịn không được mà nói: "Hôm nay dì thật là đẹp quá."
Đường nét trên gương mặt của Talia rất tinh tế, nhỏ nhắn, khi bà không cười sẽ cho cảm giác hơi lạnh lùng xa cách, Mộ Nam Kiều giống bà ở điểm này, nhưng chỉ cần bà cười lên sẽ toát ra vẻ dịu dàng như gió xuân thổi tan lớp băng tuyết, đầy sự mềm mỏng của phái nữ.
"Cảm ơn, cháu yêu, mặc dù ngày nào dì cũng biết mình đẹp nhưng lời khen của cháu vẫn khiến dì rất vui." Bà ôm lấy Lộc Kỳ. "Nào, cả nhà chúng ta chụp chung một bức ảnh đi, vài ngày nữa dì phải về Nga rồi, dì muốn dẫn tất cả người nhà của mình theo.
Cả nhà chúng ta......
Lộc Kỳ có hơi xấu hổ, cậu không chắc lắm mà quay đầu lại nhìn về phía Mộ Nam Kiều.
Mộ Nam Kiều cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau, cúi đầu hỏi cậu: "Làm sao, em cảm thấy anh còn chưa có cầu hôn em, cho nên mẹ anh gọi em như vậy khiến em khó chịu hả?"
"Không có mà...." Lỗ tai Lộc Kỳ nóng lên: "Chỉ là, em cảm thấy vừa mừng vừa sợ thôi."
Vì thế Mộ Xuyên Bách cùng với Talia ngồi trên sô pha, Mộ Nam Kiều cùng với Lộc Kỳ thì đứng ở phía sau lưng sô pha, còn có cả Tiểu Tam Hoa và nhóc heo đen chuyên tới đây ăn cá ngừ Cali cũng chụp ké, một đứa ngoan ngoãn cọ vào ống quần của Mộ Xuyên Bách, đứa còn lại thì nghiêng đầu dựa vào váy của Talia.
"Tách!"
Ánh đèn flash lóe lên, chú đầu bếp chụp hình giúp bọn họ vui mừng cầm chiếc máy ảnh đưa cho Talia xem rồi nói: "Phu nhân, cả nhà của bà đều thật là đẹp...."
Sau khi chụp ảnh xong, Lộc Kỳ và Mộ Nam Kiều đưa Talia đi quay chương trình, khi lên xe, Talia nói: "Tiểu Lộc, nghe nói là cháu biết đi xe máy, sao cháu không lái xe máy đưa dì đi?"
Mộ Nam Kiều không biết phải nói gì, sau một lát hắn mới nói: "Mẹ, hôm nay mẹ làm tóc mất cả tiếng lận đấy, mẹ có chắc là muốn đội nón bảo hiểm không?"
Lộc Kỳ nhìn hắn với ánh mắt đồng ý.
"Thôi được rồi." Talia có vẻ khá tiếc nuối, "Lần sau vậy."
Tới đài truyền hình, Lộc Kỳ đi cùng Mộ Nam Kiều tới phòng tiếp khách được chuẩn bị trước, Talia một mình đi với nhân viên công tác tới đại sảnh.
Chương trình Ngôi sao nghệ thuật này tỷ lệ ratings rất thấp, vì người trẻ tuổi không thích xem TV, dù có xem, thì phần lớn đều sẽ chọn phim hoặc là chương trình giải trí, cho nên đối tượng xem cố định của chương trình này thường là người trung niên và người già.
Người phụ trách chương trình không ngờ rằng có thể mời được Talia, nhưng lần này là do nhà nghệ thuật ballet xuất chúng này tự tìm tới, còn kéo theo vốn đầu tư của Mộ thị.
Talia đã xem qua lưu trình, bà thay giày ballet, sau khi lên sân khấu, bà nhảy một đoạn múa đơn trong điệu "Giselle", nữ hoàng ma quái nhảy múa trong khu rừng yên tĩnh và lạnh lẽo, chiếc váy của nàng như đóa hoa nở rộ, toát ra vẻ nhẹ nhàng tao nhã, nếu không nhìn mũi chân thì cứ ngỡ như nữ hoàng đang bước đi trên không khí.
Sau một đoạn múa ngắn, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên dưới sân khấu, MC bắt đầu giới thiệu Talia, còn Talia thì đi ra sau cánh gà thay giày.
Khi cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình mở màn đặt câu hỏi theo lưu trình trước đó, cô cung kính bắt tay với Talia, sau khi hai người ngồi xuống, cô cười nói, " Nhìn cô Talia rất "tinh tế". như một con thiên nga xinh đẹp thướt tha vậy, giống như cô thế này ở quê nhà, có phải tương đối hiếm thấy hay không?"
Talia vuốt tóc ở thái dương một cách tao nhã, bà giơ tay cho MC thấy cơ bắp vĩ đại của mình, dùng tiếng Trung tiêu chuẩn nói, " Tôi còn có thể gánh chồng tôi lên được nữa đó, mọi người đều biết thiên nga là loài chim hung ác mà."
Dưới sân khấu vang lên tiếng cười thiện ý, bầu không khí dần thoải mái hơn.
Cuộc phỏng vấn kéo dài một giờ, bắt đầu từ cơ hội gia nhập ngành múa ba lê, đến những danh hiệu mà Talia đã có được trong mấy năm qua, sau đó là nói tới chuyện gần đây bà đã giã từ sân khấu, cuối cùng là nhắc tới người nhà của bà.
Lúc này Lộc Kỳ mới biết được, Talia là một cô nhi, bà từ một người không có bất luận một lợi thế nào mà có thể đi tới được như ngày hôm nay, thật sự là một người phụ nữ có đầy đủ nghị lực và quyết tâm.
MC nói: "Chồng của cô cũng là một nhân vật truyền kỳ, cô và chồng mình quen biết như thế nào nhỉ?"
Talia lẳng lặng nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó ngẩng đầu mỉm cười khéo léo: "Sao cô biết tôi có hai đứa con trai?"
MC: "..... Tôi cũng không biết, trên tư liệu có nói...."
Talia: "Cô có muốn nghe tôi tâm sự về hai đứa con trai của mình không?"
MC: "...Được, được thôi."
Lúc này Talia mới xấu hổ mà cười cười: "Thật sự xin lỗi, có phải tôi nghe lầm vấn đề rồi không, tiếng Trung của tôi không tốt lắm."
MC:.....
Cô nhìn ra rồi, đối với đề tài mà mình không muốn nói tới, thì là tiếng Trung không tốt, còn với đề tài mà mình muốn nói, thì tiếng Trung của bà như một người bản xứ luôn.
Những nhân viên sau cánh gà cũng phối hợp rất nhanh, trên màn hình hiện ra một tấm ảnh chụp, chính là tấm ảnh mà bốn người bọn họ chụp ở sô pha lúc nãy, chẳng qua mặt Lộc Kỳ đã bị làm mờ đi.
Talia nói: "Tôi có một đứa con trai khác nữa, nhưng nó không phải là nhân vật của công chúng, tôi không muốn sinh hoạt của nó bị làm phiền."
MC nói: "Tôi hiểu được, nhưng không phải cô cùng với chồng mình chỉ có một đứa con trai thôi sao?"
Vì không để tiết mục bị hủy bỏ, Talia giải thích: "Đúng vậy, một đứa là con ruột, còn một đứa khác là bạn rất tốt của con trai tôi, tôi rất thích nó, vì thế xem nó như con trai của chính mình."
Vẻ mặt của MC viết đầy chữ "vậy cũng được", bàn tay cầm giấy nhắc khẽ run rẩy.
May mà sau đó người đẹp của dân tộc chiến đấu này làm theo quy trình lúc trước khiến MC thở phào.
"Câu hỏi cuối cùng..." MC mỉm cười thoải mái, "Cô có gì muốn nói với người khác không?"
Talia nhìn về phía vị trí của máy quay, ánh mắt ôn hòa mang theo cổ vũ nói, "Tôi muốn nói cho con trai của mình rằng, không cần phải để ý đến những người không yêu con, cuộc đời của con, không có quan hệ gì tới bọn họ hết."
Xoảng ——
Một cái đĩa rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Xuân Hòa nghe thấy tiếng động liền chạy ra, ây da một tiếng: "Em không sao chứ Phương Phương, tay có bị thương hay không?"
Nhưng Lộc Phương Thư vẫn ngây ngẩn mà nhìn chằm chằm vào màn hình TV, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói kia: Cuộc đời của con, không có quan hệ gì tới bọn họ hết.
Dù mặt của Lộc Kỳ đã bị làm mờ, nhưng bà vẫn có thể nhận ra được con trai của mình.
Bà cho rằng tính hướng của Lộc Kỳ sẽ khiến cậu bị người đời xem là quái vật, sẽ chịu tổn thương và kỳ thị, nhưng mà thật ra không phải như vậy, cậu được người khác chấp nhận, thu được tình yêu thương tràn đầy, mà người chân chính khiến cậu bị tổn thương, lại là mẹ của cậu.
Có người mẹ vượt qua cả tín ngưỡng của mình để chấp nhận con trai mình không giống người thường, còn bà lại vì những ánh mắt khác thường của người khác mà đi làm tổn thương Lộc Kỳ.
Đột nhiên, Lộc Phương Thư ngồi xổm xuống, bụm tay che mặt, khóc thành tiếng.
Lâm Xuân Hòa giật mình, khiếp sợ, ông nhìn TV không biết phải làm sao, thân thể mập mạp của ông chỉ có thể vụng về ngồi xổm xuống theo, vỗ vỗ lên bờ vai gầy ốm của Lộc Phương Thư, thật cẩn thẩn mà hỏi: "Vợ ơi, em làm sao vậy?"
"Em không sao...." Lộc Phương Thư nghẹn ngào nói: "Lão Lâm à... lần trước anh nói chúng ta nên đi xem bác sĩ tâm lý.... Khi nào thì đi được vậy?"
.....
Đã một tuần trôi qua kể từ khi kết thúc buổi ghi hình, Lộc Kỳ không ngờ là mẹ cậu lại xem chương trình đó, dù sao thì mẹ cậu cũng không có hứng thú đối với những nhà nghệ thuật nước ngoài, mà cậu không biết là, cha con nhà họ Mộ dùng siêu năng lực cho chiếu chương trình phỏng vấn của Talia suốt một tuần, còn cố tình mua suất chiếu ở Vân Thành.
Sáng sớm, khi Mộ Nam Kiều định ra ngoài, Lộc Kỳ nói với anh, "Lát nữa em phải về tiểu khu Hoa Viên một chút."
Mộ Nam Kiều nhìn cậu: "Có chuyện gì sao? Anh lái xe đưa em đến đó nhé?"
Hắn nghe theo lời đề nghị của Lộc Kỳ, mặc một chiếc áo thun màu xám nhạt, bên phía vị trí trái tim còn có một hình con nai được vẽ bằng vài đường cong, mái tóc buông xõa tự nhiên rũ xuống trước mặt.
Lộc Kỳ rất thích hắn mặc quần áo như thế này, nghĩ đến việc đây là bạn trai của mình, cậu không nhịn được mà rướn người qua hôn lên má hắn: "Không cần đâu, không tiện đường mà, tự em đi cũng được."
"Qua đây, qua đây...." Mộ Nam Kiều ôm lấy cái người vừa mới hôn xong là chạy, kéo lên đùi đút cho cậu một cái bánh bao nhỏ. "Em trở về làm gì? Cần phải lấy gì sao? Hay là "Thánh kiếm Vật lý học" của em mất rồi?"
"Thánh kiếm là đồ của chủ nhà cho thuê....." Lộc Kỳ cắn bánh bao, rồi nói: "Em giúp một cô gái thi đậu đại học, cô ấy gửi thư thông báo và ảnh chụp cho em cùng với thư cảm ơn, gửi bưu điện tới tiểu khu Hoa Viên, chủ nhà cho thuê gọi cho em, bảo em qua lấy."
Mộ Nam Kiều biết Lộc Kỳ có giúp đỡ một đứa nhỏ, nhưng không nghĩ tới "đứa nhỏ" lớn cỡ vậy, hắn khó hiểu nhíu mày hỏi: "Bảo bối à, trước kia lúc kinh tế của em không được khả quan, em giúp đứa nhỏ đó kiểu gì thế?"
Lộc Kỳ nuốt bánh bao, giải thích nói: "Trước đó cô ấy được ông nội của em giúp đỡ, sau khi ông qua đời thì em tiếp tục giúp cô ấy, lúc đầu là em dùng tiền mừng tuổi tích góp được, sau đó là tiền đi làm thêm...."
Cậu mỉm cười thỏa mãn: "Được rồi, hiện tại cuối cùng mọi chuyện cũng thành công rồi."
Lúc cậu cười lên, ánh mắt lấp lánh, mí mắt cong cong, nhìn vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, Mộ Nam Kiều hôn lên má lúm đồng tiền của cậu, như một đứa nhỏ ôm gấu bông mà quơ quơ, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc hỏi: "Bảo bối à, em là thần tiên nhỏ nào đó hạ phàm để tích góp công đức sao?"
Một Lộc Kỳ tốt như vậy, thật sự rất dễ dàng hấp dẫn người khác, không có ai không thích thứ tốt đẹp cả, chỉ là may mắn thay, trong tim trong mắt bạn trai nhỏ của hắn, cũng chỉ có hắn mà thôi.
"Buổi tối em lái xe máy đi đón anh đi...." Hắn cọ cọ lên cổ Lộc Kỳ, kéo dài giọng làm nũng.
Lộc Kỳ nói: "Trời sắp đổ tuyết rồi, anh không sợ lạnh à."
"Một lần cuối cùng." Mộ Nam Kiều nói: "Sau khi trời có tuyết thì em đừng lái xe nữa, trời lạnh, cũng không an toàn."
Lộc Kỳ "ừ" một tiếng, lại thầm nghĩ, tranh thủ thời gian luyện lái xe, vậy cậu có thể thường xuyên đi đón bá tổng thích làm nũng này rồi!
Hai người ăn sáng xong thì tách ra, Mộ Nam Kiều đi tới công ty, gần đây Mộ Xuyên Bách có ý muốn "thoái vị", thật ra ông cũng không muốn cái vị trí chủ tịch này, ông chỉ một lòng muốn đi qua Nga làm một người chồng của gia đình mà thôi, nhưng Mộ Nam Kiều cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian trong công việc, nên hắn từ chối lời đề nghị của Mộ Xuyên Bách một cách vô tình.
Tới giờ cơm trưa, hắn đi theo nhân viên tới căn tin, thức ăn ở công ty cũng vượt xa tiêu chuẩn cùng ngành, bữa trưa hôm nay có món gà hầm ớt xắt nhỏ, còn có món tráng miệng là bánh sữa dừa, đều là món mà Lộc Kỳ thích ăn, hắn chụp ảnh gửi qua cho Lộc Kỳ.
[ (hình ảnh)]
[ Детка, lần sau anh dẫn em tới để trải nghiệm căn tin của công ty bọn anh]
Sau khi chụp xong, hắn đưa món tráng miệng của mình cho trợ lý Trương, sau bữa ăn này, trợ lý Trương rưng rưng béo lên ba ký.
Lộc Kỳ không trả lời, Mộ Nam Kiều cho rằng có thể là cậu đã ngủ trưa, thế là đến chiều hắn dẫn người vào phòng họp.
Lúc tan họp là hai giờ chiều, hắn dựa vào ghế ngửa đầu nới lỏng cà vạt, cầm điện thoại lên xem.
Lộc Kỳ vẫn chưa đáp lại.
Mộ Nam Kiều nhíu mày, gọi điện thoại qua cho cậu.
Giọng nữ máy móc vang lên: "Xin lỗi quý khách, số điện thoại mà quý khách đang gọi hiện đã tắt máy....."