Là đối thoại của hai nhân vật hoạt hình, một nhân vật trên đầu có cái khung thoại, là nói với một nhân vật nhỏ khác: Tôi rất thích tác phẩm của cậu.
Vì thế nhân vật nhỏ kia lấy cái khung thoại này xuống, đi ngủ vẫn luôn ôm nó vào trong ngực.
Vào cái ngày mà Lộc Kỳ bị cha mẹ phát hiện cậu là đồng tính, nhờ vào sự yêu thích của các fans mà cậu được chữa lành, cái tấm hình meme ấy chính là trạng thái của cậu trong đoạn thời gian đó.
Lộc Kỳ biết sự yêu thích trên mạng đều không đáng tin chút nào, chớp mắt đều có thể bị lật đổ, nhưng đến lúc thật sự bị nhiều người xa lạ công kích ác ý như vậy, cậu vẫn không thể tránh khỏi mà cảm thấy buồn lòng.
Giống như một cây nấm nhỏ sau khi chịu gió táp mưa sa mà héo úa vậy.
Cậu vào weibo đăng tấm hình giao diện chụp lúc cậu tìm lại được wechat của mình, cùng với biên nhận thụ lý vụ án của cảnh sát, người thường đối kháng với quái vật tư bản khổng lồ như vậy có thể sẽ tay chân luống cuống, nhưng Lộc Kỳ vẫn tin tưởng vào sự công bằng của pháp luật, ít nhất là hotsearch đã bị gỡ.
Chỉ là chờ đợi kết quá thì cần một đoạn thời gian, còn dân mạng không rõ chân tướng bị thủy quân kích động lại khiến cho khu bình luận của cậu chướng khí mù mịt.
[ không phải ai báo cảnh sát trước, thì người đó trong sạch đâu?]
.....
[ Ây da, lần trước người nói bị mất trộm tài khoản, còn là hiệu trưởng trường đại học quấy rối nam sinh năm nhất kìa, mấy tên biến thái như mấy người xài chung bộ não à, nói dối mà cũng không tìm cớ mới nàoq khác hả]
......
[ Báo cảnh sát à, không sợ bị vả mặt hả [ che miệng cười] ]
......
[ Người bị hại cũng đã làm mờ wechat cho cậu rồi, vậy mà cậu còn quay ra trả đũa lại, chậc chậc, da mặt thật là dày.]
Thậm chí Lộc Kỳ còn nhận được tin nhắn uy hiếp tới an toàn của người nhà.
Không biết nơi này có bao nhiêu người là thủy quân, bao nhiêu người qua đường không rõ chân tướng liền giơ cao cờ "mở rộng chính nghĩa".
Những lời nói "tin tưởng" cũng dần dần biến mất trong vô số những lời nói nghi ngờ, Lộc Kỳ tạm thời tắt mạng, ba ngày cũng không lên xem tin tức, chờ thông báo từ phía cảnh sát.
Đến ngày thứ tư, cậu được em họ Lý Nhất Mạc đào ra từ trong ổ nhỏ của mình.
Em họ của Lộc Kỳ----- là một bé 0 sáng lấp lánh, thơm ngào ngạt lao tới ôm lấy cổ của Lộc Kỳ, thiếu chút nữa đã làm cậu ngã ra đất.
" Anh! Những con chó trên mạng đang thả rắm một chữ anh cũng không cần nghe nha, anh xem anh muốn dạng đàn ông nào mà không được chứ?! Còn phải đi quấy rối một tên thận hư bán hủ sao?" Lý Nhất Mạc nói: "Đi! Em mang anh ra ngoài giải trí! Chúng ta đi tìm đàn ông!"
Trước khi Lộc Kỳ mở cửa cho cậu ta, thì cậu còn đang ngủ, tóc còn đang bị ép một bên đông một bên tây, trên má còn bị đè ra vết đỏ, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn em họ của cậu từ trong tủ quần áo lấy đồ ra.
Một hồi lâu sau, cậu mới lấy lại tinh thần, ôm quần áo mà em họ cậu đưa tới, xoa xoa mắt nói: "Vẫn là không cần đi đâu, anh còn có....."
Cậu tạm dừng lại.
Còn có cái gì? Khách hàng trước đó đã hủy đơn rồi, tin nhắn ác ý tràn đầy cùng những lời mời cợt nhã, còn một bản thảo đang trao đổi nữa chừng cũng không còn hồi âm nữa.
Cậu hiện tại không có việc gì để làm.
" Đi thôi đi thôi!" Lý Nhất Mạc đẩy cậu vào trong toilet, " Thời gian tốt như này cần phải đi ra ngoài, anh ở trong nhà trồng nấm sao? Thật là lãng phí gương mặt này của anh đó, em mà lớn lên được như anh, một năm em cũng phải đổi ba chàng 1 luôn."
Trong phòng vệ sinh truyền ra giọng nói rầu rĩ của Lộc Kỳ, thanh âm rất nhỏ: "Làm gì mà đổi ba cái..... anh không thể làm 1 được sao?"
" Anh, vậy mà anh còn có chí hướng như vậy?" Lý Nhất Mạc sờ sờ cằm, nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của anh mình.
Giống y hệt một con thỏ con đang ngủ bị người ta xách ra khỏi ổ, đôi mắt hồng hồng, vừa ngoan vừa mềm, làm người ta muốn sờ sờ một phen.
Cậu ta phụt một tiếng, đỡ cửa toilet cười không ngừng: "Anh, anh nghĩ lại đi, để hôm nay người em trai này mang anh đi thấy việc đời, để anh biết bản thân được hoan nghênh như thế nào, những tên mắng anh ở trên mạng, đều là những kẻ ngu ngốc."
Trên thế giới này chỉ cần là người quen biết với Lộc Kỳ, rất ít ai sẽ không thích cậu, Lý Nhất Mạc chưa thấy qua người nào tốt như Lộc Kỳ cả, lớn lên đẹp trai, tính tình dịu dàng, mọi việc đều vì cảm thụ của người ta mà suy xét trước.
Lúc học cấp hai, Lý Nhất Mạc không tiếp xúc nhiều với người anh họ này, Lộc Kỳ là con nhà người ta điển hình trong miệng người lớn, bắt đầu từ cấp hai đã tham gia vào hội cứu trợ mèo hoang, còn tiết kiệm tiền sinh hoạt để quyên góp một phần cho học sinh tiểu học nghèo khó ở vùng núi.
Thành tích học tập lại cực kỳ xuất sắc, cha mẹ cậu ta nhắc đến sự giỏi giang của người anh họ này nhiều đến nỗi, cậu ta vô thức ghét luôn cái tên đó, vì Lộc Kỳ chính là "con nhà người ta" trong truyền thuyết kia.
Lý Nhất Mạc cảm thấy người anh họ mà mình mới chỉ gặp vài lần này là thánh mẫu không biết giận.
Cho đến khi cậu ta bị cha mẹ phát hiện ra tính hướng, sau vài lần "giáo dục" không có kết quả, thì bị một đám người vạm vỡ chặn lại trên đường đi học, sau đó kéo lên một chiếc minibus.
Lý Nhất Mạc đã sớm nghe lén cuộc nói chuyện của cha mẹ, bọn họ tính mang cậu ta đến một cái trường học gì đó để mà "chữa bệnh", lúc người bị kéo vào trong xe, cậu ta đều đã tuyệt vọng rồi.
Nhưng Lộc Kỳ chạy con xe đạp điện đột nhiên xuất hiện, giống như một tia sáng đâm thủng bóng đen u ám dày đặc, khi đó Lộc Kỳ mới chỉ vừa lên cấp ba, nhìn như một học sinh sạch sẽ, làn da gần như sáng lên giữa ánh mặt trời chói chang. Khi Lộc Kỳ thấy em họ của mình bị nhét vào chiếc minibus, cậu sửng sốt rồi quyết đoán chạy xe đạp điện xông tới.
Lý Nhất Mạc thấy được ánh mắt kiên định của Lộc Kỳ qua khe hở cánh tay của những tên vạm vỡ kia, sau đó cậu ta thấy chiếc xe đạp điện Mỹ Đoàn được phối màu tông thẳng vào hai người đàn ông khiến họ ngã nhào. Lộc Kỳ đưa tay ra kéo Lý Nhất Mạc, cậu ta nắm lấy bàn tay thon dài xinh đẹp kia, nhanh chóng leo lên xe điện, được anh họ dẫn đi chạy trốn.
Ánh mặt trời mùa hè nóng cháy, bóng cây loang lổ chiếu lên bả vai đơn bạc của Lộc Kỳ, Lý Nhất Mạc ngồi ở phía sau xe, cảm giác tay chân đều dần dần ấm áp trở lại.
Không biết là do ánh nắng, hay là do anh họ của cậu ta.
Sau đó, Lý Nhất Mạc bỏ học đi làm, thoát khỏi căn nhà khiến cậu ta hít thở không thông kia, mỗi tháng Lộc Kỳ cũng sẽ tiếp tế một chút cho cậu ta, Lý Nhất Mạc không hiểu, anh họ của cậu ta là người tốt như vậy, những người kia căn bản không quen biết anh ấy, còn chưa từng gặp mặt lần nào, dựa vào cái gì còn chưa biết rõ chân tướng sự việc đã buông lời ác độc tàn nhẫn như thế.
Lúc hai người đứng bên đường đón xe, Lý Nhất Mạc đắc ý mà chỉ vào quầng thâm mắt của mình: "Tối hôm qua em cùng mấy người đó tranh cãi cả đêm, mẹ nó, em chửi ba tên blogger, cái loại người này nếu mà đứng trước mặt em, em đấm cho mỗi tên một quyền, sau đó đá một phát cho trứng của mấy tên đó nát luôn....."
Cậu ta vừa khoa tay múa chân sau đó lại dậm dậm chân, nhưng mà cậu ta không cao bằng Lộc Kỳ, người lại còn gầy, bộ dáng viết rõ " phô trương thanh thế". Nhìn đứa em họ hùng hổ với đôi mắt sáng ngời, cuối cùng Lộc Kỳ cũng không nhịn được mà bật cười.
Dưới ánh đèn đường, lông mi của cậu rũ xuống tạo thành một cái bóng, đôi mắt híp lại, như một con suối nhỏ phản chiếu lại ánh sao trời lấp lánh bên trong.
Lý Nhất Mạc im bặt, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Anh.....Đôi mắt của anh sao lại đẹp như vậy...."
" Em cũng đẹp mà." Lộc Kỳ kéo cậu ta lên xe, " Lát nữa anh tìm một góc ngồi là được, tự em chơi đi, không cần để ý tới anh, anh muốn tìm một nơi có người ngồi một lát."
Lý Nhất Mạc cười ha ha đáp ứng, đôi mắt lại đảo một vòng.
Lộc Kỳ nghi ngờ mà nhìn Lý Nhất Mạc, " Em lại đánh chủ ý xấu gì đó?"
Lý Nhất Mạc: "Em nói, anh không phải sợ."
Lộc Kỳ: "...."
" Em... em tìm cho anh một anh chàng đẹp trai tuyệt thế....." Lý Nhất Mạc chột dạ nói: "Dù sao anh cũng đã chia tay với bạn trai cũ rồi, trong khoảng thời gian này cũng không có việc gì làm, không bằng......"
Lộc Kỳ quyết đoán: "Bác tài dừng xe."
" Không được đâu anh!" Lý Nhất Mạc nhào qua ôm lấy eo của Lộc Kỳ, " Em cũng không phải muốn anh cùng với hắn phát sinh chuyện gì mà, anh cứ cùng hắn tâm sự giải sầu thôi. Thôi mà ~, em phí thật lớn công sức mới tìm được người này đó, anh đi xem một chút thôi nha ~."
......
Lộc Kỳ không chịu nổi chó con Lý Nhất Mạc ỷ ôi như vậy, cuối cùng cậu vẫn đến quán bar, tính cùng người ta giải thích rõ ràng một chút, cậu tạm thời vẫn không có sức lực mà tiến tới một đoạn cảm tình mới.
Ánh đèn của quán bar u ám hỗn loạn, người trẻ tuổi ở trên sàn nhảy tùy ý lắc lư theo nhịp điệu, hoàn cảnh ồn ào cùng âm nhạc có tiết tấu cuối cùng cũng xua tan đi một ít bất an lạnh lẽo trong lòng Lộc Kỳ.
Lộc Kỳ cầm ly Coca trong tay, nói với bản thân: Nhìn xem, hiện thực mọi người rất bận rộn, không có người nào sẽ giành thời gian mà đi công kích một người xa lạ cả, cho nên không cần phải lo lắng, những việc này rất nhanh sẽ qua thôi.
Cậu đang xuất thần mà nghĩ, dư quang khóe mắt thấy được một đôi chân dài, có người ngồi xuống chỗ đối diện cậu.
Lộc Kỳ ngẩng đầu, thấy rõ diện mạo của đối tượng "xem mắt", cậu ngẩng ra một chút.
Không biết có phải do là con lai hay không, khuôn mặt của người đàn ông này lớn lên đặc biệt thâm thúy anh tuấn, khí thế hừng hực, mái tóc đen hơi xoăn rũ xuống gương mặt tinh xảo, đôi mắt hẹp dài nhưng lại không giống Lộc Kỳ, đuôi mắt xếch lên sắc bén, khi nhìn người ta sẽ cảm thấy lạnh lùng nghiêm nghị.
Toàn thân đều toát ra khí chất sang trọng, loại khí chất mà tư bản có bỏ tiền ra cũng không làm được, đôi chân dài bắt chéo ngồi ở kia, giống hệt như người mẫu của CG.
Nếu không phải nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu lả lơi cợt nhã như trong lời hẹn trước, Lộc Kỳ còn tưởng mình nhận nhầm người.
Nhưng để chắc chắn hơn, Lộc Kỳ vẫn hỏi một câu, " Anh là Lion sao?"
Người đàn ông không trả lời, chỉ kinh ngạc mà nhướng mày lên, ánh sáng trong mắt lấp lánh, hắn đánh giá trên dưới Lộc Kỳ một chút, hồi lâu mới cười nhẹ nói: "Đúng vậy, là tôi."
Hắn lại nói: "Xin lỗi, đã lâu rồi không có ai gọi cái tên này của tôi, nhất thời tôi còn chưa kịp phản ứng."
Thái độ của hắn hơi kiêu căng ngạo mạn, khiến Lộc Kỳ nhìn mà hoang mang, hiện tại đi xem mắt đều là thái độ như thế này sao?
Lúc Lộc Kỳ đánh giá đối phương, người đàn ông kia của đang nhìn Lộc Kỳ, trong mắt đều là sự thích thú khó hiểu.
Lộc Kỳ là kiểu anh tuấn sạch sẽ, có một loại khí chất xen giữa thiếu niên cùng với thanh niên, không biết là cậu có nhận thấy được không, toàn bộ quán bar này có vô số tầm mắt hoặc âm thầm hoặc công khai nhìn về hướng bên này, hơn phân nửa là đang đánh giá Lộc Kỳ.
Cùng một "người bạn nhỏ" ngồi ở chỗ này nói chuyện làm ăn, người lòng lang dạ sói như hắn đều có một chút cảm giác tội lỗi.
Màn biểu diễn trên sân khấu chính thức bắt đầu, nhạc rock vang lên ầm ĩ, vì để đối phương nghe thấy giọng nói của chính mình, hắn không thể không đứng dậy mà ngồi xuống cạnh cậu.
" Lần sau đừng hẹn ở chỗ này nữa." Hắn kề sát vào Lộc Kỳ nói: "Đi thôi, đi tới khách sạn đối diện đi."
Lộc Kỳ:......
Hả? Cái này là đang xem mắt hay hẹn 419 vậy? Trực tiếp như vậy luôn sao?
Lỗ tai Lộc Kỳ nóng lên, ở giữa âm nhạc đinh tai nhức óc, cậu không thể không lớn tiếng hơn nói: "Không có lần sau, tôi cảm thấy chúng ta không quá thích hợp......"
Âm nhạc quá lớn, hai chữ "chúng ta" cũng bị át đi.
Người đàn ông chỉ nghe thấy "không thích hợp", hắn nhíu mày, tiếp tục kề sát vào lỗ tay của Lộc Kỳ, " Cậu cảm thấy đắt thì chúng ta có thể thương lượng..... nhưng một lần chắc là không đủ đâu nhỉ?"
Hắn nói xong câu đó, liền trơ mắt nhìn thấy vành tai trắng nõn bị tóc đen che khuất kia từ từ đỏ lên, cuối cùng biến thành màu của sữa dâu tây.
Trực giác của hắn nói có chỗ nào đó không đúng lắm.
Lộc Kỳ ngơ ngác mà nhìn hắn, đôi mắt vốn đã to nay lại càng to hơn, giống như một động vật nhỏ mềm mại nào đó đang xù lông lên.
" Đắt...." Thanh âm của cậu run rẩy: "Anh.. anh... anh....."
Người đàn ông kia thấy Lộc Kỳ như thế, hắn nhíu mày càng chặt hơn, gương mặt đẹp đẽ tuấn tú kia toát ra một tia lạnh lẽo, " Trước đó không phải đã nói xong rồi sao, tiền cũng đã thanh toán trước rồi, cậu còn muốn đổi ý?"
Lộc Kỳ:.....
Mẹ ơi! Là cái ý mà cậu đang nghĩ tới đó sao? Tên ngốc Lý Nhất Mạc kia thật sự tìm vịt cho cậu sao?
Đầu của cậu bây giờ đều là tiếng kêu " Quack quack quack", trong lúc nhất thời cũng không biết nên đặt tay chân ở chỗ nào, mặt của cậu đều bắt đầu nóng lên, thậm chí đang có xu thế lan ra tới cổ rồi.
Khoan đã.....
Mua dâm là phạm pháp đó!
Lộc Kỳ nhịn không được mà nhìn về phía người đàn ông với ánh mắt hoang mang.
Áo sơ mi màu đỏ rượu được cởi bỏ hai cúc trên cùng, không có thẻ tên, nhưng gương mặt này có thể là hàng cao cấp, trên cổ đối phương còn đeo một sợi xích màu bạc rất đẹp, ở trên xương quai xanh rực rỡ lấp lánh, cơ ngực vừa phải lộ ra khỏi áo, không quá cường tráng, nhưng thật sự rất đẹp mắt.
Trai bao cao cấp đây sao.
Nhưng mà.....
Hắn vi phạm pháp luật rồi a!
Đầu óc đình trệ của Lộc Kỳ vội vàng vận hành, cậu nghĩ tới Lý Nhất Mạc chủ động mua dâm cũng là trái pháp luật, nếu cậu báo cảnh sát bắt con vịt này, sau đó áp giải Lý Nhất Mạc đi tự thú, có thể được giảm nhẹ án đi hay không?
Thấy con vịt này bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa, Lộc Kỳ nghiêng người lặng lẽ mở ghi âm trên điện thoại ra.
Lúc gọi điện thoại cho tên chó Lâm Uyên kia cậu cũng mở ghi âm, đáng tiếc Lâm Uyên không trực tiếp thừa nhận hắn trộm tài khoản cùng việc hotsearch là do hắn làm, nên không thể làm chứng cứ trực tiếp được, lần này cậu học khôn rồi, mở miệng liền nói rõ lập trường: "Khẳng định sẽ không có lần sau!!!"
Sợ ghi âm không được rõ ràng, thanh âm của cậu dứt khoát quyết đoán, giống như bạn nhỏ nói với giáo viên mầm non rằng mình sẽ không phạm lỗi nữa.
Người đàn ông:....
Không có liền không có, cũng không phải chỉ có một nhà truyền thông giải trí này, tự nhiên biểu hiện quyết tâm làm hắn giật cả mình.
Hắn đứng lên, đuôi mắt hẹp dài lạnh lùng khẽ nheo lại, " Tôi sẽ không trả lại tiền đặt cọc, loại người không có danh dự như cậu, về sau cũng đừng làm công việc này nữa."
Lộc Kỳ thiếu chút nữa là bật cười ra tiếng, vậy thật đúng là cảm ơn anh quá, anh còn thật sự kiêu ngạo ghê?
Được thôi, xác thật là có cái mà kiêu ngạo, khuôn mặt kia, eo kia, chân kia, lớn lên nhìn là biết đắt giá rồi.
Đối phương đã nói hai chữ " tiền cọc" rồi, Lộc Kỳ thật cẩn thận mà thả ra mồi câu lớn hơn: "Số tiền còn lại tôi có thể chuyển cho anh, nhưng hôm nay tôi có chút mệt, không muốn cùng anh phát sinh quan hệ, nhưng tiền lần này tôi không thể cho không, nếu không anh.... Anh làm người mẫu để tôi vẽ một lần thế nào?"
Nếu là ngày thường, loại câu nói như "phát sinh quan hệ" này cậu sẽ xấu hổ mà không dám nói ra, nhưng di động vẫn còn đang ghi âm, cậu phải nói rõ một chút, đem con vịt này ổn định lại, sau đó cậu chuẩn bị nhắn tin báo cánh sát.
Chỉ là đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang mờ mịt, sau đó dần dần sáng lên, cuối cùng biến thành ý cười thản nhiên, đáng tiếc ý cười này không đến đáy mắt, mà còn lạnh buốt, như có hai con dao nhỏ bay vụt qua đây vậy.
Lộc Kỳ không có cơ hội nhắn tin nào cả.
Người đàn ông cả nửa ngày cũng không nói lời nào.
Dưới góc độ của hắn, cậu trai sạch sẽ này cúi đầu ngồi ngay ngắn, lông mi dài run lên một chút, giống như cánh bướm đang mềm mại vỗ vỗ.
Rõ ràng có chút sợ hãi, lại làm ra vẻ bình tĩnh, bộ dáng có chút đáng yêu.
Sự tức giận vì bị nhận lầm là vịt được áp xuống một nửa, hắn nhịn không được nghĩ, trùng hợp như vậy sao? Tên vịt kia cũng gọi là "Lion"?
Người ở cấp bậc nào, mà cũng dùng tên giống hắn.
Hắn vừa định mở miệng giải thích, lại nghe thấy Lộc Kỳ nhỏ giọng nói: "Cái kia.... Dù sao anh cung cấp phục vụ cũng phải cởi quần áo, làm người mẫu không cần động, còn tiết kiệm được thể lực đúng không?"
"....." Người đàn ông bật cười, bộ dáng giống như hồ ly đã ăn no đang trêu đùa một con thỏ, " Vì ngài phục vụ, đương nhên phải cố gắng để ngài hài lòng nhất rồi, tôi cần cởi tới đâu? Có thể mặc quần áo không? Hay là....."
Thanh âm của hắn vẫn mang ý cười, chậm rãi nói xong: "Total nudity*?"
*Khỏa thân
Phát âm tiêu chuẩn, âm cuối hơi khàn, nghe vào lỗ tai cảm giác hơi ngứa.
Nói tới cái này, Lộc Kỳ lại rất nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, "Có thể mặc quần lót."
" Vậy,,,, cảm ơn?" Hắn cố nén ý cười, dư quang liền thấy một người đàn ông ở ghế dài đối diện đứng lên, đang nhìn đông nhìn tây, trên người cũng mặc một kiểu áo sơ mi màu đỏ rượu.
" Chậc....." Người đàn ông nhíu mày, nghiêng mặt nhìn vào mắt Lộc Kỳ.
Sườn mặt trắng nõn của cậu trai ở dưới ánh đèn hỗn loạn của quán bar giống như một kiện đồ sứ mỹ lệ dễ vỡ.
Loại hàng như cái tên kia mà cũng dám đòi tiền, rốt cuộc là ai cho tiền ai mới đúng?
Nhưng Lộc Kỳ không nhìn thấy người nào khác mặc áo sơ mi đỏ, cậu vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để báo cảnh sát, liền thấy người đàn ông đột nhiên đứng lên, nhìn dáng vẻ là muốn đi.
Chẳng lẽ hắn nghi ngờ cái gì rồi sao?
Lộc Kỳ hít sâu, tận lực biểu hiện mình giống như một khách hàng có kinh nghiệm lâu năm, bắt lấy cánh tay thon dài của người kia, ái muội mà xoa nhẹ hai cái.
" Thu... thu chút lợi ích."
Tên vịt kia dưới cái nhìn chăm chú của cậu, đột nhiên lại tùy ý mà nở nụ cười.
Lộc Kỳ không hiểu gì cả.
Sau đó người nọ cúi người xoa nhẹ lên đầu cậu, rồi xoay người đi mất.
Lộc Kỳ: A a a!
Hắn cứ như thế mà chạy mất rồi!!
Cái tên đáng giận Lý Nhất Mạc mù pháp luật đi đâu rồi?!
......
Từ cửa sau của quán bar đi ra, trợ lý chờ ở bên ngoài cúi đầu, tiến lên đưa áo khoác cho người đàn ông mặc áo sơ mi, đợi một lát, ông chủ vẫn không nhúc nhích gì, hắn nghi hoặc mà ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, liền thấy được tâm tình của ông chủ đang không tồi mà nhếch khóe môi, gương mặt không nhìn thấy một chút khuyết điểm nào, đang tràn ngập xuân phong đắc ý.
Trợ lý nhỏ:???
Rõ ràng đối phương nhớ nhầm địa chỉ, ông chủ này đi một chuyến tay không, vậy mà vẫn có một bộ dáng tâm tình không tồi?
Hắn thấp giọng hỏi: "Mộ tổng, còn đi tìm phóng viên kia không?"
" Đi." Mộ Nam Kiều sờ sờ mu bàn tay, trên đó còn hơi đỏ một chút, bạn nhỏ kia lúc xoa có hơi dùng sức.
" Đem tin tức đó bán đi, phải kịp trước tết Đoan Ngọ......" Hắn cười nói, "Chúc người chú yêu dấu của tôi, tết Đoan ngọ an khang."
Trợ lý nhỏ đi theo phía sau hắn, đi được hai bước, ông chủ lại ngừng lại.
Trợ lý: "Mộ tổng?"
Mộ Nam Kiều nghĩ nghĩ, lại nghiêng người nhin cửa sau quán bar: "Nơi đó có một tên vịt gọi là "Lion", cậu tìm ra hắn cho tôi, bắt hắn sửa tên, sau đó cút qua khu khác, không được ở chỗ này làm việc nữa."