Tiểu Thế Thân Bị Bạch Nguyệt Quang Bắt Đi Rồi

Chương 50



 
***

Chương 50

Hai năm trước, trong một khu chung cư xa hoa ở Thân Thành, một cậu nam sinh trẻ tuổi nhảy xuống từ cửa sổ mở rộng, cậu ấy là sinh viên năm nhất của Học viện Âm Nhạc, thuộc ngành violin, lúc cậu ấy làm thêm ở canteen trường thì bị Vương Lương nhìn trúng, kể từ ngày đó, cơn ác mộng bắt đầu, cậu ấy bị làm phiền, bị dây dưa, thậm chí là hạn chế sự tự do của thân thể.

Cuối cùng cậu ấy chạy ra khỏi cái lồng giam đó, như một con chim bị gãy cánh, bay lên, rồi rơi xuống.

Hai năm sau, khi đống thủy tinh màu tối rơi xuống đầy đất cũng là lúc Vương Lương rơi từ tầng sáu của trung tâm mua sắm xuống chỗ vườn cây phía sau, nhưng may mắn cho gã, đây chỉ là một bụi cây cảnh, gã chỉ rơi trúng một bụi xương rồng bát tiên.

......

Tuy vết thương của Lộc Kỳ dài nhưng không sâu lắm, bác sĩ nói sau khi khâu lại thì sẽ không để lại sẹo, nhưng sau đó Mộ Nam Kiều chạy tới, vẫn chuyển cậu tới bệnh viện tư nhân mà Mộ thị có cổ phần khống chế, cũng làm thủ tục nằm viện.

Sau khi thuốc tê hết tác dụng, vết thương bắt đầu bỏng rát, đau dớn, Mộ Nam Kiều ngồi bên giường, Lộc Kỳ dùng cái tay không bị thương của mình, móc lấy ngón tay của Mộ Nam Kiều lắc lắc, cậu khẽ hỏi: " Vương Lương sao rồi anh? Gã đã bị cảnh sát bắt đi chưa?"

Tay cậu khẽ run, Mộ Nam Kiều lập tức nắm lấy tay, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Gã đang được cấp cứu trong bệnh viện." Mộ Nam Kiều cúi xuống sờ sờ lên trán cậu, chỗ đó có một cục máu bầm xanh tím do bị va đập, hắn nhíu mày đau lòng, khẽ trả lời câu hỏi của cậu, "Em đi rồi, anh ở đó nhìn chằm chằm vào gã, hình như gã uống thuốc gì đó, tinh thần cực kỳ phấn khởi, anh chặn của, gã lập tức nhảy qua cửa sổ."

Đúng là kết quả hợp lý như trong dự đoán.

Lộc Kỳ gật đầu, cậu thở phào thật khẽ, cuối cùng cậu mệt mỏi ngáp một cái.

Cậu gãi gãi lòng bàn tay của Mộ Nam Kiều, thì thào: "Ừm,... tự gã nhảy xuống thì tốt rồi... em còn sợ...."

Mộ Nam Kiều tưởng là cậu sợ vì bị thương, hắn cúi đầu ghé sát lại gần mới nghe thấy những lời lẩm bẩm trong lúc cậu mơ màng.

"Sợ anh... ừm.. giết gã....bẩn tay... em hối hận vì đã.......đi khỏi đó trước....."

Sau khi Lộc Kỳ mơ màng nói xong, đôi mày thanh tú còn nhíu lại, bộ dáng ngủ không yên ổn, Mộ Nam Kiều đứng dậy khẽ hôn lên giữa trán cậu.

"Anh sẽ không làm thế đâu, nếu cái giá phải trả là chia xa với em thì không đáng." Hắn khẽ thủ thỉ bên tai Lộc Kỳ, " Bảo bối ngoan, mau ngủ một giấc đi, sau khi em tỉnh lại, mọi chuyện đều đã qua rồi."

Hắn hôn lên vành tai của Lộc Kỳ, "Ялюблютебя (Anh yêu Em)."

Không biết có phải Lộc Kỳ nghe thấy được không, hay là do lúc ngủ vô thức phát ra giọng mũi, tóm lại là cậu khẽ ừ một tiếng, hệt như tiếng của động vật nhỏ làm nũng.

Cửa bị gõ hai tiếng nhẹ nhàng, Mộ Nam Kiều đứng dậy, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn hai độ rồi mới đi ra ngoài.

Trợ lý Trương và vài cảnh sát đứng ngoài cửa.

Một người khá lớn tuổi bước tới, sau khi bắt tay với Mộ Nam Kiều, người này đưa giấy chứng nhận ra, hỏi thẳng vào vấn đề, " Mộ tiên sinh, chúng tôi cần lấy lời khai của người bị hại trong vụ bắt cóc này, bây giờ cậu ấy có tiện không?"

"Em ấy bị hoảng sợ, chỉ vừa mới ngủ thôi." Mộ Nam Kiều mỉm cười khách sáo, trên gương mặt tuấn tú kia là vẻ tao nhã xuất chúng, hắn phối hợp với bọn họ, " Các vị có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi trước đi, sau khi em ấy tỉnh dậy thì tôi sẽ liên lạc với các vị sau."

"Vậy cũng được, cậu là người báo cảnh sát, cậu có quan hệ gì với người bị hại?" Người cảnh sát già hỏi một câu.

"Em ấy là người yêu của tôi." Mộ Nam Kiều nói: "Đã được người lớn chúc phúc và đồng ý, là người bạn đời sẽ đi cùng tôi trong tương lai."

Hắn nói chuyện rất bình thản, mà người cảnh sát già cũng đã gặp qua rất nhiều loại người, ông không hề kinh ngạc.

Mộ Nam Kiều dẫn ông tới căn phòng bên cạnh để lấy lời khai, khi sắp kết thúc, vừa hay Lộc Kỳ cũng dậy, thế là hai vị cảnh sát trực tiếp đi vào phòng bệnh của cậu.

Lộc Kỳ ngồi dậy, Mộ Nam Kiều lót hai chiếc gối mềm ra phía sau lưng cho cậu, làm cậu giống như một người bị bệnh nặng lắm vậy, cậu ngại ngừng thì thầm là mình không sao, lúc này Mộ Nam Kiều mới dừng lại, đi qua một bên gọt đào.

Quá trình lấy lời khai rất thuận lợi, Lộc Kỳ nói rõ toàn bộ quá trình khi cậu bị bắt cóc, khi nói tới lúc cậu đấm vào mặt của Vương Lương, cậu còn cảm thấy rất đắc ý, nhưng rồi cậu chợt nhận ra mình đang nói chuyện với cảnh sát, bèn ho khan rồi nghiêm túc lại, khiến người cảnh sát trẻ đang đứng ghi chép một bên cũng cảm thấy buồn cười.

Sau khi bọn họ đi rồi, Lộc Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, cậu mềm người nằm nhoài lên gối, há miệng ăn miếng đào mà Mộ Nam Kiều đút cho, vừa ăn vừa nhìn lén Mộ Nam Kiều.

Hành vi lén lút này chọc cười Mộ Nam Kiều, hắn cầm khăn ướt lau miệng cho cậu.

"Bạn trai của em mà em còn phải nhìn trộm nữa hả?" Hắn cười cười cọ lên chóp mũi của Lộc Kỳ: "Em nhìn gì đó?"

Lộc Kỳ giơ bàn tay không bị thương của mình lấy khăn giấy ướt, cậu lau miệng qua loa, thấy Mộ Nam Kiều mỉm cười, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, vết thương còn đau nhưng trong giây phút này cậu lại cảm thấy không có việc gì, cậu giơ một cánh tay lên rồi nói: "Nhìn bạn trai của em cười á, nào, em muốn ôm một cái."

Tất nhiên là Mộ Nam Kiều đồng ý với yêu cầu này rồi.

Đĩa đào được đặt qua một bên, hắn ngồi xuống giường, cũng dựa vào chiếc gối kia với Lộc Kỳ, nghiêng người ôm cậu vào lòng.

Giường trong phòng VIP của bệnh viên tư nhân rất rộng rãi, Lộc Kỳ nhúc nhích tìm một tư thế thoải mái mà nằm, đầu tóc xù lên cọ vào cằm của Mộ Nam Kiều.

Cậu lại ngáp một cái, giống như một con thú nhỏ tìm được tổ, "Thật ra vừa rồi em còn chưa ngủ đủ nữa, nhắm mắt lại mở mắt ra thì không thấy anh đâu, em có chút không ngủ được."

Mộ Nam Kiều cúi đầu hôn lên tóc cậu, " Vậy thì em ngủ thêm đi, lần này anh không đi nữa."

Lộc Kỳ tựa đầu vào cánh tay của Mộ Nam Kiều, áp tai vào ngực hắn, cậu có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ đều đều của người yêu, thế là cậu hài lòng dụi dụi vài cái.

Mộ Nam Kiều cúi đầu, lẳng lặng nhìn Lộc Kỳ buông xuống hàng mi dày đậm.

Thật ra đây là một loại phản ứng căng thẳng, bản thân Lộc Kỳ không nhận ra rằng cậu mất đi cảm giác an toàn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, có lẽ tình hình này sẽ không kéo dài lâu nhưng Mộ Nam Kiều vẫn cảm thấy đau lòng.

Từ trước đến nay, hắn không phải là người hào phóng gì, cũng không có nhiều thứ để quý trọng, nhưng lại có kẻ to gan không biết sâu cạn, dám vươn móng vuốt tới thử.

Nếu Vương Lương nghĩ rằng chỉ như vậy thôi là đã kết thúc thì gã đã mừng hơi sớm rồi.

***

Lộc Kỳ nằm viện suốt một tuần, rốt cuộc cậu chịu không nỗi nữa, dưới sự kháng nghị mãnh liệt của cậu, cuối cùng Mộ Nam Kiều cũng đồng ý cho cậu về nhà, trở về Lộc Kỳ mới biết được Tiểu Tam Hoa và nhóc heo đen không có ở đây, Mộ Nam Kiều sợ hai tên nhóc không biết nặng nhẹ này sẽ đụng tới cánh tay chưa khỏi hẳn của Lộc Kỳ, nên đã tạm thời đưa chúng nó tới nhà Mộ Xuyên Bách.

Buổi chiều hôm đó, Mộ Xuyên Bách cùng với Talia tới thăm Lộc Kỳ, khi Lộc Kỳ đang đắc ý nói với Talia là mình đã thoát hiểm như thế nào, Mộ Xuyên Bách liếc nhìn Mộ Nam Kiều một cái, hai cha con cùng nhau ăn ý đi lên lầu vào thư phòng.

Chân của Mộ Xuyên Bách đã hồi phục rất tốt rồi, dù hiện tại đi đường vẫn còn hơi khập khiễng nhưng cũng không quá rõ ràng, khi ông tiến vào thư phòng, vẻ hiền hòa thân thiện lúc gặp Lộc Kỳ không còn nữa, trước khi nói chuyện, ông bật cười lạnh lùng, tràn đầy khinh thường.

"Hai ngày trước Vương Đoan có tới công ty tìm con, con không có ở đó, cậu ta muốn gặp ba, nhưng ba từ chối rồi. Con nói xem, cậu ta đang muốn cầu tình thay cho Vương Lương sao?"

Mộ Nam Kiều dựa vào cạnh bàn, cầm khăn giấy lau khung ảnh trên đó rồi trả lời lại: "Ba biết rồi còn cố hỏi."

Vương Đoan không hề cầu xin thay cho Vương Lương.

Bởi vì Vương Lương đã trở thành kẻ bị liệt từ phần cổ trở xuống rồi.

Số phận xoay chuyển, quả báo ập đến, so với nam sinh xấu số kia thì tình cảnh của Vương Lương càng tệ hại hơn, gã ngã sấp mặt lên chậu hoa xương rồng bát tiên, bị gai thực vật sắc bén đâm trúng, chọc mù một con mắt, con mắt còn lại cũng bị ảnh hưởng, thị lực càng lúc càng kém.

Mà loại thực vật nhiều gai này cũng là chính Vương Lương sai người trồng, mục đích là không để cho người lạ tới gần cửa sổ phòng nghỉ của gã, tránh nghe thấy thứ gì không nên nghe, cho dù căn phòng của gã ở tận tầng 6.

Vương Đoan sẽ không cầu tình thay cho một tên vô dụng mà ngay cả nhà tù cũng không muốn chứa, hắn tới để phủi sạch quan hệ mà thôi.

Cuối cùng nửa tháng sau, Vương Đoan gặp được Mộ Nam Kiều trở lại đi làm.

Cánh tay của Lộc Kỳ đã khỏi hẳn, bạn nhỏ trông có vẻ yếu ớt này lại có năng lực tự hồi phục rất nhanh, sáng nay trông cậu có vẻ kỳ lạ, hai mắt chớp chớp. cứ muốn đuổi Mộ Nam Kiều đi làm.

Mộ Nam Kiều không hiểu gì cả, cứ thế mà bị đuổi ra khỏi cửa, khi gặp Vương Đoan, sắc mặt của hắn càng u ám hơn, hắn nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói: "5 phút."

Vương Đoan cười khổ.

Mấy hôm nay hắn sống không hề tốt, quầng thâm mắt hiện rõ xanh tím, đại thiếu gia giàu có xa hoa trong mắt người ngoài đã không thể ngủ ngon suốt mấy ngày liên tục.

Những chiêu trò đàn áp và cạnh tranh gần như bất kể hậu quả của Mộ thị khiến cho xí nghiệp ngoài mạnh trong yếu của gia tộc hắn chao đảo loạng choạng, sắp rơi vào tình trạng khó khăn, phải tạm lấy ở chỗ này đắp vào chỗ kia, nhưng vẫn không chống đỡ được lâu.

Trong hơn ba mươi mấy năm cuộc đời ngắn ngủi của Vương Đoan, một nửa thời gian của hắn đều dùng để chùi mông cho thằng em trai kia, lần này hắn thấy mệt thật rồi, cũng không thể dọn dẹp được nữa.

Chỉ trong năm phút thì không đủ để hắn đề cập tới những tổn thất do Mộ thị cạnh tranh tàn khốc bất chấp mọi giá trong thời gian này, hắn không có lời nào để thuyết phục Mộ Nam Kiều ngừng trả thù, chỉ đành đi thẳng vào vấn đề, "Vương Lương đã như thế rồi, Mộ tổng muốn nhà chúng tôi rút ống thở của nó luôn sao?"

Mộ Nam Kiều nhìn hắn thật kỹ, đôi mắt hồ ly sâu thẳm ánh lên ý cười chế nhạo.

"Vậy cơ à? Gã thế nào?" Mộ Nam Kiều tựa lưng vào ghế ngồi với tư thế thoải mái, cong ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn, " Gã nằm trong bệnh viện tốt nhất của Thân Thành, nhận được chữa trị tốt nhất, tuy là tay chân bất động nhưng vẫn giữ được cái thói thiếu gia ấy, đã mù lòa mà vẫn không quên hỏi thăm cả nhà tôi và người yêu tôi...."

Cuối cùng, Mộ Nam Kiều mỉm cười tổng kết một câu, "Tôi thấy gã sống rất thoải mái."

Trong chốc lát, Vương Đoan không biết nên nói cái gì, hắn há miệng thở. dốc, đành phải tiếp lời: "Vậy cậu còn muốn thế nào nữa?"

"Tôi muốn nhà các anh phải cắt đứt quan hệ với gã, nhờ một luật sư chuyên nghiệp đứng ra viết tuyên bố, tôi muốn tuyên bố này phải được đưa lên các trang mạng xã hội, được phổ biến rộng rãi...." Mộ Nam Kiều nói một cách chậm rãi, "Nhưng vì chủ nghĩa nhân đạo, tôi cho phép nhà các anh có thể tìm cho gã một viện điều dưỡng trước khi cắt đứt quan hệ, tôi thấy viện điều dưỡng "Hòa Ái" rất tốt, anh thấy sao?"

Ra khỏi cửa của tập đoàn Mộ thị, Vương Đoan đau đầu bảo trợ lý điều tra xem Hòa Ái là nơi nào.

Trợ lý trả lời thật nhanh, "Vương tổng, ở Thân Thành chỉ có một viện điều dưỡng tên là Hòa Ái thôi, nhưng nó nằm ở một thị trấn hơi xa chỗ này.... thay vì nói là viện điều dưỡng, thì nó lại giống bệnh viện tâm thần hơn, điều kiện khá ác liệt, năm ngoái còn bị vạch trần là đánh đập người bệnh....."

Nghe xong, Vương Đoan nhíu mày, không chờ trợ lý nói xong đã bị ăn ngay một cái tát.

Mẹ của hắn cuồng loạn gào thét, không khác gì một người đàn bà bị điên, không còn vẻ cao quý tao nhã như trước, bà ta đứng ngay cửa công ty, nơi người tới người đi đông đúc mà quát to sỉ nhục, chỉ trích Vương Đoan không chăm sóc em trai cho tốt.

Đến tận bây giờ, bà ta vẫn không hiểu rằng, chính sự chiều chuộng và dung túng không có giới hạn của bà mới khiến con trai nhỏ của mình trở nên như thế, lần này bà ta điên lên cũng khiến cán cân trong đầu Vương Đoan hoàn toàn lệch đi, hắn đã bỏ cuộc, không cứu Vương Lương nữa.

***

Lúc Mộ Nam Kiều lái xe ra ngoài, đám người đã bao vây chật như nêm cối, lúc ở trên lầu hắn đã thấy được trò hề gì đó rồi, thế nên hắn không hào hứng gì mà lái xe đi ngang qua, chạy thẳng về nhà.

Đến cửa nhà, nỗi bất an và cáu kỉnh vì không được gặp Lộc Kỳ mới vơi đi một chút, hắn định mở cửa thì chợt chú ý tới một tờ giấy nhỏ ở cửa.

Là một tờ biên lai mua sắm.

Trên lầu này chỉ có nhà bọn họ, thẻ thang máy của người khác cũng không thể đi tới được tầng này, vậy chắc chắn tờ biên lai này là do Lộc Kỳ đi mua đồ làm rơi.

Mộ Nam Kiều lơ đãng nhặt lên, nhìn sơ qua, hắn định vươn tay ra mở cửa thì chợt mấy chữ hắn vừa thấy lại lóe lên trong đầu hắn, hắn kinh ngạc dừng lại không mở cửa nữa, chỉ cúi đầu nhìn lướt qua tờ giấy trong tay.

[ Biên lai mua sắm tại chuỗi siêu thị Hồng Phúc.]

[ Vị hải sản cực tươi.]

[ 50/60 tôm ướp lạnh]

[ Củ mài tươi.]

[Bắp cải con.]

[ Hoành thánh nhỏ nhân thịt cá tươi.]

[ 001 Ultra-Thin]

[ Nho blueberry]

[ Thịt bò cao cấp]

[ Sườn non hảo hạng]

[ Khoai tây ưu đãi đặc biệt]

Mộ Nam Kiều cảm thấy tim hắn đập loạn xạ, tai nóng lên, nhưng không phải vì món khoai tây giá đặc biệt và sườn non hảo hạng kia.