Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1037: 1037




Chiến trường rộng lớn, số lượng tu sĩ nhiều không kể xiết, nhưng không có tình trạng hỗn loạn hay náo động diễn ra…
Không phải vì tu sĩ có kỷ luật tốt, mà bởi vì xung quanh chiến trường có hàng loạt Nữ Cấm Vệ thân mặc chiến giáp, tay cầm Khoái Đao lạnh lùng tọa trấn, sẳn sàng dùng bạo lực và thủ đoạn thiết huyết trấn áp bất kỳ kẻ nào gây chuyện.

Chiến trường như một nơi hoang vu lại cổ kính, hàng loạt kiến trúc to lớn sụp đổ không còn nguyên vẹn, ẩn hiện khí tức tang thương xưa cũ.

“Nghe nói đây từng là lãnh địa của Huyết Đế, sau khi Hi Vũ Nữ Đế đột phá Thiên Đế, một chiêu diệt đi Huyết Đế, lại thô bạo trấn áp toàn bộ lãnh địa của hắn, không một sinh mạng thoát khỏi…” Lạc Nam nhìn chiến trường rộng lớn mênh mông trước mặt lên tiếng cảm thán.

Đã từng là lãnh địa của một vị Địa Đế cấp cường giả, có thể thấy nơi này rộng lớn như thế nào.

Tầm mắt khó nhìn thấy điểm cuối…
Mà một phạm vi rộng lớn như vậy lại nằm trong Hi Vũ Thành, qua đó có thể thấy sự hùng vĩ của đệ nhất thành tại Côn Lôn Giới kinh khủng như thế nào.

“Nghe nói bình thường chiến trường này chính là nơi đóng quân và diễn tập của Nữ Cấm Vệ, lần này được Nữ Hoàng mang ra dùng làm địa điểm tổ chức tuyển chọn Đế Tử!” Độc Cô Ngạo Tuyết nhẹ gật đầu, điềm tĩnh nói ra.

Sau khi được nam nhân trong lòng âu yếm tưới tắm, dung nhan của nàng đạt đến một tầm cao mới, so với trước đây càng thêm kiều diễm…toàn thân cung trang trắng như tuyết, ngoài vẻ trong trẻo lạnh lùng vốn có, lúc này toàn thân có thêm nét yểu điệu, khí chất thành thục mê người, mái tóc vốn chảy dài như thác nay đã búi cao lên, trâm gỗ vắt ngang, như một thiếu phụ vừa lạnh lùng vừa cao quý.

Mặc dù đã che mặt đi cạnh Lạc Nam, nhưng đôi khi vẫn có không ít ánh mắt nam nhân buộc phải phải liếc nhìn nàng, bị Độc Cô Ngạo Tuyết hấp dẫn.

Bất quá, Lạc Nam cảm giác được một điều…so với những ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Tuyết, thì càng có nhiều ánh mắt hơn tập trung về phía hắn.

Hiển nhiên, việc Lạc Nam đánh vỡ lịch sử viết xuống năm chữ Đương Đại Đệ Nhất Hoàng, phá đi Côn Lôn Bia tồn tại tám ngàn năm, vì Nữ Hoàng giải quyết ô danh đã khiến hắn trở thành đối tượng chú ý của vô số người, so với mỹ nhân như Độc Cô Ngạo Tuyết càng hút mắt hơn.

“Toàn thể thí sinh tham dự đứng thành hàng, những người không phận sự có thể ở bên ngoài Chiến Trường quan sát, không được phép tiến vào nửa bước!”
Một Nữ Tướng Quân dẫn đầu Nữ Cấm Vệ đạp không mà lên, ánh mắt lẫm liệt quét ngang toàn trường, khí thế Đại Đế lan tỏa, thanh âm cuồn cuộn như sấm.

“Nàng ở bên ngoài xem ta thể hiện!” Lạc Nam nắm tay Độc Cô Ngạo Tuyết tự tin cười.

“Không…” Độc Cô Ngạo Tuyết lại là lắc đầu, khóe môi anh đào hé mở:
“Ta cũng sẽ tham dự, giúp ngươi loại trừ đối thủ, càng nhiều càng tốt…”
“Cũng được!” Lạc Nam bật cười.


Hắn đảo mắt nhìn quanh toàn trường một vòng, số lượng người tham dự lên đến hàng vạn, để Độc Cô Ngạo Tuyết khởi động tay chân cũng tốt, tránh nhàm chán chờ đợi.

Trước sự hướng dẫn của các Nữ Cấm Vệ, toàn bộ thí sinh xếp thành hai mươi hàng tách biệt vây quanh chiến trường…
“Haha, náo nhiệt như vậy làm sao có thể thiếu chúng ta?”
Đúng lúc này có tiếng cười to vang lên, bên trên bầu trời xuất hiện bốn thân ảnh ngạo nghễ, bọn hắn đạp không mà đến, nhanh chóng chọn lựa bốn hàng bên trong Chiến Trường thản nhiên tiến vào.

“Đó là Thanh Huy Thiếu Chủ, Kiếm Nhai Đế Tử, Vô Ưu Thiếu Chủ và Minh Không Đế Nữ…”
Chứng kiến bốn thân ảnh xuất hiện, vô số tu sĩ vây xem bên ngoài nhất thời chấn động, cuồng nhiệt kinh hô lên.

“Thanh Huy thiếu chủ là nhân vật đại diện cho Thanh Gia, thiên phú của hắn không kém chút nào so với Thanh Nguyệt Nương tiểu thư, hiện tại đang xếp hạng thứ 91 trên Thiếu Đế Bảng!”
“Lần trước tham dự Thiếu Đế Chi Chiến, Thanh Huy thiếu chủ chỉ mới chín ngàn tuổi mà thôi, sáu ngàn năm qua đi…hắn vẫn chỉ một vạn năm ngàn tuổi, đủ tư cách trở thành Côn Lôn Thiếu Chủ!”
“Kiếm Nhai Đế Tử cũng không kém, phụ thân hắn chính là Đại Trưởng Lão của Kiếm Gia, Kiếm Nhai Đế Tử rất được Kiếm Đế và cả Kiếm Phi Vân gia chủ xem trọng, hiện tại đang xếp hạng 89 trên Thiếu Đế Bảng!”
“Vô Ưu Thiếu Chủ là con trai muộn của Vô Đế, trên thân tụ tập ngàn vạn sủng ái, xếp hạng 90 Thiếu Đế Bảng, thủ đoạn đương nhiên không ít!”
“Hừ, có gì đáng tự hào? Minh Không Đế Nữ là nữ nhân duy nhất của Côn Lôn Giới chúng ta có tên trên Thiếu Đế Bảng, hơn nữa xếp hạng 88, so với ba người kia còn cao hơn, chưa kể nàng còn là nữ nhi độc nhất của Minh Đế!”
Bốn người xuất hiện, toàn trường trở nên xôn xao…thanh âm nghị luận vang lên ầm ĩ, có thể thấy danh tiếng cực kỳ to lớn của bọn hắn.

Đây đều là nhân vật đến từ Địa Đế Cấp Gia Tộc, thân phận và địa vị thuộc hàng đỉnh cấp trong thế hệ trẻ tuổi ở Đế Thiên Côn Lôn, mỗi một kẻ đều như chúng tinh ủng nguyệt, đương nhiên đi đến nơi nào cũng đều được chú ý và săn đón.

“Haha, Đế Thiên Côn Lôn chúng ta có bốn nhân vật trên Thiếu Đế Bảng tọa trấn, những kẻ khác muốn cạnh tranh ngôi vị Côn Lôn Thiếu Chủ quả thật là si tâm vọng tưởng!” Một tu sĩ rung đùi đắc ý nói.

“Không sai, ta cảm thấy Nữ Hoàng nhận bất kỳ ai bên trong bốn người làm đệ tử cũng tốt, đến lúc đó vừa có Nữ Hoàng chỉ dạy, vừa có Địa Đế chống lưng, thực lực chắc chắn tăng vọt, đạt thành tích tốt trong Thiếu Đế Chi Chiến, khiến Đế Thiên Côn Lôn nở mày nở mặt!”
Không ít người gật đầu tán thành.

Ở trong suy nghĩ của bọn hắn khó tránh khỏi thiên vị, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, trong lòng đương nhiên hy vọng Nữ Hoàng có thể nhận thiên tài xuất thân từ Đế Thiên Côn Lôn làm đệ tử.

Dù sao thì danh tiếng của bốn người ở Đế Thiên Côn Lôn vô cùng tốt, được lòng đại đa số tu sĩ.

Lạc Nam nghe người xung quanh nghị luận, ánh mắt khẽ híp lại…
Hắn không biết ngoại trừ Thanh Huy, ba kẻ kia có phải sói đội lốt người hay không, bởi vì trong thời gian ngắn hắn cũng không thể nhìn thấu tất cả mọi thứ được, lần trước sở dĩ phát hiện bộ mặt thật của Thanh Huy cũng là do tình cờ mà thôi.


Bà cháu của Điềm Nhi cũng đã được Lạc Nam thả ra sinh sống ở Hi Vũ Thành, đồng thời cho hai người một lượng tài nguyên trang trải, không cần phải cơ cực mạo hiểm như trước đây.

Hi Vũ Thành là địa bàn của Nữ Hoàng, lại có thêm Nữ Cấm Vệ tọa trấn, sẽ không một ai dám gây bất lợi cho hai bà cháu.


Nhìn thấy thí sinh đã có mặt đông đủ, toàn bộ Nữ Cấm Vệ bất chợt quỳ một chân xuống đất, Khoái Đao gác vai, thanh âm đồng đều như sấm, chấn động bát phương:
“Nữ Hoàng giá đáo!”
“Nữ Hoàng giá đáo!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ hiện trường trở nên sôi trào.

ẦM ẦM ẦM…
Chiến Trường chấn động kịch liệt, mặt đất tách ra, một tòa Đài cao như đúc từ Hoàng Kim quý giá, bên trên có long phượng trình tường, khí thế bàng bạc, xuyên thấu tầng tầng mây xuất hiện.

“Đó là Thiên Quân Đài, là nơi Nữ Hoàng thường đến quan sát Nữ Cấm Vệ thao trường luyện tập!”
Ánh mắt vô số tu sĩ trở nên cuồng nhiệt, càng thêm thành kính, nhất là những tu sĩ cấp thấp.

Lạc Nam thấy cảnh này âm thầm gật đầu, xem ra danh vọng của Nữ Cấm Vệ và Nữ Hoàng còn cao hơn một chút sơ với dự kiến ban đầu của hắn.

Bởi vì có Nữ Cấm Vệ mà suốt tám ngàn năm qua, Côn Lôn Giới thái bình thịnh thế, tu sĩ cấp thấp cũng được phát triển một cách thuận lợi, trong lòng bọn hắn vẫn mang ơn Nữ Hoàng.

RỐNG!
Tiếng thú rống kinh động thiên không, toàn trường hãi nhiên quay đầu…
Chỉ thấy một cổ Chiến Xa từ tận Hoàng Cung phá không mà lên, mang theo tư thái ngang tàng bá khí, như lưu tinh trụy nguyệt hiên ngang mà đến.

Chiến Xa lập lòe Kim Quang, mang theo Chiến Ý dày đặc gần như hóa thành thực chất, bên trên cắm lấy Đao, Gươm, Kích, Thương, Mâu…các loại vũ khí sát phạt bá đạo, toàn bộ Chiến Xa do tám con Tinh Không Thú Yêu Đế hình dạng như Ngưu, Tượng, Hổ, Báo, Sư, Ưng, Xà, Ngạc điên cuồng lôi kéo.

Tứ đại Cung Nữ tuyệt sắc khuynh thành, trầm ngư lạc nhạn thúc giục dây cương…
Côn Lôn Nữ Hoàng toàn thân khoác Kim Sắc Đế Bào ngạo nghễ chắp tay mà đứng, tuyệt thế vô song, dung mạo có một đoàn Kim Quang che phủ hết sức mơ hồ, xung quanh có dị tượng kinh hiện, nhật nguyệt lưu tinh, càn khôn chuyển động…Đế Uy bao phủ khắp trời, thiên địa ảm đạm thất sắc.

Ở phía sau Chiến Xa, một đoàn quần thần, văn võ bá quan nối đuôi theo sát, bên trong đó có tứ đại Địa Đế, Kiếm Phi Vân, Thanh Nguyệt Nương các loại cường giả…

Nhưng nếu đem ra so sánh với Côn Lôn Nữ Hoàng, những đại nhân vật hùng bá nhất phương như bọn hắn không đáng chú ý dù chỉ một chút, chỉ có thể làm nền cho Nữ Hoàng vi hành…
“Uy thế thật kinh khủng!” Độc Cô Ngạo Tuyết trong lòng run lên, lần đầu tiên đối mặt với một nữ nhân khiến nàng cảm giác áp bách kinh hồn như vậy.

Thân thể nàng run rẩy, như bất kỳ lúc nào cũng phải bị ép đến mức quỳ xuống…
Lạc Nam kéo tay Độc Cô Ngạo Tuyết, ra hiệu nàng bình tĩnh, hai người đứng sóng vai nhau.

Chỉ thoáng chốc, Chiến Xa tiến đến Thiên Quân Đài, Côn Lôn Nữ Hoàng dưới sự hộ tống của Tứ Đại Cung Nữ và một đám quần thần bước vào.

Nữ Hoàng đứng trên Thiên Quân Đài, ánh mắt điềm nhiên quét xuống toàn trường…
Quân lâm thiên hạ, trước uy thế của nàng, toàn trường tĩnh lặng không một tiếng hít thở, vô số người dù kiêu ngạo đến đâu cũng không dám khinh nhờn dù chỉ một chút, chỉ có thể cúi thấp đầu, nhịn không được quỳ một chân xuống đất.

Trong lúc nhất thời, toàn trường đều quỳ…
Mà đối lập với đó, Lạc Nam và Độc Cô Ngạo Tuyết ngang nhiên đứng thẳng, trở nên quá sức nổi bật.

“Là hắn…” Một đám văn võ bá quan chú ý đến Lạc Nam, nhất thời nhận ra hắn là kẻ đã phá đi Côn Lôn Bia, ánh mắt cả đám diễn biến phức tạp, trong lòng không biết suy nghĩ gì.

Kiếm Phi Vân ánh mắt lấp lóe, hướng Thanh Nguyệt Nương nháy mắt.

Thanh Nguyệt Nương thấy vậy vội vàng hướng Côn Lôn Nữ Hoàng cung kính chắp tay cúi đầu, sát ý dâng trào, mở miệng cầu khẩn:
“Kẻ này to gan, dám không quỳ trước mặt Nữ Hoàng…nên trảm!”
Côn Lôn Nữ Hoàng không thèm để ý đến nàng, giọng điệu trong trẻo mà uy nghiêm, lan tràn khắp bốn phía:
“Tất cả bình thân!”
“Nữ Hoàng Vạn Tuế!” Hàng ngàn Nữ Cấm Vệ gầm lên, tay nâng Khoái Đao, đồng loạt đứng dậy.

“Nữ Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!” Toàn trường cảm giác uy áp biến mất, cả đám đồng thanh hô to, tập thể đứng dậy.

Côn Lôn Nữ Hoàng nhẹ gật đầu, thản nhiên cất giọng:
“Đế Thiên Côn Lôn Giới thành lập tám ngàn năm, không ngừng phát triển, thế như hổ vào sơn lâm, rồng ra biển lớn, trẫm vô cùng tự hào!”
“Nhiều năm trôi qua, tầm mắt của trẫm vẫn luôn rất cao, thiên tài như cá diếc sang sông, trẫm vẫn chưa một lần để mắt, vị trí Côn Lôn Thiếu Chủ một mực bỏ trống…”
“Lúc này, trẫm muốn cho các ngươi một cơ hội, cũng cho chính bản thân mình một cơ hội, hy vọng tìm ra nhân vật có đủ khả năng gánh vác, trở thành thân truyền đệ tử của trẫm!”
“Đừng để trẫm thất vọng a…”
Mặc dù lời nói bình thản, nhưng từng câu từng chữ lại ẩn chứa quyền uy và kiêu ngạo tuyệt đối, khiến vô số thiên tài nhiệt huyết sôi trào, nhịp tim đập lên thình thịch.

Nghĩ đến có thể trở thành đệ tử của Thiên Đế Cấp Cường Giả - Côn Lôn Nữ Hoàng.

Nghĩ đến uy thế vừa rồi của Nữ Hoàng…

Bọn hắn máu nóng dâng lên đến não, điên cuồng gầm thét:
“Tuyệt không để Nữ Hoàng thất vọng, thề đến máu chảy đầu rơi, chết thì mới dừng!”
“Tuyệt không để Nữ Hoàng thất vọng, thề đến máu chảy đầu rơi, chết thì mới dừng!”
“Tốt lắm…trẫm chờ các ngươi biểu hiện!” Côn Lôn Nữ Hoàng cười khẽ một tiếng.

Không biết vì sau, khi nghe câu nói này…Lạc Nam lại có cảm giác như Nữ Hoàng đang nhìn mình.

Chẳng qua là dung mạo nàng có Kim Quang che đậy, hắn muốn xác minh cũng xác minh không được, chỉ có thể nén nghi hoặc vào lòng.

Nữ Hoàng lười biếng ngồi lên Long Ngai trên đỉnh Thiên Quân Đài, văn võ bá quan phân ra hai bên…
Chỉ có Kiếm Đế, Minh Đế, Vô Đế và Thanh Đế bốn vị cường giả được ban tọa, còn lại một đám Đại Đế như Kiếm Phân Vân, Thanh Nguyệt Nương chỉ có thể đứng…
“Kiếp Tâm…ngươi chủ trì!” Nữ Hoàng nhàn nhạt phân phó một tiếng.

Tứ Đại Cung Nữ của Nữ Hoàng phân biệt gồm có: Kiếp Tâm, Kiếp Linh, Kiếp Nhược, Kiếp Thiền…
Mỗi một người các nàng đều là Đại Đế Cấp Cường Giả, từ vô số năm về trước đã là tỳ nữ theo hầu Hi Vũ Nữ Đế, thân phận và địa vị của các nàng dùng để chủ trì tuyển chọn Thiếu Đế, bất kỳ ai cũng không dám chỉ trích…
“Tuân mệnh Nữ Hoàng!” Kiếp Tâm nhận lệnh, khom người thi lễ, phá không mà ra…
Nàng sở hữu một mái tóc đen tuyền như vực sâu không đáy, đôi mắt thuần túy là một màu đen thần bí âm trầm, môi to son đen, thân khoác hắc bào, khí chất lãnh đạm, phối hợp với làn da trắng như tuyết và ngũ quan tinh xảo, quả thật có một nét đẹp kỳ dị khó lòng diễn tả.

“Vòng tuyển chọn đầu tiên, kiểm tra tư chất!” Kiếp Tâm chậm rãi nói.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Chiến trường lại chấn động, trước hai mươi hàng người, có 20 cái Bia Đá trong suốt như ngọc từ dưới đất trồi lên, sừng sững tọa trấn.

“Muốn xét thiên phú của một người, tu vi chắc chắn không thể thiếu sót…” Kiếp Tâm thản nhiên giải thích:
“Tuy nhiên tu vi quan trọng, nhưng đạt đến tu vi ở độ tuổi nào càng quan trọng hơn!”
“Đây là 20 khối Căn Cốt Bia, chỉ cần đặt tay vào…nó sẽ biểu hiện tu vi và độ tuổi của người trắc thí!”
“Tu vi thể hiện rõ ràng, tuổi tác thì dựa vào màu sắc mà Căn Cốt Bia thể hiện để đánh giá!”
“Dưới 5000 tuổi màu đỏ, từ 5000 đến 10000 tuổi màu tím, từ 10000 đến 15000 vạn tuổi màu đen, từ 15000 đến 20000 tuổi màu trắng!”
“Tuổi tác càng thấp, tu vi càng cao…thiên phú sẽ càng ưu việt!”
“Màu đỏ không đạt đến Vương Giả đào thải, màu tím không đạt đến Địa Vương đào thải, màu đen không đạt đến Thiên Vương đào thải, màu trắng không đạt đến Tôn Giả đào thải!”
Kiếp Tâm phổ biến quy tắc một phen, nghiêm nghị nói ra:
“Bắt đầu đi!”

Chúc ae tối vui vẻ, chap sau vừa xem đá bóng cổ vũ Việt Nam vừa viết, ae nào chờ không nổi sáng mai đọc sớm nhé.