Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1039: 1039




“Màu Hoàng Kim…dưới 1000 tuổi!”
Lời của Kiếp Tâm vừa dứt, toàn trường trở nên tĩnh lặng trong một thoáng ngắn ngũi…
Nhưng kế sau đó, lời của Kiếp Tâm lại như một hòn đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, toàn bộ Hi Vũ Thành chính thức vỡ tổ.

“Làm sao có thể?”
Nghi ngờ chính là điều đầu tiên mà đám người có thể biểu hiện…
Bọn hắn dùng ánh mắt như nhìn một tôn quái thai xem lấy Lạc Nam, cảm giác không thể tưởng tượng bao trùm toàn bộ tâm trí.

Nhìn lấy ba dòng chữ sừng sững trên Căn Cốt Bia…
Hồn Tôn Sơ Kỳ, Thể Tôn Sơ Kỳ, Địa Vương…
Mọi thứ giường như không quá chân thật…
Thiên tài trên Thiếu Đế Bảng, dưới ba vạn tuổi có thể trở thành Tiên Vương đã có được tư cách cạnh tranh để lên bảng.

Thanh Huy, Vô Ưu, Kiếm Nhai, Minh Không…tứ đại thiên tài hàng đầu của Đế Thiên Côn Lôn…sáu ngàn năm trước bọn hắn lấy tu vi Thiên Vương leo lên Thiếu Đế Bảng, nhưng tuổi tác đã gần một vạn rồi…
Vậy mà giờ đây, toàn trường nhìn thấy một tiểu tử dưới một ngàn tuổi, cùng luyện tam tu, trong đó đã có hai đạt đến Tôn…
Thiên phú như vậy…phải dùng từ gì để hình dung?
Quần chúng rốt cuộc cũng hiểu sao trước đó Nữ Hoàng và tứ đại Địa Đế lại có biểu hiện thất thố đến mức phải đứng bật người lên như vậy…
Chuyện này thật sự quá mức rung động, vượt quá nhận thức thông thường.

“Không…chắc chắn là Căn Cốt Bia bị lỗi, chắc chắn là vậy!” Thanh Huy ngơ ngác lắc đầu, nắm tay siết chặt đến rướm máu, trong lòng nhận lấy đả kích to lớn.

Hắn cảm giác, thiên phú mà mình luôn lấy làm tự hào ở trước mặt Lạc Nam quả thật giống như một đống rác rưởi, hoàn toàn không có tư cách được nhắc đến, càng đừng nói là mang ra so sánh.

Đả kích như vậy đối với một kẻ trong lòng vẫn luôn tự phụ như hắn quả thật là khó thể chấp nhận.

“Giả…tất cả là giả, trên đời tuyệt đối không có yêu nghiệt như vậy!” Thanh niên mặc Tử Bào của Tử Giao Tộc ngửa đầu gầm thét lên, ánh mắt đỏ ngầu như máu.

Hắn xuất thân Giao Tộc, ngày thường nịnh nọt Long Tộc, cũng chưa từng nhìn thấy Long Tộc sở hữu nhân vật yêu nghiệt như Lạc Nam.

Dù là Long Tộc Thiếu Chủ, vừa ra đời đã đứng trên đỉnh chúng sinh, sở hữu vô số tài nguyên tu luyện cũng không thể quái thai như thế được.

Một ngàn tuổi…độ tuổi này ở trong mắt tu sĩ Đại Tiên Giới như bọn hắn chỉ là một con số lẽ mà thôi.

Vậy mà có người chỉ dựa vào số lẽ này đã tu đến Thể Tôn, Hồn Tôn…Địa Vương Viên Mãn.

“Quá khó để chấp nhận…” Vô Ưu, Kiếm Nhai hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi chưa từng có.

Một chút hào quang mà Độc Cô Ngạo Tuyết vừa rồi để lại cho bọn hắn, lúc này đã bị Lạc Nam hoàn toàn dập tắt.

Thậm chí ngay cả thành tích mà Độc Cô Ngạo Tuyết tạo ra, so với Lạc Nam cũng chẳng đáng là gì, hoàn toàn lu mờ và ảm đạm.

“Chẳng trách…nàng có thể cam tâm tình nguyện đứng sau lưng hắn!” Rốt cuộc có kẻ cũng hiểu ra một phần vì sao nữ nhân kiêu ngạo như Độc Cô Ngạo Tuyết lại ngoan ngoãn đứng sau Lạc Nam.


Hắn quá chói mắt…
Minh Không Đế Nữ ánh mắt rung động, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Lạc Nam không nói nên lời.

Nếu trước đó nàng xem Độc Cô Ngạo Tuyết sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình…thì hiện tại, đối tượng đó đã có sự thay đổi.

“Căn Cốt Bia có vấn đề không vậy?” Thanh Nguyệt Nương cực kỳ không cam lòng, dùng giọng điệu bén nhọn nói ra.

Thời điểm một ngàn tuổi…nàng ta chỉ mới là một Ngọc Tiên Viên Mãn mà thôi.

Thanh Nguyệt Nương không cam lòng chấp nhận thiên phú của mình so với Lạc Nam lại trở nên rác rưỡi đến như vậy.

“Căn Cốt Bia nổi danh từ thời thượng cổ, là vật phẩm mà các đại thế lực đều tin cậy để kiểm tra thiên phú của đệ tử, vì sao lại có vấn đề?” Kiếp Tâm nhìn Thanh Nguyệt Nương mở miệng chất vấn.

“Nhưng mà…hắn…” Thanh Nguyệt Nương nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Nam, nói không thành lời.

Biết Lạc Nam có liên quan đến U Minh Các và phân thân của mình bị hủy diệt, Thanh Nguyệt Nương hận không thể đem bùn dìm hắn xuống tận đáy.

Chỉ là lúc này, Kiếp Tâm không thèm phản ứng đến nàng, ngược lại là Côn Lôn Nữ Hoàng thản nhiên ngồi xuống Long Ngai, nhàn nhạt liếc hỏi:
“Ngươi nghi ngờ Căn Cốt Bia có vấn đề? là nghi ngờ trẫm tuyển chọn đệ tử không quang minh chính đại?”
“Tiểu nữ không dám…” Thanh Nguyệt Nương sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, trước khí thế của Nữ Hoàng, ngay cả kiêu ngạo như nàng cũng phải cúi đầu.

Thanh Đế mồ hôi lạnh chảy ròng, nhìn Thanh Nguyệt Nương trách mắng tại chỗ:
“Ngu xuẩn, Căn Cốt Bia chắc chắn chính xác, hơn nữa tuyển chọn Côn Lôn Thiếu Chủ không chỉ có một vòng, thiên phú cao chưa chắc giành chiến thắng!”
Vô số người nghe vậy bừng tĩnh…
Đúng nha, Lạc Nam mặc dù thiên phú kinh hồn, nhưng tuổi tác dù sao cũng còn quá trẻ, tu vi cao nhất cũng chỉ là Thể Tôn và Hồn Tôn…so với Thanh Huy đám người đã là Tiên Tôn Hậu Kỳ còn kém nhiều lắm.

Nghĩ đến đây, trong lòng thanh niên Tử Giao Tộc, Thanh Huy đám người đã lấy lại tự tin vốn có.

Mặc dù thiên phú của Lạc Nam khủng bố, nhưng thiên phú chỉ là một vòng tuyển chọn mà thôi…
Những vòng khác bọn hắn có thể dựa vào tu vi áp đảo để đàn áp Lạc Nam, đem hắn đào thải.

Đến lúc đó, thiên phú có cao cách mấy cũng trở thành vô dụng, có trách chỉ trách ngươi còn quá trẻ tuổi đã muốn cạnh tranh với chúng ta.

Lạc Nam đảo mắt nhìn chung quanh, âm thầm cười nhạt một tiếng.

Đối với biểu hiện của đám người hắn cũng không thèm để ý, vì khi quyết định tuổi tác và tu vi thật sự, đã có chuẩn bị tâm lý tức trước rồi.

Trước đây mới phi thăng Tiên giới, hắn nói láo mình ba ngàn tuổi mới từ hạ giới phi thăng lên, còn khiến tên trưởng lão của Ngọc Tiên Môn chấn kinh một phen.

Hiện tại bùng phát tu và tuổi tác thật, những người này không biểu hiện mới là chuyện lạ.

Bất quá lúc này Lạc Nam cũng không tiếp tục hành xử khiêm tốn, hắn muốn thông qua những việc như thế này để gia tăng Điểm Danh Vong để chuẩn bị cho ngày đột phá Tiên Tôn và nâng cấp Hệ Thống.


Xem như hắn đã thành công một phần nào đó…

Sau Lạc Nam, mặc dù lại xuất hiện thêm vài thiên tài có triển vọng, nhưng nếu mang ra so sánh cùng với hắn đều là ẩm đạm thất sắc, chênh lệch lại xuất hiện.

Vài ngày trôi qua, theo như số lượng tu sĩ tham gia tuyển chọn đã bị đào thải gần như một nửa ở vòng đầu, lượng người còn lại cũng chỉ lên đến hơn sáu ngàn, một con số cũng không quá lớn.

“Phần thi tiếp theo sẽ là gì…” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, trong lòng không nhịn được cảm thấy tò mò.

“Kế tiếp, thi đấu xét chiến lực!” Kiếp Tâm thản nhiên nói.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Mặt đất lại rung lên, hai mươi khối Căn Cốt Bia chui vào trong lòng đất khuất dạng.

Toàn bộ Chiến Trường chấn động kịch liệt, một lớp Kết Giới hình vòng tròn đã được thiết lập từ trước đột nhiên kích hoạt…biến thành một cái lồng ánh sáng bao phủ toàn bộ chiến trường, như ranh giới chia cách với bên ngoài.

“Kết Giới có đường kính ban đầu hàng trăm dặm, đem chiến trường tạo thành một vùng đất an toàn, mà những kẻ lọt ra bên ngoài Kết giới sẽ bị đào thải!” Kiếp Tâm quét mắt nhìn toàn trường, nghiêm túc nói:
“Nhiệm vụ của các ngươi chính là không ngừng chiến đấu, không cần giết chết kẻ địch, chỉ cần ép buộc hoặc dùng thủ đoạn nào đó để đẩy hắn ra khỏi phạm vi Kết Giới là được…”
“Cứ sau mười phút, phạm vi bao phủ của Kết Giới sẽ lại thu nhỏ một cách ngẫu nhiên về một hướng nhất định, những kẻ không theo kịp phạm vi của Kết Giới cũng sẽ bị loại!”
“Quá trình cứ thế lặp đi lặp lại, người còn lại cuối cùng bên trong Kết Giới chính là Côn Lôn Thiếu Chủ!”
“Toàn bộ thí sinh hiện tại còn 6218 người, nói cách khác…kẻ nào muốn thành Thiếu Chủ, phải đào thải 6217 đối thủ!”
Toàn trường nghe xong ánh mắt nghiêm nghị, những người có thể tiến vào vòng hai đều là nhân vật thiên tài, tỷ lệ đào thải lại khủng khiếp như vậy, muốn thành Thiếu Chủ phải là nhân vật lực áp quần hùng nha.

Kiếp Tâm đơn giản phổ biến một chút, lập tức nói ra: “Bắt đầu đi!”
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Nàng vừa dứt lời, trong ánh mắt quan sát của toàn trường, hơn sáu nghìn thiên tài như ong vỡ tổ lao vọt về bốn phương tám hướng…
Hiển nhiên, bọn hắn chưa vội vàng chiến đấu một cách liều lĩnh, cần phải có sự chuẩn bị kỹ càng mới ra tay, thậm chí có người còn định tìm nơi lẫn trốn, chờ đợi các đối thủ chó cắn chó sau đó mới lú đầu ra ngư ong đắc lợi.

Chỉ là, sự thật không phải lúc nào cũng như ý muốn của bọn hắn…
Ngay khi vừa nghe xong quy định của vòng đấu, trên tay Lạc Nam đã cầm một cái bát bằng đồng, phía trên khảm nạm các hoa văn cổ lão.

Hơn sáu nghìn thiên tài vừa muốn chạy trốn, Tù Không Bát đã huyễn hóa mà lên, biến thành một cái Bát khổng lồ che đậy bầu trời, đem toàn bộ bọn hắn úp ngược mà xuống.

“Đánh nhanh thắng nhanh đi! Ta không có quá nhiều thời gian để chơi với các ngươi!” Lạc Nam cười tà, cùng Độc Cô Ngạo Tuyết sóng vai mà đứng, nhìn Tù Không Bát đang bao phủ toàn trường.

“Cái quỷ gì thế này?”
Sắc mặt đám tu sĩ đại biến, chỉ cảm thấy trời đất tối sầm lại, bọn hắn giống như con chuột bị một cái Bát úp vào, muốn né tránh đã không còn kịp nữa rồi.

Đừng nói là các thí sinh tham dự, ngay cả người đang quan chiến bên ngoài cũng trợ mắt há hốc mồm, Kiếp Tâm càng là sắc mặt ngơ ngẩn.


Hiển nhiên không một ai ngờ đến, Lạc Nam vậy mà không theo lẽ thường để ra bài…
“Hắn…hắn muốn một lúc loại bỏ toàn bộ đối thủ?” Thanh Nguyệt Nương lắp ba lắp bắp, sắc mặt tái xanh.

“Thanh Huy…đừng để vi huynh thất vọng a…” Kiếm Phi Vân ánh mắt như băng.

“Cuồng vọng…” Tứ đại Địa Đế âm thầm nhíu mày.

“Tiểu tử này ngày càng hợp khẩu vị của ta…” Côn Lôn Nữ Hoàng trong lòng chậc chậc một tiếng.

Mà lúc này, các vách Tù Không Bát đột nhiên trở nên trong suốt như thủy tinh, đem toàn bộ cảnh tượng bên trong lộ ra trước mắt toàn trường.

Là Lạc Nam cố tình…
Như đã nói, trong lần tuyển chọn Thiếu Chủ này, hắn sẽ không hành sự khiêm tốn.

Trái lại phải lực áp quần hùng, trấn áp toàn cục.

Nếu Tù Không Bát che đậy toàn bộ cảnh tượng, như vậy làm sao thu gặt Điểm Danh Vọng?
Lạc Nam điều khiển Tù Không Bát hóa thành trạng thái trong suốt, để người bên ngoài có thể chứng kiến cảnh tượng diễn ra bên trong, chỉ có điều âm thanh không thể truyền ra mà thôi.

Đương nhiên đối với tu sĩ, chỉ cần nhìn khẩu hình miệng là biết người khác đang nói gì, không cần nghe tiếng.

“Lạc Nam, ngươi quá mức cuồng vọng!”
Thanh Thuy sắc mặt tái xanh, vẻ ôn hòa ngày thường không còn, trái lại lạnh rên nhìn lấy Lạc Nam.

Chỉ có 10 phút là Kết Giới sẽ thu hồi, nếu lúc đó cả đám đều bị nhốt trong bát, vậy kết quả là toàn thể đều bị loại.

Lạc Nam đem toàn bộ úp vào trong bát, mà hắn cũng can đảm tiến vào.

Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ…ở trong lòng của Lạc Nam, có thể hạ gục tất cả bọn hắn trong vòng 10 phút.

Thử hỏi sẽ không cuồng vọng sao?
Cho nên, ngay cả những người vốn không thù không oán với Lạc Nam hiện tại cũng bị hành động của hắn làm cho nổi giận.

Bọn hắn cảm thấy mình bị xem nhẹ, bị sỉ nhục, bị đủ loại…
Quá mức đáng ghét.

“Haha, phu thê hai người chúng ta liên thủ, muốn hạ tất cả các ngươi quả thật không cần đến 10 phút, cũng chẳng cần ném các ngươi ra ngoài kết giới làm gì cho phiền phức!” Lạc Nam nhàn nhạt cười.

“Tiểu súc sinh! Đi chết!”
Một thân ảnh màu tím xé không mà đến, bàn tay hóa thành Cự Trảo của Giao, sắt bén kiên cố, hung hăng chụp vào đầu Lạc Nam.

Có người không nhịn được tiên hạ thủ vi cường…
Chính là tên thiên tài của Tử Giao Tộc.

Không cần Lạc Nam ra tay, Độc Cô Ngạo Tuyết đã chậm rãi bước lên một bước, bàn tay đặt lên chui Trúc Kiếm.

KENG!
Một tiếng Kiếm ngâm vang vọng Tù Không Bát, Kiếm Vực được ngưng thực đến cực điểm trảm phá mà ra, diệt tuyệt tất cả sinh cơ nằm trên đường đi của nó.


Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật!
Kiếm Đế, Kiếm Phi Vân các loại Kiếm Tu đồng tử co rụt lại…
Song Kiếm trên lưng Kiếm Nhai kịch chấn…
PHỐC!
Trong ánh mắt khiếp sợ của toàn trường, thanh niên thiên tài Tử Giao Tộc hóa thành hai nửa, như một cây mía bị rọc từ trên xuống dưới, máu tươi nhuộm đỏ một vùng trời.

Trước khi chết, ánh mắt hắn trừng trừng nhìn lấy Lạc Nam hai người, bên trong mang theo khiếp sợ, hối hận, oán độc các loại cảm xúc phức tạp.

Nhưng chắc chắn một điều, kẻ này chết không nhắm mắt…
Kiếm trở về vỏ, bảy phần mười đã được rút ra…
“AAAAAAAAA, cầu nam nữ…ta muốn giết các ngươi!” Bên ngoài chiến trường, nam tử trung niên tay cầm Đại Đao nhìn thấy thiếu chủ nhà mình bị vô tình trảm giết, như phát rồ ngửa đầu lên trời gầm thét.

Hắn mang theo Đại Đao, đột ngột lao vọt mà vào, lý trí gần như bị phẫn nộ chiếm cứ.

“Chết!” Côn Lôn Nữ Hoàng nhẹ nhàng phun ra một chữ.

Thanh âm như bình định càn khôn, kim khẩu ngọc ngôn, một lời như hóa thành vô tận sát khí.

PHỐC!
Nam tử trung niên đường đường là một Đại Đế, thân xác nổ tung…chỉ có Linh Hồn hoảng sợ bay ra ngoài.

“Nữ Hoàng muốn ngươi chết!” Kiếp Tâm lãnh đạm nói một tiếng, Hắc Ám bao trùm bàn tay, nhẹ nhàng hướng hư không ấn một cái.

Hắc Ám hóa thành lỗ đen vô tận, đem linh hồn của nam tử trung niên hút vào, nghiền nát thành hư vô.


“Làm sao…nữ nhân này…”
Một chiêu Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật vừa ra, đừng nói là đám thiên tài tầm thường, ngay cả Thanh Huy, Vô Ưu, Kiếm Nhai, Minh Không đám người cũng là hãi nhiên…
Bọn hắn tự hỏi, nếu đối mặt với một kiếm vừa rồi không phải thanh niên Tử Giao Tộc mà là bọn hắn, liệu có thể sống sót không?
Trong lúc nhất thời, một luồng hơi lạnh từ sống lưng lên đến đỉnh đầu…bao trùm toàn bộ những thiên tài đã từng kiêu ngạo…
Lạc Nam quét mắt nhìn bọn hắn một vòng, hờ hững nói:
“Kẻ nào đầu hàng, đứng sang một bên!”

Chúc mọi người tối vui vẻ
!
Bác nào có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Paypal: [email protected]

com
Ngân hàng Agribank ạ.

(Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn