Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1210: 1210




Nhìn lấy heo mập không ngừng thổ huyết, toàn trường chính thức im lặng!
Không ít nhân vật đứng đầu biết gốc gác của con hàng này, thầm nghĩ dù một số cường giả cũng khó có thể tát bay nó như vậy.

Đáng tiếc, hành vi của Hắc Trư ngay cả Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng không nhìn nổi, trực tiếp tung ra cú tát.

Đừng thấy động tác của nàng đơn giản, thật ra bên trong cú tát đó ẩn chứa ảo diệu Không Gian vô cùng kinh khủng, trực tiếp khiến Hắc Trư mất đi năng lực né tránh, chỉ có thể ngoan ngoãn đón nhận…
“Ui da…đau đau đau…” Hắc Trư đưa móng heo ôm mặt, nước mắt lưng tròng, cúi đầu trở về chỗ ngồi.

Đổi lại là người khác ra tay đánh mình dù trúng hay không có lẽ nó đã sớm lao lên liều mạng, đáng tiếc gặp phải nữ nhân mà ngay cả Nghịch Long Đế cũng phải ôm sầu tương tư, nó dám chống đối sao?
Thế là Hắc Trư giận cá chém thớt, hung tợn trợn mắt nhìn Ngưu Ma Vương, ánh mắt như muốn nói là tại con trâu ngu xuẩn này nên mình mới ăn đánh.

Ngưu Ma Vương lãng tránh ánh mắt của Hắc Trư tiền bối, nhìn thấy thần tượng bị đánh hắn cũng vô cùng đau lòng a, đáng tiếc hắn không dám ra mặt trả thù, chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.

“Mau trở về!” Chấn Hào sắc mặt lạnh lẽo hướng Ngưu Ma Vương quát lên, làm mất mặt còn chưa đủ sao?
Ngay cả trưởng lão của Tru Tiên Điện cũng thầm đổ mồ hôi, thầm nghĩ nếu để vị Nguyên Lão sư phụ của Ngưu Ma Vương biết đệ tử mình trở thành bộ dạng như hiện tại, không biết có lột da hắn trút giận hay không…
Thấy Đế Tử Tru Tiên Điện trở thành trò cười của toàn trường, Săn Ma Điện vốn muốn buông lời châm chọc khiêu khích, nhưng lại nhớ đến dù sao Ngưu Ma Vương cũng lọt vào top 15, trong khi Săn Ma Điện gần như mất trắng tất cả, cả đám chỉ có thể nuốt cục tức ngược vào bụng, vô cùng khó chịu.

Mà lúc này ở tại Đấu Trường…đối thủ tiếp theo của Lạc Nam cũng chậm rãi bước vào.

Nhìn thấy người này, cả đám âm thầm lắc đầu…
Kiệt Thanh của Trận Điện, đang xếp 13 trên Sinh Mệnh Bảng.

Chiến Trận Sư rất cường đại, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn hắn có thời gian bố trí Trận Pháp, tạo nên những đột biến bên trong Chiến Trường.

Đạt đến cấp độ của Kiệt Thanh, một số Trận Pháp hắn chỉ cần phất tay là có thể thiết lập, nhưng chắc chắn uy lực của những Trận Pháp này không đủ làm khó Lạc Nam.

Vì thế mà ở trận đấu này, chúng cường giả chỉ có thể lắc đầu, nhận định Kiệt Thanh không thể chiến thắng.

“Đáng tiếc…” Ngay cả người của Trận Điện cũng đồng ý với điều này.

Chiến Trận Sư bọn hắn là những tồn tại có thể tạo nên biến số cực lớn trên chiến trường, nhất là ở những trận hỗn chiến…nhưng một khi chính diện đơn đấu sẽ chịu rất nhiều thua thiệt.

Nhắc đến Chiến Trận Sư, chúng nữ của Làng Nhất Thế vội vàng quay sang hỏi Ỷ Vân:
“Sao lúc đó muội ám sát bốn tên Chiến Trận Sư của Phá Đỉnh Đội vậy? chẳng phải Lạc Nam đang đại triển thần uy sao?”
Hiển nhiên, nếu không có Ỷ Vân ám sát bốn tên Chiến Trận Sư của Phá Đỉnh Đội, hai người Kiệt Thanh và Linh Trần sẽ khó lòng phá giải thiết lập của Phá Đỉnh Đội, dẫn đến cục diện trở nên hỗn loạn và phức tạp.

“Bốn tiên Chiến Trận Sư đó đã bí mật phản bội, bọn hắn âm thầm bố trí Bạo Tiên Trận bên dưới căn cứ của Phá Đỉnh Đội, một khi nổ trận…toàn bộ Phá Đỉnh Đội sẽ bị chôn vùi, bốn tên đó sẽ đạt được số Điểm Sinh Mệnh khổng lồ và một đường vào thẳng top 18, chính thức khép lại vòng thứ hai!” Ỷ Vân lắc đầu cười giải thích:
“Vì lẽ đó ta bắt buộc phải ám sát, bọn hắn không thể không chết!”

Đám người bừng tỉnh, đồng loạt dùng ánh mắt tán thưởng và khâm phục nhìn lấy Ỷ Vân.

Chiến Trận Sư quả là một đám người có khả năng gây đột biến, nếu Ỷ Vân không sớm nằm vùng và phát hiện, chỉ sợ hậu quả khó lường a.

Khi đó Lạc Nam còn chưa lọt vào top 18, nếu để bốn tên Chiến Trận Sư thành công thực hiện kế hoạch, Lạc Nam chắc chắn đành phải tiếc hận dừng chân.

Ỷ Vân lại cứu nam nhân của các nàng một bàn thua trông thấy.

“Không được, đợi Thiếu Đế Chi Chiến kết thúc phải nói hắn trọng thưởng cho muội, ngày ba đêm bảy…” Thục Phi nhìn Ỷ Vân nháy mắt nói.

“Phi!” Ỷ Vân nhẹ giọng gắt, sắc mặt đỏ hồng.

Chúng nữ che miệng cười khẽ…
Tuế Nguyệt Nữ Đế ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng âm thầm thở dài:
“Phong lưu khó bỏ a…”

“Lạc Nam, không cần tốn quá nhiều thời gian, chúng ta nhất chiến phân định thắng bại!”
Kiệt Thanh cực kỳ nghiêm túc nhìn Lạc Nam lớn tiếng nói.

“Lại là một chiến phân thắng bại?” Lạc Nam ánh mắt cổ quái, mỉm cười hỏi: “Ý của các hạ là?”
“Ta sẽ bố trí một Trận Pháp, chỉ cần ngươi có thể phá giải xem như ta thua!” Kiệt Thanh vô cùng tự tin nói.

Hắn cũng giống như Phượng Cửu Huyền, thừa biết rằng mình đánh không lại Lạc Nam, nên chỉ có thể chơi chiến thuật như vậy.

Dựa vào lúc nãy Lạc Nam đồng ý với Phượng Cửu Huyền, chắc chắn sẽ chấp nhận đề nghị của hắn.

Nhưng mà câu tiếp theo của Lạc Nam lại khiến Kiệt Thanh toàn thân cứng đờ…
“Xin lỗi! ta không rảnh!”
Lạc Nam nói xong, tốc độ nhanh nhất triển khai, chỉ thoáng chốc đã biến mất ngay tại chỗ.

“Làm sao có thể? ngươi không dám ứng chiến sao?” Kiệt Thanh sắc mặt đại biến.

“Cho đối thủ thời gian phát huy sở trường, ngươi nghĩ ta bị bệnh sao?” Lạc Nam dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu xem lấy Kiệt Thanh.

Tốc độ của hắn quá nhanh, Kiệt Thanh căn bản không theo kịp, ánh mắt hiện lên kinh hãi tột đỉnh.

Hắn có thủ đoạn phòng ngự rất mạnh, nhưng trước đó đã dùng để ngăn cản vụ nổ Bá Lực của Lạc Nam ở vòng thứ hai, lúc này đâu còn gì để ứng phó?
Khi phản ứng lại, Lạc Nam đã xuất hiện trước mặt hắn, 15 đường Hồng Hoang Tiên Văn nổi cộm lên, đơn giản và thô bạo tung ra một quyền.


PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, Kiệt Thanh thân thể yếu ớt căn bản không thể nào chịu nổi sức tấn công thô bạo như vậy, hắn cũng chẳng phải Ngưu Ma Vương a.

Miệng sùi bọt mép, Kiệt Thanh hoa mắt chóng mặt, ngất luôn tại chỗ.

“Yếu như vậy à…” Lạc Nam thở dài, hắn còn chưa dùng đến Bá Lực a.

Quả nhiên Chiến Trận Sư yếu ớt trong cận chiến, bị hạn chế về mặt thời gian để bố trí Trận Pháp khiến bọn hắn thật sự bất lực khi đối thủ tiếp cận…
Đương nhiên, điểm yếu này không bao gồm những nhân vật khủng bố có thể phất tay thành Trận như Ngô Đế hay sở hữu Hóa Trận Thánh Thể như Hoa Ngọc Phượng.

“Trận đấu kết thúc, Lạc Nam thắng!” Bụt giật giật khóe miệng tuyên bố.

Toàn trường cũng chỉ biết im lặng…
Không ai nghĩ đến Lạc Nam sẽ quả quyết như vậy, trực tiếp đem Kiệt Thanh đánh cho bất tỉnh nhân sự, chẳng cho đối phương chút cơ hội thể hiện nào.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Lạc Nam hành động rất hợp khẩu vị của đám lão quái vật như bọn hắn.

Nếu Lạc Nam ngạo mạn cho Kiệt Thanh thời gian bố trí trận pháp mạnh nhất để đối phó mình, dù cuối cùng hắn có thể thành công phá trận, những cường giả ở đây cũng sẽ đánh giá Lạc Nam thấp đi một bậc.

Cho đối thủ thời cơ chẳng khác nào tự mưu hại chính mình, đạo lý này bất kỳ ai trải đời đều sẽ hiểu.

“Đối thủ kế tiếp, Ma Long Nhị!” Bụt trầm giọng nói.

NGAO!
Ma Long rít gào, Ma Long Nhị hai mắt đỏ ngầu lao vọt ra khỏi Đấu Trường, trực tiếp hóa thành Bản Thể khổng lồ uốn lượn.

Như đã không kịp chờ đợi được nữa, Ma Long Lực ngưng tụ vào móng vuốt, tổng cộng 22 đường Ma Long Văn ầm ầm triển khai, từ trên thiên không như thiên thạch vồ xuống Lạc Nam.

“Ta sẽ xé ngươi thành từng mảnh!”
Lạc Nam nhìn thấy cảnh tượng này, trong đáy mắt lần đầu tiên xuất hiện sát khí…
Bản thân hắn là người ân oán phân minh, đối với những đối thủ khác chỉ đơn giản là đối thủ trong cuộc thi, đến điểm là dừng, không cần thiết phải giao tranh sinh tử.

Nhưng đối với Ma Long Tộc, Lạc Nam không có một chút hảo cảm nào, đôi bên đã sớm là kẻ thù.

Ân oán lần đầu tiên là khi Ma Long Ngũ đánh lén Tử Yên trong Loạn Cổ Chiến Trường, sau đó lợi dụng uy quyền của Đế Tử Ma Long Tộc chặn đường ở lối ra, muốn tìm ra và hạ sát hắn.


Thiếu Đế Chi Chiến lần này như ngọn lửa châm lên ngòi nổ của sự thù hận, khi lần lượt từng tên Ma Long Đế Tử bị chúng nữ đánh bại, sau đó Tiểu Tinh còn hạ sát Ma Long Ngũ.

Ma Long Nhị muốn trả thù cho các huynh đệ của mình, đối với Lạc Nam động sát tâm, quyết ý muốn giết hắn.

Mà Lạc Nam cũng là một người cực kỳ đơn giản, ai muốn giết hắn…hắn sẽ khiến đối phương chết trước.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng, 35 đường Hồng Hoang Tiên Văn nổi cộm lên ở cánh tay.

Bá Lực điên cuồng vận chuyển, hư ảnh đại phật khổng lồ che phủ thiên không ngạo nghễ hiện lên.

Đối mặt với Ma Long Nhị đang dữ dằn lao xuống, Lạc Nam không lùi mà tiến, hung hăng đấm ra:
“Phật Nộ Hàng Ma Quyền!”
OÀNH!
Không gian băng liệt, kinh thiên động địa…
Hư ảnh Đại Phật phẫn nộ tung quyền, chính diện ngạnh kháng cùng móng vuốt Ma Long.

Ma Long Văn cùng Hồng Hoang Tiên Văn bạo phát sức mạnh…
Trong ánh mắt co rút của trưởng lão Ma Long Tộc, chỉ thấy thân thể khổng lồ của Ma Long Nhị bị đấm văng vào vách Đấu Trường, đem toàn bộ sàn đấu chấn động.

“Vì sao lại mạnh như vậy?” Ma Long Nhị ngửa đầu rồng lên trời gầm thét đầy phẫn nộ.

Đây là lần đầu tiên hắn chính diện đối chiến cùng Lạc Nam…cũng nhận ra kẻ này khủng bố đến mức nào.

Ma Long Lực rất mạnh đấy, nhưng không thể mạnh bằng Bá Lực.

22 đường Ma Long Văn cũng rất mạnh đấy, nhưng chắc chắn không thể nào bằng Hồng Hoang Tiên Văn với tổng cộng 35 đường.

Ưu thế duy nhất mà Ma Long Nhị có được chính là Bản Thể của Ma Long với tầng tầng Long Giáp kiên cố đến cực điểm…
Đáng tiếc, nếu so về thân thể…Lạc Nam mặc dù đang trong hình dáng nhân loại, nhưng hắn chẳng khác nào thái cổ hung thú hình người.

“Muốn giết ta? Ngươi đủ tư cách sao?” Lạc Nam gằn lên từng chữ.

Tốc độ kinh thiên triển khai, một lần nữa xuất hiện đã đứng trên đầu rồng to lớn của Ma Long Nhị.

“Ma Long Hồn!” Ma Long Nhị rống lên: “Ta mới không tin ngươi mạnh hơn ta trên mọi phương diện!”
Từ trong cơ thể hắn, Ma Long Hồn cường liệt xuất ra, toàn lực hướng về linh hồn của Lạc Nam vồ đến.

Hiển nhiên sau khi bị Lạc Nam nghiền ép, hắn đã chuyển sang dùng Long Hồn công kích, muốn dùng Linh Hồn chiến thắng Lạc Nam.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lạc Nam âm thầm buồn cười, xém chút không nhịn được thả lỏng cho Nghịch Long Hồn lao ra đem con giun trước mặt xé nát.

Bất quá hắn không thể làm như vậy, ngược lại còn phải trấn an và áp chế Long Lực Đỉnh yên tĩnh.

Long Lực Đỉnh không ra được, không có nghĩa là một tôn Đại Đỉnh khác không ra được.


ONG!
Hồn Lực bạo tạc khắp bốn phương tám hướng, Hồn Đỉnh trong suốt và thần bí với hai màu trắng và đen giao thoa đã xuất hiện trong tay Lạc Nam.

Vừa lúc Ma Long Hồn của Ma Long Nhị hung hăng gào thét, Lạc Nam cầm lấy Hồn Đỉnh trực tiếp phang thẳng vào đầu nó.

ONG!
Một đỉnh nện xuống, Ma Long Nhị chỉ cảm thấy đầu não như muốn nứt ra…
RỐNG!
Ma Long Hồn toàn thân xém chút nữa băng liệt, điên cuồng gầm rống đầy đau đớn.

Lạc Nam ánh mắt sắt lạnh, Hồn Đỉnh trong tay điên cuồng đập xuống Ma Long Hồn.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH!
Mỗi một cú đập nện, Ma Long Nhị chỉ cảm thấy như thiên địa sụp đổ, linh hồn vỡ tan, đau đến chết đi sống lại.

Thân rồng lún sâu vào mặt đất, điên cuồng dãy giụa…
Toàn trường ngơ ngác nhìn lấy cảnh tượng này…
Không ai nghĩ đến, Đế Tử cường đại nhất của Ma Long Tộc ở thế hệ này lại đang bị đè ra chà đạp một cách thô bạo.

“Lạc Nam, ngươi chết không yên lành!”
Trong cơn phẫn nộ, Ma Long Nhị cho thấy ý chí của một Đế Tử Ma Long Tộc, hắn đè nén cơn đau như địa ngục do Hồn Đỉnh mang lại há miệng gầm lên.

Từ bên trong miệng rồng, một viên hạt châu to lớn ẩn chứa số lượng Ma Long Lực khổng lồ phun ra.

Chính là Ma Long Châu, bản mệnh Pháp Bảo của Ma Long Nhị.

Bên trong Ma Long Châu chứa được số lượng Ma Long Đế Lực khổng lồ, do đích thân tộc trưởng của Ma Long Tộc ngưng tụ.

ĐÙNG!
Ma Long Châu bay ra đụng bay Hồn Đỉnh.

Trong mắt Ma Long Nhị xuất hiện vẻ điên cuồng và liều mạng, hắn dữ tợn gào lên:
“Bạo cho ta!”
“Không thể…” Một đám Ma Long Trưởng Lão sắc mặt đại biến.

BÙM!
Như một quả bom nguyên tử, Ma Long Châu chính thức nổ tung, Ma Long Đế Lực cuồng nộ bao trùm cả Đấu Trường.

Uy lực không kém chút nào khi Dị Linh Tháp tự bạo…
Vụ nổ khủng bố đem Lạc Nam nhấn chìm vào bên trong…

Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ.