Lúc mới vừa vào phòng giải phẫu, một cô y tá thực tập sau khi nhìn thấy Tôn Đại Thánh thì sợ quá mà khóc thét lên ngay tại chỗ.
Loại vết thương này, nếu là người bình thường, chỉ sợ chưa kịp đưa đến bệnh viện thì nửa đường đã tắt thở.
Cho nên, trong lòng Tiết Lệ không khỏi bội phục nghị lực ngoan cường của Tôn Đại Thánh.
Bởi vì khắp người đều là vết thương, không thể tiêm thuốc gây tê, sáu, bảy tiếng giải phẫu, Tôn Đại Thánh cứ thế không kêu đau lấy một tiếng.
Sau khi kết thúc giải phẫu, Tôn Đại Thánh cuối cùng không nhịn được mà hôn mê bất tỉnh.
Nghe thấy Tiết Lệ nói như vậy, thân thể Tôn Diệu run lên, hai mắt trong nháy mắt đỏ ngầu lên đáng sợ.
Gia tộc Tôn Thị đời đời đơn truyền! Chẳng lẽ ông trời muốn Tôn Gia của ông không người nối dõi hay sao! Đoạn Vũ, ông sẽ khiến cho Đoạn Gia nợ máu phải trả bằng máu! Cái này đã không còn là ân oán đơn thuần nữa, mà là mối nợ máu sâu như biển!
“Lão thái gia, chị dâu, xảy ra chuyện không tốt rồi!” Đúng lúc này, một tên cấp dưới hoảng hốt chạy tới, hướng về phía Tôn Diệu cùng Lý Nam lớn tiếng la lên.
Tôn Diệu quát lớn: “Vội cái gì? Hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì nữa.
Có chuyện gì?”
Tên cấp dưới kia thở mạnh mấy hơi, nói: “Lão thái gia, Đoạn Vũ mang người đi chiếm lĩnh phố Đại Thánh.” Cái gì? Phố Đại Thánh của thành phố Đại Phong sở dĩ dùng tên của Tôn Đại Thánh để đặt tên, cũng là bởi vì trên cả con đường có đến 90% cửa hàng đều là sản nghiệp của Tôn Gia.
Trong đó bao gồm khách sạn, quán karaoke, quán bar, thậm chí quán net, phòng bóng bàn.
Những cửa hàng này, mỗi tháng đều sẽ đúng hạn giao tiền để nhận được sự che chở của Tôn Gia.
Cái tên Đoạn Vũ này, chẳng những chém Tôn Đại Thánh bị thương, còn muốn chiếm toàn bộ phố Đại Thánh, điều này tương đương với chặt đứt con đường tiền tài của Tôn Gia!
Thân thể Tôn Diệu run lên, ngay sau đó hai mắt ông gần như muốn phun ra lửa! Ông vung quyền hung hăng đập vào vách tường: “Đoạn Gia của thành phố Vân Châu, tôi và mấy người không đội trời chung.”
Ầm ầm! Theo một tiếng ầm ầm vang dội, chỉ thấy vách tường kia vậy mà lại bị Tôn Diệu đập thủng thành một cái lỗ lớn.
Xung quanh không ít nhân viên y tế nhìn thấy đều nơm nớp lo sợ, nói không nên lời, thở mạnh cũng không dám.
“Thật sự coi Tôn Gia chúng ta không có ai sao?” Lúc này, Lý Nam nhấc giày cao gót lên, mặt mũi tràn đầy giá lạnh đi tới: “Tất cả mọi người đi theo tôi, hôm nay chúng ta và tên Đoạn Vũ kia không chết không thôi!” Nói xong, Lý Nam bèn muốn mang người đi ra ngoài.
“Tiểu Nam, đừng xúc động nhất thời.” Mà đúng lúc này, Tôn Diệu giữ chặt cô lại.
Lý Nam dừng bước, thân thể mềm mại không nhịn được phát run: “Ông nội, Đại Thánh và nhiều huynh đệ như vậy đều bị chém bị thương.
Bây giờ Đoạn Gia bọn hắn còn không buông tha, muốn chiếm địa bàn của chúng ta, cơn tức này con không nhịn được!”
Tôn Diệu gật gật đầu: “Ông biết, thù này chắc chắn phái báo.
Nhưng mà thực lực Đoạn Gia quá mạnh, chúng ta liều mạng cũng chưa chắc thắng được.
Về nhà trước đã, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc đối sách thật kỹ lưỡng.”
...
Trên Thông Thiên Đảo.
Lăn lộn một hồi, Lăng Thành giải phóng toàn bộ cơn nóng rực kia lên người Giáo Chủ Phu Nhân.
Trong thoáng chốc, tâm trí của hắn dần dần tỉnh táo lại.
Võ Sư tầng năm! Lăng Thành hít sâu một hơi, xem ra cái cây Bích Ngọc Hoa Linh Tham kia thật đúng là có tác dụng! Mặc dù phương pháp ăn không đúng, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Có điều còn may, bây giờ đã không sao rồi.
Dưới sự hưng phấn, Lăng Thành cảm nhận được động tĩnh dưới người hắn, trong lòng lập tức hốt hoảng.
Nguy rồi! Dưới thân Lăng Thành, Tần Dung Âm mặt vẫn còn đỏ ửng, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Thành, trong ánh mắt mang theo vài phần giận dữ, xấu hổ, vô cùng phức tạp.
Hỏng rồi, hỏng bét rồi!
Lăng Thành trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh, hắn lại dám vấy bẩn Giáo Chủ Phu Nhân, hắn xong đời rồi!
Ông! Lăng Thành chỉ cảm thấy đầu óc của mình trong nháy mắt trống rỗng! “Phu nhân, tôi...” Vừa mới nói ra ba chữ, Tần Dung Âm mở miệng chặn ngang lời nói của hắn: “Lăng Thành, cậu trước hết đứng dậy đã, được không?” Lời nói vừa dứt, trong nháy mắt, trên mặt Tần Dung Âm một lần nữa hiện lên một mảng da đỏ bừng.
Theo lý thuyết, cô là Giáo Chủ Phu Nhân cao cao tại thượng.
Cái tên nhóc thối này dám khinh nhờn cô như thế, thực sự là đang tìm cái chết.
Nhưng mà sau một hồi quấn quýt, Tần Dung Âm trong vô hình lại cảm thấy có chút thỏa mãn.
Cô gả cho Thông Thiên Giáo Chủ đã rất nhiều năm.
Thông Thiên Giáo Chủ tuổi tác lớn, chuyện nam nữ này đã lực bất tòng tâm.
Nhưng mà Tần Dung Âm lại đang ở vào độ tuổi xuân thì mơn mởn!
“Phu nhân, tôi...” Lăng Thành trở lại bình thường, luống cuống tay chân đứng lên.
Tần Dung Âm vẻ mặt không đổi nói: “Cởi trói cho tôi.” Lăng Thành nhanh chóng đồng ý, vội vàng mặc quần áo tử tế vào, sau đó lấy ra cái kéo cắt bỏ dây thừng.
Tần Dung Âm không nói một lời, nhanh chóng lấy một chiếc váy dài mặc vào.
Lăng Thành giống như là trẻ nhỏ làm sai chuyện, đứng ở bên cạnh cả người co ro.
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng có chút không thoải mái, cũng có chút kỳ lạ.
“Lăng Thành, chuyenj ngày hôm nay, tôi coi như chưa từng xảy ra.” Mặc quần áo tử tế xong, Tần Dung Âm cắn chặt môi, cuối cùng nói ra: “Nhưng nếu để cho tôi biết cậu tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ giết cả nhà cậu.” Thân là Giáo Chủ Phu Nhân lại có quan hệ không đứng đắn với thuộc hạ.
Chuyện này nếu như bị truyền đi, người khác sẽ nghĩ như thế nào.
Cô rất muốn giết Lăng Thành.
Nhưng mà, dù sao hắn cũng đã cứu mình.
“Phu nhân yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ không nói lung tung.” Lăng Thành nhanh chóng gật đầu, vẻ mặt muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc.
Phù! Còn may còn may, cô gái này không trở mặt với hắn, bằng không, đêm nay hắn phải chôn xác trên Thông Thiên Đảo.
Tần Dung Âm không nói thêm gì nữa, khôi phục lại tư thái của Giáo Chủ Phu Nhân, xua xua tay: “Đi đi, thời gian không còn sớm nữa, cậu mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi.” “Thuộc hạ tuân lệnh.” Lăng Thành lên tiếng, nhanh chóng lui ra ngoài.
Trở lại gian phòng của mình, thời điểm nằm ở trên giường, trong đầu Lăng Thành không nhịn được mà hiện ra tình cảnh mới vừa rồi.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, hắn rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Một giấc này, Lăng Thành ngủ cực kỳ sảng khoái.
Rạng sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao ba sào.
“A!” Từng đợt tiếng kêu to truyền đến.
Lăng Thành bị đánh thức, mơ màng mở to mắt, cách cửa sổ cũng có thể nghe được trên quảng trường cách đó không xa, đông đảo đệ tử Thông Thiên Giáo đang luyện công.
Tiếng hô khẩu hiệu gần như là đồng thanh như một, rung động trời xanh.
Mẹ kiếp, vừa mới sáng sớm đã bắt đầu luyện công.
Có để cho người ta ngủ hay không! Nhưng cũng không thể không nói, những đệ tử tinh anh này thật là cần cù.
Nghĩ thầm, Lăng Thành duỗi lưng một cái, đứng dậy khỏi giường.
Cũng đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, sau đó, Tần Dung Âm đi vào.
Nhan sắc tuyệt đẹp, trên mặt rất là bình tĩnh.
Dường như đêm qua thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cmn.
Giáo Chủ Phu Nhân tới làm gì? Trông thấy cô, trong lòng Lăng Thành căng thẳng.
Hắn thật sự sợ cô gái này sẽ giết hắn diệt khẩu.
Hôm nay Tần Dung Âm mặc một chiếc váy dài màu tím, tô vẽ rõ ràng thân hình gợi cảm, trên người cô còn có một loại khí chất cao quý.
Sắc mặt của cô rất tốt, vô cùng mê người.
Nhìn cô mấy giây, Lăng Thành không dám làm càn, thu lại ánh mắt, chậm rãi mở miệng nói: “Phu nhân tới tìm tôi sớm như vậy là có chuyện gì sao?” Tần Dung Âm đi đến trước ghế, từ tốn ngồi xuống, nói: “Lăng Thành, tôi nói lại cho cậu biết, chuyện xảy ra tối hôm qua, cậu sống để bụng chết mang theo, nghe chưa? Bằng không, tất cả những người có quan hệ với cậu đều phải chết, cậu hiểu không?”
“Hiểu, hiểu chứ!” Lăng Thành gật đầu như giã tỏi: “Phu nhân yên tâm, chuyện mà Lăng Thành tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.” Nghe được câu trả lời, Tần Dung Âm hài lòng gật đầu, ngữ khí dịu đi một chút: “Mặt khác, nhiệm vụ hôm qua tôi giao cho cậu, cậu cũng đừng quên, sau khi trở lại thành phố Đại Phong, nghĩ mọi cách cũng phải giúp tôi lấy được kinh thư.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Lăng Thành gật gật đầu, lên tiếng, trong lòng lại vô cùng bất đắc dĩ và phiền muộn.
Cái việc trộm kinh thư này nói thì dễ, thực hiện lại khó như lên trời vậy.
Hôm qua Tần Dung Âm cũng đã nói, đảm nhiệm chức vị hiệu trưởng Học Viện Thượng Võ kia là cao thủ Phái Võ Đang.
Hắn chỉ là Võ Sư tầng năm, thực lực chênh lệch nhiều như vậy, tỷ lệ thành công quá nhỏ.
Hơn nữa hắn sống hơn 20 năm, chưa từng đi ăn trộm như vậy.
A, ngoại trừ cái lần trộm hai cái điện thoại kia.
Tần Dung Âm cười một tiếng, từ trên người lấy ra một quyển cổ thư.
“Tôi biết nhiệm vụ này đối với cậu mà nói thì độ khó rất lớn, cho nên tôi suy nghĩ, quyết định tặng quyển sách này cho cậu, sau khi đọc nó, nói không chừng cậu có thể trộm được kinh thư.” Tần Dung Âm nhẹ nhàng nói, đưa cổ thư cho Lăng Thành.
Đây là cái gì? Bí tịch võ công sao? Lăng Thành kích động không chịu được, nhận lấy cổ thư, chỉ thấy bìa đã ố vàng, trên đó viết hai chữ cổ cứng cáp xưa cũ: Linh Thủ.
“Linh Thủ”? Cái tên sách này có chút thú vị.
Chẳng lẽ đây là một bản bí tịch tuyệt thế? Ha ha, bí tịch giống với Cửu Long Thăng Thiên?