“Hắn thành Thiên Khí Đế từ khi nào?”
Nhìn thấy Lạc Nam tiếp nhận một đống nguyên liệu và đi vào mật thất để tập trung Luyện Khí, Mộng Thải Vân nhịn không được quay sang hai nữ hỏi.
Những nguyên liệu mà hai nữ chuẩn bị đều là hàng cao cấp, giá trị cực cao mà chỉ có những Luyện Khí Sư đạt đến Đế Cấp Viên Mãn mới có thể sử dụng.
Lạc Nam dám tự tin tiếp nhận và sử dụng chúng nó, nói rõ hắn đã là một Thiên Khí Đế hàng thật giá thật.
Mộng Chi Tiên với Liễu Tú Quyên liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc cười khổ lắc đầu, hiển nhiên các nàng cũng chẳng biết nam nhân của mình có tạo nghệ luyện khí vượt trội như thế từ khi nào.
Còn nhớ trước khi Thiếu Đế Chi Chiến diễn ra, hắn còn phải nhờ đến Cuồng Khí Lão Nhân của Thiên Địa Hội hỗ trợ nâng cấp Pháp Bảo.
“Có biến cố gì đó đã xảy ra với chàng!” Liễu Tú Quyên chau đôi mày liễu, đau lòng nói:
“Mặc dù thành tựu của chàng đều đại tăng, nhưng tâm hồn đã để lại vô số vết sẹo!”
Mộng Chi Tiên hít sâu một hơi, quyết tâm dùng nhu tình của mình để làm lành những vết sẹo trong lòng hắn.
…
Bên trong mật thất…
Lạc Nam phất tay, Diễm Tâm Đỉnh với nhiệt độ khủng bố đã lơ lửng hiện ra, Đế Diễm thiêu đốt bừng bừng, sắc mặt của hắn trở nên chăm chú.
Mặc dù bên trong Luân Hồi, có những kiếp Lạc Nam là một luyện khí sư leo đến Thiên Khí Đế, hắn đã có đầy đủ kiến thức và khả năng để luyện chế ra Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo.
Nhưng luân hồi dù sao không phải hiện thực,…Lạc Nam vẫn chưa từng thực hành một lần nào, cho nên không dám chủ quan.
Huống hồ dù là bên trong luân hồi, hắn cũng chưa từng tự mình chữa trị một cái Ngũ Hành Tiểu Thế Giới.
Lấy ra Khí Đạo Thiên Thư, cẩn thận xem lại những thông tin cần thiết lần cuối cùng.
Lạc Nam chăm chú đến cực điểm, kích hoạt Gia Tốc Trận gấp 30 lần có sẳn trong mật thất Thiên Địa Hội, lấy ra Linh Giới Châu đã ảm đạm phai màu, cẩn thận đặt vào trung tâm Diễm Tâm Đỉnh.
“Hỏa Nhi, giúp ta luyện hóa từng loại nguyên liệu!” Hắn ôn tồn nói.
“Thiếp hiểu rồi!”
Hỏa Nhi từ trong Diễm Tâm Đỉnh xuất hiện, như một mỹ nữ trợ lý, cẩn thận từng bước trợ giúp Lạc Nam khống hỏa, điều tiết nhiệt độ ngọn lửa, cẩn thận hòa tan từng loại nguyên liệu, dung nhập chúng nó vào Linh Giới Châu.
Lạc Nam hít sâu một hơi, lại từ Không Gian Hệ Thống lấy ra năm loại Hỗn Độn Khí tương ứng ngũ hành, cung cấp nguồn năng lượng thuộc tính khổng lồ cho Linh Giới Châu khôi phục.
…
Không biết qua bao lâu sau…
Lạc Nam đầy đầu mồ hôi, tập trung tinh thần cao độ khiến tâm trí của hắn cũng mệt mỏi, cũng may có Hồn Nguyệt Ánh liên tục thi triển Hồn Kỹ tẩm bổ linh hồn nên không đến mức kiệt sức ngã xuống.
Diễm Tâm Đỉnh trở về bên trong đan điền, nhiệt độ khủng bố lắng xuống, một viên hạt châu lộng lẫy, tinh khiết lơ lững giữa không trung, tỏa ra hào quang nhàn nhạt chiếu rọi vào mặt Lạc Nam.
“Chủ nhân…cảm tạ ngươi!”
Thanh âm mềm mại ngọt ngào từ Linh Giới Châu truyền ra, hư ảnh Châu Nhi khả ái đáng yêu xuất hiện, cười tươi rạng rỡ nhìn lấy hắn.
“Vất vả cho nàng rồi!” Lạc Nam mỉm cười ôn hòa, nắm lấy Linh Giới Châu vuốt ve.
Nếu không nhờ có Linh Giới Châu liều mình bảo hộ, hắn đã gặp nạn bên trong dòng chảy luân hồi, tình cảnh khi đó thật sự quá mức nguy hiểm.
“Chủ nhân mau vào thăm mọi người, tất cả đều rất lo lắng cho ngươi!” Châu Nhi vội vàng nhắc nhở nói.
“Ta biết rồi!”
Lạc Nam nghiêm túc gật đầu, ý niệm vừa động…lập tức tiến vào Linh Giới Châu.
Khung cảnh hùng vĩ bát ngát quen thuộc hiện ra trong mắt.
“Tiểu Nam?”
“Phu quân?”
“Baba?”
“Ca ca?”
Ngay lập tức, hàng loạt tiếng kinh hô thánh thót vang lên.
Chỉ thấy mấy nữ Tử Yên, Lãnh Nguyệt Tâm, Mộc Ái My, Mộc Linh Nhu tràn đầy kinh hỉ, dung nhan tuyệt mỹ tỏa nắng, không dám tin khi hắn đột ngột xuất hiện.
Hai cô con gái nhỏ là Tiểu Hồng Nhi và Tiểu Ngân Nhi viền mắt đỏ hồng, òa một tiếng khốc rống lên nhào vào lòng hắn.
“Hai tiểu bảo bối, baba trở về!” Lạc Nam nở nụ cười ấm áp ôm chặt hai tiểu nha đầu, cưng chiều an ủi.
Tử Yên, Lãnh Nguyệt Tâm chúng nữ lại chú ý đến bề ngoài cằn cõi phong sương của nam nhân, giọng hơi nghẹn lại, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài, đau lòng nhìn lấy hắn.
Không giống như Mộng Chi Tiên mấy nữ không biết được hành trình của Lạc Nam, Tử Yên và Lãnh Nguyệt Tâm lại hiểu rất rõ.
Các nàng biết hắn vào hiểm địa như Bạo Loạn Luân Hồi Vực, các nàng biết hắn gặp phải Thiên Đế tập kích, các nàng biết hắn bị vây nhốt, cuối cùng phải nhảy vào dòng chảy luân hồi để tìm đường thoát khốn.
Trong quá trình ngược về quá khứ, Châu Nhi còn phải hy sinh bản thân để bảo vệ hắn, nam nhân của các nàng thật sự dữ ít lành nhiều.
Càng biết nhiều, lo lắng trong lòng các nàng càng lớn.
Nhất là khi Linh Giới Châu hư hỏng, các nàng bị nhốt tại bên trong không thể ra ngoài, chẳng còn tâm trạng vui sướng khi thực lực tiến bộ, chẳng còn tâm trạng tiếp tục bế quan, điều các nàng làm được chỉ là âm thầm cầu nguyện, đặt tất cả lòng tin vào nam nhân của mình có thể gặp dữ hóa lành.
Thời gian vừa qua có lẽ là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời các nàng.
Cuối cùng kỳ tích quả nhiên xuất hiện, nam nhân các nàng ngày nhớ đêm mong trở về.
Chỉ là dáng vẻ của hắn lại một lần nữa như bóp chặt trái tim các nàng.
Có lẽ, sự đau khổ chờ đợi của các nàng chẳng là gì so với tất cả những thứ hắn đã phải trải qua và gánh chịu.
Mộc Linh Nhu không nhịn được nữa, một giọt lệ rơi xuống má ngọc, nàng hớt ha hớt hãi chạy đến Bất Tử Thụ, hái xuống một nắm lá cây, vội vàng mang đến nhét vào tay Lạc Nam:
“Mau ăn vào, dáng vẻ hiện tại của ca ca xấu chết rồi, già quá nha!”
Mộc Linh Nhu cố gắng dùng giọng điệu nũng nịu vui vẻ để xua đi không khí có phần ảm đạm lúc này.
Lạc Nam cười cười, cõng hai tiểu nữ nhi trên lưng, lại không ăn vào lá cây Bất Tử Thụ, áy náy đáp:
“Diện mạo này của ta thuộc về một người, ta muốn giữ bộ dạng này để đi gặp nàng ấy!”
“Hừ, lại giở thói đào hoa chứ gì?” Mộc Linh Nhu chống nạnh bĩu môi.
Ọt ọt ọt…
Có thanh âm kỳ quái bất chợt vang lên, chỉ thấy Tiểu Hồng Nhi cùng Tiểu Ngân Nhi ôm bụng, non nớt kháng nghị:
“Baba đáng ghét, chúng ta đói…”
Thời gian qua các nàng vì lo lắng cho hắn mà tâm trạng ăn uống cũng không có, lúc này thấy baba bình an trở về, máu tham ăn lại nổi lên.
“Haha, có ngay!” Lạc Nam cười lớn, nhanh chóng từ Cửa Hàng May Mắn mua vài thanh Đế Cấp Vũ Khí đưa cho các nàng.
Hai tiểu nha đầu nín khóc mỉm cười nắm tay chạy đi, không quên cười khanh khách trêu chọc:
“Không làm phiền baba và các mama chim chuột!”
“Đừng nghe các nàng nói bậy!” Mộc Ái My ngượng ngùng sẳng giọng, gò má hiện hồng.
“Không, hai con gái nhỏ nói rất đúng, ta nhớ các nàng muốn chết!” Lạc Nam cười haha, tiến đến ôm lấy Mộc Ái My vào trong ngực, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, cúi đầu hôn xuống bờ môi kiều diễm.
“Ưm…” Mộc Ái My thân thể mềm nhũn, vô lực tựa vào lòng nam nhân, hạnh phúc ôm chặt lấy hắn, như sợ nam nhân này sẽ lại mất tích.
Môi lưỡi triền miên, Lạc Nam tham lam nhấm nháp hương vị thanh tân ngọt ngào trong miệng Mộc Linh Tộc Trưởng, nhớ đến ở trong luân hồi khi mình chiêu mộ Mộc Linh Tộc, Mộc Ái My còn chưa được sinh ra.
Hồi lâu tách môi, Mộc Ái My thẹn thùng rời khỏi lòng ngực Lạc Nam, nàng biết vị trí này không thuộc về riêng mình.
Lạc Nam vẫn còn chưa đã ghiền, hai tay ôm lấy Tử Yên cùng Lãnh Nguyệt Tâm, lại một lần nữa chiếm lấy những bờ môi mỹ diệu.
Hắn muốn dùng nụ hôn nồng nhiệt của mình để xoa dịu cảm giác lo lắng bất an mà các nàng phải gánh chịu trong suốt thời gian qua.
“Hừ, quả nhiên nam nhân không phải vật tốt lành!” Đứng trên đỉnh núi, Ma Kích hóa thành nhân loại nhìn thấy cảnh tượng này, bĩu môi khinh thường.
Lãnh Vận Du đang trong trạng thái tu luyện cũng chậm rãi mở mắt, chứng kiến Lạc Nam và Lãnh Nguyệt Tâm quấn chặt lấy nhau, toàn thân nàng nhất thời không được tự nhiên, có cảm giác như chính mình đang cùng nam nhân ân ái triền miên vậy.
…
Cảm nhận hơi ấm và hương thơm từ cơ thể chúng nữ, nhìn thấy từng đôi mắt đẹp của các nàng lo lắng vì mình, hiện lên tình cảm giành cho mình, Lạc Nam tâm linh thỏa mãn chưa từng có.
Cứ mỗi lần như vậy, những vết sẹo trong lòng hắn như được vơi đi phần nào, sự ám ảnh ở kiếp cuối cùng cũng dần phai nhạt…
“Khổ cho chàng rồi…”
Lãnh Nguyệt Tâm đặt bàn tay thon dài mềm mại lên gò má hắn, bờ môi nhẹ nhàng rung động.
Tử Yên vuốt ve mái tóc bạc trắng của hắn, yếu ớt cười:
“Thiếp lại thích dáng vẻ này, trưởng thành chín chắn, có sức hút rất lớn…”
Lạc Nam toàn thân vô thức run lên, ngắm nhìn Tử Yên thật lâu, trong lòng thở dài nặng trĩu:
“Nàng giống với sư phụ mình…”
…
Cùng mấy nữ ôn tồn, an ủi trấn an tâm linh của các nàng hồi lâu, Lạc Nam rời khỏi Linh Giới Châu.
“Muốn về Côn Lôn sao?”
Mộng Chi Tiên cùng Liễu Tú Quyên tiến đến…
Mặc dù các nàng không nỡ nam nhân nhanh như vậy rời đi, nhưng cũng biết hắn có đại sự phải làm ở Côn Lôn, bởi vì ngay cả Làng Nhất Thế cũng đã tạm thời vận chuyển đến nơi đó.
“Trước tiên tìm chỗ vắng vẻ cho Tử Yên với Nguyệt Tâm độ kiếp, các nàng ấy đã thành Đế!” Lạc Nam nói.
“Ừm…” Hai nữ nhẹ gật đầu, tâm trạng có chút mất mát.
“Ngốc!” Lạc Nam mỉm cười, nắm chặt hai tay của các nàng, giọng điệu trầm ấm:
“Hai nàng cùng ta về Côn Lôn, Mộng Gia có Thải Vân và Nhược Linh trông coi rồi…”
“Chàng nói thật?” Hai nữ sáng mắt lên, chút tâm tình ảm đạm quét sạch.
“Haha, Côn Lôn là nhà ta, mà nhà ta chính là nhà của các nàng, sao lại không?” Lạc Nam kéo hai nàng vào trong ngực, thủ thỉ nói:
“Theo phu quân trở về, ta sẽ bù đắp cho các nàng!”
“Hứ, ai là phu quân?” Mộng Chi Tiên thẹn thùng vô hạn, vô thức tựa sát vào người hắn.
Liễu Tú Quyên là mỹ nhân thành thục, lại càng lớn mật hơn, ngẩng đầu hôn hắn, thổ khí như lan:
“Thiếp chờ chàng biểu hiện…”
“E hèm!” Mộng Thải Vân sẳng giọng từ bên trong đi ra, giọng điệu chanh chua nói:
“Đến Mộng Gia lấy một đám nguyên liệu cao cấp, rồi còn bắt cóc hai đại mỹ nhân của chúng ta, tiểu tử ngươi thật không giảng nghĩa khí!”
“Hắc hắc!” Lạc Nam cười xấu xa, lấy ra một chiếc Nhẫn Trữ Vật đeo vào tay nàng.
Mộng Thải Vân như bị điện giật rụt tay lại, liếc xéo mắt nhìn hắn, đem ý niệm truyền vào trong Nhẫn kiểm tra.
Chỉ thấy một đống lớn Công Pháp, Pháp Bảo Đế Cấp nằm ngỗ ngang bên trong, giá trị còn vượt qua những nguyên liệu kia gấp mấy lần.
“Tạm được!” Nàng hài lòng gật đầu, giả bộ ghét bỏ phất tay xua đuổi:
“Đi hết đi, đừng có ở lại làm ngứa mắt!”
Lạc Nam cười haha, cũng thu Mộng Chi Tiên và Liễu Tú Quyên vào Linh Giới Châu, hướng Mộng Thải Vân nói:
“Côn Lôn của ta tùy lúc hoan nghênh nàng!”
Không đợi nàng phản ứng, hắn đã đạp lấy thân pháp biến mất dạng.
“Hừ, ai mà thèm!” Mộng Thải Vân giậm chân một cái, bàn tay vô thức vuốt ve khuôn mặt trắng nõn không chút tỳ vết của mình, thở phì phì nói:
“Tiểu tử thúi còn muốn lừa ta vào đào hoa trận của ngươi? Không có cửa!”
…
Lạc Nam rời khỏi Thiên Địa Hội, hướng mắt nhìn về phía Việt Long Tinh, nhìn thấy Minh Không với Vô Ưu đang làm tốt nhiệm vụ được giao, phổ cập kiến thức và những điều cần thiết để sinh tồn ở vũ trụ cho tất cả, hài lòng gật gật đầu:
“Hai người này được việc, sau này sẽ trọng dụng…”
Hắn lại chuyển mắt về phía Vạn Yêu Thánh Địa, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn mở ra, muốn nhìn trộm Cửu Thánh Chủ, cân nhắc đi gặp nàng và tiểu bảo bối trong bụng.
Nào ngờ đập vào tầm mắt của Lạc Nam là một đôi mắt vàng rực kiệt ngạo bất tuần đang trừng ngược trở lại.
“Hỏa Nhãn Kim Tinh?”
Lạc Nam trong lòng vui vẻ, có thể phát hiện Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn của hắn đang dò xét, nói rõ thằng em vợ này đã đột phá Thiên Yêu Đế rồi.
“Đừng có chạy lung tung đến đây, Long Ngạo Thiên đang nghi ngờ rất mạnh, gần đây liên tục có mật thám của Long Tộc trà trộn vào Tiên Ma Vực, đám chó săn đánh hơi rất thính, không cẩn thận lại có phiền toái!”
Thanh âm của Tôn Hầu Tử truyền vào trong tai, Lạc Nam sắc mặt nhất thời lạnh lẽo.
Lại là Long Ngạo Thiên?
Tên khốn kiếp là chướng ngại vật, ngay cả việc Lạc Nam muốn gặp mặt nữ nhân và con của mình cũng phải xem sắc mặt của hắn?
Nghĩ đến cổ lực lượng khổng lồ mà mỗi đời Tộc Trưởng của Long Tộc có thể điều động, Lạc Nam đành phải áp chế lửa giận.
Hắn còn vô số chuyện cần làm, thật sự không thể phân tâm xung đột với Long Tộc vào thời điểm này, cũng chưa đủ sức để xung đột.
“Trước hết tìm nơi để Tử Yên và Lãnh Nguyệt Tâm độ kiếp!”
Thiên Hạ Vô Cực triển khai, Lạc Nam triệt để biến mất dạng.
Rời khỏi Tiên Ma Vực!
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.