Thấy Lạc Nam xuất hiện, 33 vị Thánh Nữ vô thức lùi lại phía sau một bước, từng khuôn mặt đẹp mang theo vẻ đề phòng nhìn lấy hắn.
Mặc dù các nàng đã dần lấy lại lý trí, không còn quá nhiều cảm tình với Luân Kiếp Tiên Cung và Cao Vĩ, nhưng đồng thời các nàng cũng hoàn toàn xa lạ với Lạc Nam.
Không có gì đảm bảo Lạc Nam là người tốt, nhất là trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua này.
Vận mệnh của các nàng vừa thoát khỏi Luân Kiếp Tiên Cung trói buộc, nhưng không có nghĩa là sẽ dành được tự do, ngược lại vẫn có khả năng tiếp tục bị Lạc Nam khống chế, mà mục đích của hắn chắc gì đã tốt đẹp.
Lại nhớ đến cảnh tượng Lạc Nam cao cao tại thượng đứng trên Bá Vũ Điện hủy diệt Luân Kiếp Tiên Cung quá mức đáng sợ, thêm mái tóc bạc trắng xõa tung như một ma đầu.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt các vị Thánh Nữ trở nên trắng bệch vì sợ hãi, nụ cười ôn hòa của nam nhân ở đối diện lọt vào trong mắt các nàng chẳng khác nào nụ cười của một ác ma đang rình rập con mồi.
Lạc Nam sắc mặt mộng bức, cái quỷ gì? Mình đã làm gì sai? Vì sao đám nữ nhân này lại có vẻ mặt đó?
“Hừ!” Hắn không vui hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đen lại nói:
“Này, từ đầu đến cuối ta rõ ràng là người bị hại, vì sao các nàng dám dùng ánh mắt nhìn kẻ phản diện đó nhìn ta, sao dám hả?”
“Người bị hại?” Cầm Thục Trinh hít sâu một hơi ra vẻ trấn định, lạnh lùng nói:
“Ngươi là người bị hại vậy mà Luân Kiếp Tiên Cung bị diệt, tất cả chúng ta đều bị ngươi bắt nhốt, có người bị hại nào giống ngươi như vậy sao?”
“Đó là do kẻ muốn hại ta quá vô dụng, nhưng không thể vì kết quả mà phủ nhận việc ta vốn là người bị hại!” Lạc Nam biểu hiện cũng trở nên lạnh lùng:
“Đang yên đang lành, Luân Kiếp Tiên Cung các ngươi đột nhiên muốn bắt hồng nhan tri kỷ của ta về làm Thánh Nữ trong khi trước đó ta còn chưa biết các ngươi là ai!”
“Cử cả Thái Trưởng Lão đến Tiên Ma Vực để công kích Làng Nhất Thế của ta, nếu không nhờ Cự Chiến Cổ Tộc là bằng hữu của ta, có lẽ Làng Nhất Thế đã hủy!”
“Thù hận đã kết, ta tìm ra kẻ đứng đầu của các ngươi là Cao Vĩ và diệt hắn, mọi chuyện nên đến đây là dừng!”
“Nào ngờ các ngươi vẫn còn muốn trả thù, dùng cả mỹ nhân kế để Trần Hồng Lệ tiếp cận và ám sát ta!”
“Thử hỏi ai mới là người bị hại?”
Lạc Nam gằn từng chữ một:
“Các ngươi nghĩ Lạc Nam ta dễ trêu? Là quả hồng mềm ai muốn bóp thì bóp?”
Tiếng nói vừa dứt, cuồn cuộn Sát Vực nghiền ép mà ra, ép đến 33 vị Thánh Nữ hoảng sợ cùng cực, liên tục lùi bước, ôm chặt lấy nhau để không ngã quỵ.
“Mau dừng lại!” Trần Hồng Lệ vội vàng hét lên giải thích: “Không phải lỗi của chúng ta, chúng ta đều bị Chuyển Kiếp Luân Hồi Công khống chế, Luân Kiếp Tiên Cung đã động tay động chân vào Công Pháp và giao chúng ta tu luyện!”
Nàng rất sợ trong cơn tức giận, Lạc Nam sẽ gi.ết chết các tỷ muội, dù sao thì hắn không phải kẻ nhân từ, nhìn thấy toàn bộ Luân Kiếp Tiên Cung trừ các nàng ra đã bị diệt sạch là đủ hiểu.
“Nếu không phải như vậy, các nàng nghĩ ta sẽ để các nàng sống sót?” Lạc Nam thu liễm Sát Vực, thản nhiên nói:
“Bên trong khẩu quyết của nửa quyển Chuyển Kiếp Luân Hồi Công mà các nàng tu luyện đã được Cao Vĩ thay đổi chút nội dung, thay ấn ký của mình vào, từ đó có thể dễ dàng tác động đến tâm trí các nàng theo mong muốn của hắn, ngoài ra khi cần…hắn có thể song tu hút sạch tu vi của các nàng, một đêm thành Thiên Đế!”
Các vị Thánh Nữ nghe vậy rùng mình, âm thầm căm hận.
Bởi vì các nàng biết Lạc Nam không hề nói dối, với một người đã tự sáng tạo ra Chuyển Kiếp Luân Hồi Công và cải tiến không ngừng như Cao Vĩ, việc thay đổi chút khẩu quyết bên trong theo ý muốn của hắn là rất dễ dàng.
Các nàng chưa từng tiếp xúc với Chuyển Kiếp Luân Hồi Công nguyên bản, đương nhiên không thể nhìn ra điểm bất thường, chỉ có thể tin tưởng và tu luyện, xém chút trở thành con rối của Cao Vĩ.
Nghĩ đến đây, các vị Thánh Nữ nhìn về phía Lạc Nam cũng nhu hòa hơn không ít.
Mặc kệ mục đích của hắn là gì, ít nhất trước mắt hắn xem như giải cứu các nàng.
“Có một tin buồn, ta không biết các nàng có muốn nghe hay không…” Lạc Nam thở dài một hơi, giọng điệu cũng mềm xuống.
Lộp bộp…
Nhịp tim của các vị Thánh Nữ đập mạnh, cảm giác bất an tràn lan.
“Tin…tin buồn gì…” Cầm Thục Trinh như nghĩ đến điều gì, bờ môi cắn đến rỉ máu.
“Sau khi các nàng gia nhập Luân Kiếp Tiên Cung, những thế lực, gia tộc xuất thân của các nàng đều đã bị người bí mật tiêu diệt!” Lạc Nam trầm giọng nói:
“Bởi vì Luân Kiếp Tiên Cung không muốn để lại vướn bận đến các nàng, càng không muốn gia tộc của các nàng làm phiền hay nhờ vả đến bọn chúng!”
“Phốc!”
Hắn vừa dứt lời, hơn một nửa Thánh Nữ phun máu, thân thể xinh đẹp lảo đảo, xém chút ngã quỵ xuống.
“Không…không, làm sao…làm sao bọn hắn có thể tàn nhẫn đến như vậy?” Cầm Thục Trinh ôm đầu khóc rống, quỳ rạp xuống đất.
Nàng nhớ đến tộc nhân, nhớ đến phụ thân và mẫu thân…không muốn tiếp nhận sự thật tàn khốc.
“Ngươi nói dối!” Trần Hồng Lệ lên tiếng quát lớn:
“Trần Gia của ta vẫn còn, ta còn nhờ Đại Ca là Gia Chủ mang ta đến Côn Lôn nhằm dùng mỹ nhân kế ám sát ngươi!”
Mấy nữ khác nghe vậy giật mình, trong mắt lóe lên một tia hy vọng.
Đáng tiếc, Lạc Nam lại là lắc đầu:
“Trần Gia của các nàng là Địa Đế Cấp Thế Lực nên không dễ tiêu diệt, Luân Kiếp Tiên Cung muốn diệt Trần Gia cũng phải bỏ ra cái giá lớn, nên Trần Gia vẫn còn đến hôm nay!”
“Nhưng những Thánh Nữ khác có xuất thân kém hơn Đế Cấp đều đã bị diệt!”
“Lời ta nói có phải sự thật hay không, chính các nàng đi xác minh một chuyến là rõ!”
Trần Hồng Lệ bừng tỉnh hiểu ra, âm thầm cảm thấy may mắn vì Gia Tộc của mình mạnh mẽ, lại vô cùng đồng tình nhìn sang các tỷ muội khác.
Trong số 33 vị Thánh Nữ, có rất ít người xuất thân không tệ, nhưng rất nhiều người xuất thân khá thấp như Cầm Thục Trinh.
Các nàng chỉ cảm thấy như trời đất sụp đổ, sau thời gian dài bị khống chế vận mệnh, vừa mới thoát ra đã nghe tin gia tộc và thân nhân phía sau mình đã bị tiêu diệt…có chuyện gì kinh khủng hơn?
Như ác mộng giáng lâm, động lực sống mất hết, ảo não ngồi thất thần như người vô hồn.
Lòng căm hận đối với Luân Kiếp Tiên Cung dâng lên chưa từng có, hận không thể ăn thịt uống máu Cao Vĩ, đáng tiếc mọi chuyện đã được Lạc Nam giải quyết, các nàng muốn tìm người báo thù cũng chẳng biết phải tìm ai.
Lạc Nam thấy cảnh này âm thầm thở dài, chuyện này nằm ngoài khả năng giải quyết của hắn.
Trần Hồng Lệ và số ít Thánh Nữ khác có xuất thân cao vội vàng tiến đến an ủi các tỷ muội một cách ân cần, nhưng cũng không thể khiến bầu không khí trở nên khá hơn.
…
Đợi một hồi lâu sau, Cầm Thục Trinh mới lấy hết can đảm ngẩng cao đầu, hai mắt đỏ hoe ngấn lệ nhìn lấy nam nhân đứng trước mặt hỏi:
“Ngươi muốn giải quyết các tỷ muội chúng ta như thế nào?”
Nghe nàng nói vậy, trong mắt những người khác cũng lóe lên một tia thần thái.
“Ta chỉ muốn hỏi, các nàng có còn muốn sống hay không?” Lạc Nam đảo mắt qua từng khuôn mặt yêu kiều, nghiêm túc nói:
“Nếu như không muốn, ta có thể cho các nàng toại nguyện!”
Một đám Thánh Nữ biểu lộ ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết nên đáp ra sao.
Sống…các nàng không biết mục đích sống hiện tại của mình là gì.
Chết…các nàng lại cảm thấy nếu như ngay cả mình cũng chết, vậy sự hy sinh oan uổng của các tộc nhân trên trời chẳng phải vô nghĩa? phụ mẫu, thân nhân có linh sẽ muốn các nàng chết hay muốn các nàng tiếp tục sống có ý nghĩa?
Nhưng mà…các nàng lại không tìm thấy ý nghĩa để sống a, tiêu hao nhiều năm như vậy ở Luân Kiếp Tiên Cung, những khát khao, hoài bão thời còn thiếu nữ đã sớm dập tắt, khó thể nhen nhóm trở lại.
“Không tìm thấy động lực để sống tiếp sao?” Lạc Nam dường như nhìn thấu tâm trạng của các Thánh Nữ, ôn tồn hỏi.
Các vị Thánh Nữ cùng lúc lắc đầu, trải qua biến cố lớn…mạch suy nghĩ của các nàng còn quá hỗn loạn, giống như chim lạc đàn bay mất phương hướng, chẳng biết đi đâu về đâu…
“Không có động lực, ta cho các nàng động lực!” Lạc Nam vỗ vỗ lồng ngực, gằn giọng lên tiếng:
“Vì sao các nàng bị cưỡng ép làm Thánh Nữ? vì sao thân nhân, gia tộc và thế lực sau lưng của các nàng bị ngộ hại?”
“Bởi vì chúng ta yếu!” Cầm Thục Trinh lập tức đáp, giọng điệu tràn ngập không cam lòng:
“Trong thế giới mạnh được yếu thua này, kẻ yếu chính là có tội, nếu ta mạnh như Tuế Nguyệt Nữ Đế, sẽ không ai dám ép ta làm nữ nhân của chúng, sẽ không ai dám động vào gia tộc của chúng ta!”
Những Thánh Nữ khác gật mạnh đầu, đầy mặt căm phẫn, thân thể run rẩy…
Đúng vậy, tại vũ trụ này…sinh ra hèn yếu đã là một sai lầm.
Không thấy Trần Hồng Lệ mấy nữ sao? vì gia tộc mạnh mẽ cho nên không phải nhận trái đắng như các nàng.
Mặc dù Trần Gia cũng chẳng là gì trong vũ trụ này, nhưng ít nhất đủ khiến Luân Kiếp Tiên Cung e ngại.
“Nói rất hay!” Lạc Nam tán thưởng nhìn Cầm Thục Trinh, ánh mắt chân thành nhìn lấy các nàng, không mang theo chút tạp niệm:
“Tin tưởng ta, ta có thể thay đổi thực tại đó…”
“Ngươi sẽ giúp tỷ muội chúng ta mạnh hơn sao?” Một vị Thánh Nữ rụt rè hỏi.
“Haha, dù các nàng mạnh hơn, các nàng có thể thay đổi hiện thực mạnh được yếu thua ở vũ trụ này sao?” Lạc Nam mỉm cười hỏi ngược lại.
Vị Thánh Nữ á khẩu không trả lời được, nàng cảm thấy vấn đề này quá mức vĩ mô, đừng nói là một thiếu nữ như nàng, dù là Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng không thể thay đổi hiện thực tàn khốc đang diễn ra hàng ngày ở vũ trụ a.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Cầm Thục Trinh sẳng giọng hỏi.
Chư Thánh Nữ cũng vểnh tai lắng nghe…
“Thay đổi thực tại của vũ trụ, dẹp bỏ sự tàn khốc của một thế giới mạnh được yếu thua, tất cả mâu thuẫn sẽ được giải quyết riêng tư trên chiến đài, không còn cá lớn nuốt cá bé!”
Lạc Nam hùng hồn nói, tóc dài không gió tự bay, một cổ bễ nghễ bát hoang vô thức được sinh ra:
“Nhưng đó là công tích vĩ đại, một cá nhân ta không tài nào làm được, vì thế ta cần các nàng giúp ta!”
Chúng nữ chỉ cảm thấy một luồng bá khí đập thẳng vào mặt, xém chút phải ngã quỵ xuống hành lễ, tim đập chân run.
Ở trong luân hồi, Lạc Nam từng làm qua Nghịch Long Đế, loại khí chất Đế Quân thống trị thiên hạ đã sớm khảm vào trong cốt tủy, lúc này vừa mới bộc lộ đã tạo ra uy thế nhiếp người, khiến người khác ở trước mặt hắn vô thức tin tưởng những gì hắn vừa nói.
Bởi vì cái gọi là nhất ngôn cửu đỉnh, lời của bậc Đế Quân sẽ không tùy tiện thốt ra.
Bất quá tuy là như thế, nhưng 33 vị Thánh Nữ cũng cảm thấy mọi thứ thật sự quá mức hoang đường, cứ như là một giấc mơ không chân thật.
Dã tâm của nam nhân trước mắt quá lớn, lớn vượt quá khả năng của các nàng có thể tiếp thụ…
“Ngươi…ngươi đừng có nói đùa, chuyện như thế đùa không vui…” Trần Hồng Lệ lắp ba lắp bắp nói.
Mặc dù trong số tất cả Thánh Nữ, nàng là người hiểu rõ sự khủng bố của Lạc Nam nhất, nhưng so với điều hắn vừa nói ra, sự khủng bố của hắn trở nên nhỏ bé không đáng kể.
“Côn Lôn Thiếu Chủ nói giỡn…” Các vị Thánh Nữ cười khan.
“Hừ, nếu không thử sao biết không thể?” Lạc Nam ngạo nghễ nói:
“Lạc Nam ta xuất thân tiểu hạ giới cấp thấp, vừa ra đời đã mang tiếng phế vật không có linh căn tu luyện, bị gia tộc hắt hủi ruồng bỏ!”
“Nhưng ta một đường leo lên, lật đổ gia tộc phản bội ta, thống nhất tiểu thế giới, phi thăng Tiểu Tiên Giới!”
“Đến Tiên giới xa xôi, gặp muôn vàn khó khăn, vô số kẻ thù cường đại, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ!”
“Thành lập Làng Nhất Thế, trở thành Côn Lôn Thiếu Chủ, quân lâm Thiếu Đế Chi Chiến, lúc này đã là Đại Đế có thể chiến Thiên Đế, hồng nhan tri kỷ bên cạnh ta mỗi người đều là thiên chi kiêu nữ, huynh đệ ta mỗi kẻ đều là tuyệt thế thiên tài!”
Từng câu từng chữ như những thanh đại chùy hung hăng oanh kích vào linh hồn các vị Thánh Nữ, khiến các nàng tâm linh run rẩy, hô hấp dồn dập, hai mắt dần dần mở lớn.
Các nàng cảm thấy như đang được chứng kiến một truyền kỳ khai sinh…
Tuy hắn nói không nhiều, nhưng qua những lời chân thật và ngạo nghễ đó ẩn chứa trăm đắng nghìn cay, biết bao gian nan trắc trở…
Luân Kiếp Tiên Cung từng hùng mạnh hơn hắn, từng khiến hắn vô cùng chật vật, hiện tại chẳng phải cũng hóa thành hòn đá lót đường dưới chân hắn hay sao?
“Cuộc đời ta đã làm vô số điều như thế, vì sao không thể thống nhất Tiên Ma hai giới, một lần nữa thiết lập lại quy tắc, xây nên một vũ trụ mà ta mong muốn!”
Hai mắt Lạc Nam sáng quắc, nhấn mạnh từng chữ:
“Các nàng chỉ cần trả lời, có dám cùng ta chơi lớn một phen? Có dám trở thành lưỡi đao ẩn sâu trong bóng tối, âm thầm kết liễu tất cả những chướng ngại ngăn cản bước tiến của ta?”
Trong khoảnh khắc, các vị Thánh Nữ như được cộng hưởng, nhiệt huyết toàn thân sôi trào, ngọn lửa khát khai hoài bão bùng cháy trở lại.
So với lý tưởng của nam nhân này, một chút ước mơ thời thiếu nữ của các nàng trở nên nhỏ bé không đáng kể, dã tâm đột phá Thiên Đế của Cao Vĩ lại trở nên hèn mọn đến đáng thương hại.
Nam nhân này không có lý do để lừa dối các nàng.
Hiện tại các nàng là tù binh của hắn, là chiến lợi phẩm của hắn, hắn thừa sức khống chế linh hồn bổn nguyên của các nàng, cưỡng ép các nàng làm những chuyện theo ý muốn của hắn.
Nhưng hắn không làm như vậy, trái lại hắn cho các nàng thấy dã tâm, thấy được thiên thu bá nghiệp, thấy được một trang lịch sử huy hoàng vẫn chuẩn bị viết nên.
Các nàng đang được trao cơ hội để trở thành một phần của trang sử ấy.
“Phụ thân…mẫu thân…” Cầm Thục Trinh và các vị Thánh Nữ ngẩng mặt lên nhìn trời.
Các nàng tin rằng, nếu có linh thiêng, phụ mẫu của các nàng, thân nhân của các nàng muốn chứng kiến các nàng sống thật tốt, thật xứng đáng…
“Dám hay không dám?” Lạc Nam hỏi một lần cuối cùng.
33 vị Thánh Nữ đưa mắt nhìn thẳng hắn, từng thân thể thon dài đứng thẳng, lấy Cầm Thục Trinh dẫn đầu, đồng thanh quát lớn:
“Có gì không dám!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ.