Mặc dù tò mò, nhưng không có vị cường giả nào dám tiếp tục sử dụng các biện pháp trực tiếp như quay ngược thời gian hay thăm dò thiên cơ nữa…
Đơn giản bởi vì cái giá phải trả mà Phó Điện Chủ của Trận Điện và vị Thiên Đế tinh thông Thiên Cơ Thuật kia vừa bỏ ra đủ cảnh cáo đám người.
Đừng thấy mặc dù hai người bọn hắn không đến mức mất mạng mà xem thường, phải biết rằng Thiên Đế là tồn tại đỉnh cao, rất ít thứ có thể làm tổn thương bọn hắn, nhưng một khi bị thương đến mức thổ huyết như vậy là chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, nếu không bỏ ra một cái giá lớn để điều trị là vô pháp khôi phục.
Mà người có khả năng thăm dò thực hư cao nhất ở đây là Tuế Nguyệt Nữ Đế thì vừa mới im hơi lặng tiếng rời đi…
“Phân phó U Linh Long, điều tra tất cả những người từng có mặt ở phạm vi lân cận Địa Ngục Môn trong thời gian gần đây nhất, tất cả!” Long Ngạo Thiên sắc mặt âm trầm, thi triển bí pháp hạ lệnh cho thuộc hạ dưới trướng.
“Ảnh Ma Long, trẫm muốn các ngươi tập trung cao độ lưu ý tất cả tin tức có liên quan đến Hắc Ám Vĩnh Kiếp, đem mọi thứ thu thập được báo về cho trẫm!” Ma Long Vấn Thiên cũng không chịu thua kém truyền lệnh.
“Phượng Vệ, chú ý cho bổn tộc trưởng toàn bộ những người từng có ý đồ thu phục Hắc Ám Vĩnh Kiếp!” Phượng Nghi Nữ Đế cũng truyền âm.
“Không những lưu ý về Hắc Ám Vĩnh Kiếp, còn phải để tâm về tất cả những Công Pháp, Vũ Kỹ, Pháp Bảo, Thủ Đoạn Chiến Đấu từng thất lạc bên trong Địa Ngục Môn, nếu có người sử dụng ở bất kỳ nơi nào phải lập tức báo cáo!” Thiên Địa Hội Trưởng ánh mắt lấp lóe.
Thiên Địa Hội sẽ không xen vào tranh đấu hay cướp đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính nhưng cũng muốn điều tra chân tướng sự thật.
Trong lúc nhất thời, tất cả những thế lực lớn trong vũ trụ, tất cả những cường giả đỉnh cao đều chú tâm đến sự kiện trọng đại lần này, phân phó cho tổ chức thu thập tình báo dưới trướng của mình toàn diện điều tra theo các phương thức khác nhau.
Hiển nhiên, việc một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính vô duyên vô cớ biến mất chính là đại sự bậc nhất trong rất nhiều năm qua.
Thử tưởng tượng nếu Hắc Ám Vĩnh Kiếp thật sự nhận chủ, chỉ sợ kẻ đó không sớm thì muộn cũng có tên trong top cường giả hàng đầu vũ trụ.
Việc sở hữu một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính quan trọng chẳng kém người đúc được Thể Chất hùng mạnh hiếm có vậy.
Khi chưa biết kẻ đó là ai, là địch hay bạn…bất kỳ thế lực nào cũng không dám lơ là.
Đương nhiên, những cường giả này vẫn còn một suy đoán mà chưa dám nói ra.
Đó là sự mất tích của Hắc Ám Vĩnh Kiếp cũng bí ẩn giống như những sự kiện mất tích trong quá khứ của Loạn Thế Nghĩ Tộc, Bất Tử Điểu…
Vẫn chưa có lời giải!
…
Lạc Nam đương nhiên đủ lý trí để biết mình đang là mục tiêu mà vô số người cần tìm.
Vì lẽ đó sau khi đánh bài chuồn, hắn đã cẩn thận đến mức trốn vào trong Linh Giới Châu, để Linh Giới Châu mang mình bay đi, tránh bị các tổ chức tình báo trong khắp vũ trụ để ý.
“Baba, thoát khỏi nơi tối om đó chưa?”
Thấy Lạc Nam xuất hiện, Tiểu Hồng Nhi cùng Tiểu Ngân Nhi lon ton chạy đến.
“Hừ, làm sao có thể thoát!” Xích Tà Kích cũng đi đến, ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn ẩn hiện nét lo lắng.
Bất kỳ Binh Nhân Tộc nào sau khi nhận chủ sẽ trung thành cả đời, xem chủ nhân còn quý trọng hơn sinh mệnh của mình.
Xích Tà Kích cũng không ngoại lệ, mặc dù tính cách của nàng ngạo kiều thích tỏ vẻ chống đối Lạc Nam, nhưng trong lòng hoàn toàn suy nghĩ cho lợi ích của hắn.
Lạc Nam nghe mấy người hỏi mới kịp lấy lại tinh thần.
Thật sự thì mọi thứ diễn ra quá nhanh và nguy hiểm, hắn chỉ theo bản năng chiếm sạch chỗ tốt mà thôi, lúc này liên tưởng đến cảnh tượng vừa rồi vẫn còn rùng mình.
Lạc Nam hít sâu một hơi, vội vàng dùng ý niệm của mình tiến vào trong đan điền quan sát.
Chỉ thấy trang giấy hoàng kim kia vẫn án binh bất động, nằm lặng lẽ ở một góc vắng trong đan điền chẳng thèm chơi với ai.
Thậm chí sau khi thu nạp Hắc Ám Vĩnh Kiếp, nó vẫn bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Lạc Nam chẳng tìm ra điểm khác lạ nào.
Nếu không phải một màn vừa rồi nó biểu hiện quá kinh người, có lẽ Lạc Nam thậm chí quên mất sự tồn tại của nó.
Bất quá sau khi làm một pha chấn kinh vũ trụ, lúc này nó lại ra vẻ vô tội, không thèm đếm xỉa đến sự kêu gọi của Lạc Nam.
“Nè tên kia, ngươi ăn nhờ ở đậu trong cơ thể ta, bây giờ còn cướp mất Vĩnh Hằng Thuộc Tính của ta, lại muốn giả ngu nữa hả?” Lạc Nam dùng Hồn Lực truyền âm mắng chửi:
“Ngươi rốt cuộc là thứ đồ gì?”
“Pháp Bảo? Siêu Việt Đế Cấp? Cấm Kỵ?”
“Giấy vệ sinh, chùi đít của đại năng khủng bố nào đó?” Lạc Nam thô t.ục nói.
Đáng tiếc, dù hắn có chửi mắng khó nghe như thế nào cũng chẳng mang lại hiểu quả.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lạc Nam giận, hắn thi triển Hợp Đỉnh, đem tất cả Đại Đỉnh trong đan điền mình hợp nhất thành Bá Đỉnh.
Sau đó điều khiển Bá Đỉnh, hung hăng nện vào trang giấy Hoàng Kim.
Một nện này chính là toàn lực.
ĐÙNG!
Đan điền Lạc Nam chấn động khiến hắn xém chút thổ huyết, nhưng trang giấy hoàng kim vẫn dững dưng, Bá Đỉnh đánh vào nó như cục đá chọi bông gòn, chẳng chút ảnh hưởng.
Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh cho Bá Đỉnh hút trang giấy hoàng kim vào trong, dùng toàn lực luyện hóa.
Nào ngờ Bá Lực cường đại đủ trọng thương Thiên Đế nhưng ngay cả việc làm hao mòn trang giấy cũng không được.
Bất lực…Lạc Nam thật sự bất lực…hoàn toàn bất lực.
Dù trước đó bị nhốt vào Lĩnh Vực Hắc Ám của Hắc Ám Vĩnh Kiếp, hắn vẫn có cách để lừa dối Hắc Ám Vĩnh Kiếp đem mình thả ra, thậm chí là muốn dùng Bá Đỉnh thừa cơ thu phục nó.
Nhưng khi đối mặt với trang giấy tưởng chừng vô hại này, thật sự là thúc thủ vô sách.
Cơ thể của Lạc Nam dường như là nhà của nó, thích ở thì ở mà chẳng cần phải hỏi ý ai.
“Đáng hận, nể mặt ngươi giúp ta thu thập lượng lớn tài sản, bổn Thiếu Chủ không thèm chấp nhặt với ngươi!” Để tự an ủi bản thân, Lạc Nam chỉ đành nói một câu như vậy.
Chẳng để ý đến trang giấy nữa, hắn phất tay…
LENG KENG…LENG KENG…
Trong ánh mắt trợn tròn của mấy nữ, một đống Nhẫn Trữ Vật đủ loại kiểu dáng chất chồng xuất hiện.
Nhẫn Trữ Vật cũng phân chia đẳng cấp, đẳng cấp của Nhẫn càng cao thì không gian chứa đồ bên trong càng rộng, lại có thể chống chịu trong các trận chiến mà không bị phá hủy.
Ở đây đều là người có kiến thức, nên khi nhìn thấy đống Nhẫn Trữ Vật cao cấp này, đều nhận ra chúng nó kém nhất cũng là Đế Cấp.
Hàng nghìn chiếc Nhẫn Trữ Vật đạt đến Đế Cấp là khái niệm gì?
Xích Tà choáng váng, Tiểu Hồng Nhi cùng Tiểu Ngân Nhi chảy nước miếng ròng ròng, các nàng hy vọng bên trong có thức ăn ngon…
“Mau! Giúp ta kiểm kê chiến lợi phẩm!”
Lạc Nam cười ha ha, vì một mình quá lười nên hắn kêu gọi luôn Quang Nhi, Hỏa Nhi, Ám Nhi, Phong Nhi, Độc Nhi, Ma Nhi, Xích Tà, Tiểu Hồng Nhi, Tiểu Ngân Nhi, Sâm Nhi, Mộc Ái My, Mộc Linh Nhu, Hồn Nguyệt Ánh…thậm chí là Lãnh Vận Du đến hỗ trợ kiểm tra tài sản.
Chuyện tốt như thế này đương nhiên mấy người các nàng sẽ không từ chối.
Cả đám hưng phấn bừng bừng, bắt đầu đổ toàn bộ vật phẩm trong Nhẫn Trữ Vật ra.
“Tách riêng ra theo từng loại, Pháp Bảo riêng, Công Pháp riêng, Vũ Kỹ riêng, thiên tài địa bảo riêng…” Lạc Nam nói.
Chúng nữ đồng ý gật đầu.
“Để ta và Ngân Nhi muội muội phụ trách sắp xếp Pháp Bảo với Vũ Khí!” Tiểu Hồng Nhi tranh công nói.
“Hừ, lần trước baba cho các ngươi một đám Vũ Khí còn chưa ăn hết đó!” Lạc Nam dở khóc dở cười cốc lên cái đầu nhỏ của nàng.
Hắn mua cho hai nha đầu một đám hàng trăm kiện vũ khí từ Cửa Hàng May Mắn, vẫn còn ăn chưa xong, lúc này lại muốn thêm?
“Nhưng nhiều như vậy sao baba sài hết? để chúng ta làm lương thực dự trữ nha!” Tiểu Ngân Nhi chu môi.
“Không dùng thì để cho người quen dùng nha…” Mộc Linh Nhu thuận miệng nói.
“Không được, để hai tiểu nha đầu này ăn thỏa thích đi!” Lạc Nam vuốt cằm lắc đầu.
“Vì sao?” Mộc Linh Nhu tò mò hỏi.
“Vì những Vũ Khí và Pháp Bảo này trước đây đều có chủ, mà chủ của chúng nó lại mất tích trong Địa Ngục Môn!” Phong Nhi – Đế Vũ Phong Ảnh thông tuệ giải thích:
“Nếu chủ công đem những thứ này ra cho người thân sử dụng, sẽ rất dễ bị kẻ khác hữu tâm điều tra, biết chàng liên quan đến chuyện Địa Ngục Môn mất tích nên mới đạt được đám tài sản này!”
“Không sai!” Lạc Nam ngưng trọng nói:
“Chẳng những Vũ Khí và Pháp Bảo, mà tất cả những Công Pháp, Vũ Kỹ, Thân Pháp…đều khó công khai sử dụng nếu không muốn bị nghi ngờ và phát hiện! bởi vì chúng nó từng thuộc về những người lạc trong Địa Ngục Môn!”
Hắn cầm lên một thanh Kỳ Lân Chiến Mâu nói:
“Ví dụ như thanh vũ khí này, nó là vật phẩm của vị Thiên Yêu Đế thuộc Kỳ Lân Tộc, nếu ta đem Kỳ Lân Chiến Mâu ra sử dụng, khác nào tự tuyên bố với Kỳ Lân Tộc ta có liên quan đến sự kiện Hắc Ám Vĩnh Kiếp?”
“Ừm…” Chúng nữ gật đầu, tiếc hận không thôi nói:
“Vậy đám Pháp Bảo, Công Pháp, Vũ Kỹ, Thân Pháp này chẳng phải đều vô dụng sao, chỉ nhìn được mà không dùng được?”
“Nào có tài sản vô dụng?” Lạc Nam mỉm cười đáp:
“Những vũ khí có thể làm thức ăn cho Hồng Nhi và Ngân Nhi, những Pháp Bảo ta có thể phân tách chúng ra làm số lượng lớn nguyên liệu để luyện chế những loại Pháp Bảo hoàn toàn mới khác!”
“Công Pháp, Vũ Kỹ và Thân Pháp…các loại thì tìm cách bán cho Thiên Địa Hội tiêu thụ!”
Hắn chỉ cần dùng Mặt Nạ Thiên Diện hóa thành một người bất kỳ nào đó, là có thể đến Thiên Địa Hội bán sạch những tài sản phi nghĩa này vô cùng đơn giản.
“Vậy tạm thời gác những vật phẩm này sang một bên, chúng ta kiểm kê thứ khác!” Mộc Ái My nhoẻn miệng cười nói.
Đám người tán thành, một lần nữa lâm vào bận rộn.
Thời gian dần trôi, hô hấp của Lạc Nam cùng chúng nữ ngày càng trở nên dồn dập.
Mặc dù kiến thức của hắn và các nàng không tồi, nhưng khi kiểm kê tài sản từ hàng trăm Thiên Đế, vẫn không thể nén nỗi tâm tình kích động.
Ánh mắt cả đám sáng rực từ đầu đến cuối…
Từng kiện, từng kiện vật phẩm quý giá từ trong Nhẫn Trữ Vật xuất hiện.
Lạc Nam chú ý đến một thứ khiến Hồn Đỉnh trong đan điền hắn run lên.
“Hồn…Hồn Thạch Nhũ…” Hồn Nguyệt Ánh giọng điệu trở nên kích động, mắt đẹp sáng rực.
Chúng nữ cũng tò mò nhìn qua, chỉ thấy trong tay Lạc Nam đang cầm một khối đá nhọn rất lớn.
Khối đá này trong suốt như gương, có thể nhìn xuyên thấu qua, ẩn chứa Hồn Lực tinh khiết đến không cách nào hình dung nổi.
Chỉ hít nhẹ một hơi, dù không phải Hồn Tu cũng lập tức cảm thấy Linh Hồn thanh thản, nhẹ nhõm và thoải mái chưa từng có, bay bổng như lên mây xanh.
“Đây là Hồn Thạch Nhũ…loại tài nguyên đỉnh cấp dùng để Luyện Hồn!” Hồn Nguyệt Ánh thở gấp nói:
“Nghe đồn Hồn Thạch Nhũ là trạng thái rắn của Tẩy Hồn Thủy tinh khiết, trải qua hàng chục triệu năm lặng đọng mà kết thành khối!”
“Nàng nói đúng!” Lạc Nam gật mạnh đầu, cũng có chút vui sướng nói: “Dựa theo hiểu biết của ta, dù là Tẩy Hồn Thủy lấy được ở Hồn Thiên Giới cũng còn rất xa mới đủ tiêu chuẩn kết thành Hồn Thạch Nhũ như thế này!”
“Phu quân, chỉ cần luyện hóa hết khối Hồn Thạch Nhũ này, chàng có thể khiến một trong hai Diệt Hồn Liên và Ôn Hồn Liên đạt đến chín cánh!” Hồn Nguyệt Ánh kích động nói:
“Đẳng cấp Hồn Tu tiếp cận Thiên Hồn Đế cũng là có khả năng!”
Đó là trong trường hợp nàng hiểu nam nhân của mình có cường độ Linh Hồn vượt xa người khác nên cần lượng tài nguyên khổng lồ, đổi lại là bất kỳ Hồn Đế bình thường nào, nếu luyện hóa sạch khối Hồn Thạch Nhũ kia sẽ đột phá Thiên Hồn Đế.
Qua đó có thể thấy giá trị của Hồn Thạch Nhũ quý giá ra sao, nó là tài nguyên có thể tạo ra Thiên Hồn Đế mà không để lại bất kỳ di chứng nào.
Lạc Nam nghe đề nghị của Hồn Nguyệt Ánh cũng có chút động tâm, nhưng sau đó lại lắc đầu:
“Ta chỉ dùng một ít, phần còn lại bổ sung vào Tẩy Hồn Thủy…”
Sau nhiều năm, Tẩy Hồn Thủy góp công rất lớn vào sự phát triển của Làng Nhất Thế.
Tẩy Hồn Thủy là thứ tất cả thành viên của Làng Nhất Thế mang theo phòng thân, tránh gặp những trường hợp tổn thương linh hồn.
Tẩy Hồn Thủy là tài nguyên chính để những Hồn Tu như Âu Dương Thương Lan, Đạm Đài Uyển, Mộ Sắc Vy, Trì Du Điệp tu luyện cũng như đột phá…
Nhưng không có tài nguyên nào là vô hạn, Tẩy Hồn Thủy hiện nay đã ngày càng ít đi, có dấu hiệu khô kiệt.
Lạc Nam muốn dùng khối Hồn Thạch Nhũ này hòa quyện vào Tẩy Hồn Thủy hiện có, để chúng nữ Hồn Tu tiếp tục có nguồn tài nguyên chất lượng tu luyện.
Còn về việc hắn đột phá Hồn Tu cũng chẳng cần vội, có Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn với khả năng Đoạt Hồn, lại thêm Cấm Kỵ không để lại di chứng, không sớm thì muộn cũng thành Thiên Hồn Đế mà thôi.
Ngược lại, chúng nữ Hồn Tu không có Cấm Kỵ, các nàng không thể tự tiện Đoạt Hồn được như hắn, nên cần tài nguyên tinh khiết hơn.
“Nhưng trước hết, Hồn Thạch Nhũ này sẽ phát huy công dụng của nó…” Lạc Nam cười ôn hòa, dùng tay bẻ một mảnh, đặt vào Dưỡng Hồn Châu.
“Tiểu Nam…” Thanh âm mềm nhũn pha lẫn cảm động của Bắc Cung Hàm Ngọc truyền ra.
“Linh Hồn của nàng ngày càng suy yếu, ta lại chưa tìm được xương cốt Nữ Thiên Đế!” Lạc Nam áy náy nói:
“Nàng trước hết sử dụng mảnh Hồn Thạch Nhũ để ngưng thực Linh Hồn, không còn lo việc Linh Hồn suy yếu và tiêu tán nữa!”
Bắc Cung Hàm Ngọc không biết phải nói gì hơn, nàng chỉ hận mình không thể gặp nam nhân này sớm hơn, hắn đối xử quá tốt với nàng, đạt được tài nguyên quý giá, người hắn nghĩ đến đầu tiên lại là nàng.
Tiếp nhận Hồn Thạch Nhũ, nàng dịu dàng nói:
“Có được mảnh Hồn Thạch Nhũ này, linh hồn của thiếp có thể tồn tại thêm ngàn năm, chàng không cần gấp gáp tìm xương cốt…”
Bắc Cung Hàm Ngọc đã đổi cách xưng hô, cho thấy tâm linh của nàng thật sự bị nam nhân này chiếm hữu.
“Hắc hắc, Hồn Thạch Nhũ chủ nhân tiếc không muốn dùng, nhưng có những thứ này chắc chắn là hứng thú!” Giọng điệu quyến rũ của Vô Tướng Chi Ma – Ma Nhi cất lên.
Đám người nghe vậy liếc mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Ma Nhi trong tay ôm một đám trái cây đen kịch, số lượng lên đến vài chục quả.
“Lập Ma Quả!” Ánh mắt Lạc Nam lóe sáng.
Lập Ma Quả luôn là thứ tài nguyên cung không đủ cầu, nhất là khi Lập Ma Thụ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, số lượng quả có thể cung cấp rất hạn chế.
Mà ngoại trừ Lạc Nam, không ít nữ nhân của hắn cũng là Ma Tu sở hữu Hồng Hoang Ma Văn, hay đơn giản là cần Lập Ma Quả để tu luyện.
“Thiếp thu thập nhẫn của một đám Thiên Ma Đế, Lập Ma Quả tổng cộng có đến 49 quả, đủ để chàng đem số lượng Hồng Hoang Ma Văn tăng lên vượt trội!” Ma Nhi kiến nghị nói.
“Lần này ta không khách khí!” Lạc Nam hài lòng thu lấy 49 quả Lập Ma.
Hắn quyết định tất cả sẽ do mình tu luyện, còn chúng nữ Ma Tu thì chờ Lập Ma Thụ cho ra sản phẩm.
Đương nhiên, của cải được Hắc Ám Vĩnh Kiếp tích trữ và trấn lột từ trước đến nay không chỉ có bấy nhiêu đó…
“Đây là…”
Lạc Nam kích động đến đứng lên.