Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 145: Có Bệnh À




Tấm thẻ này chắc không phải là do tên này nhặt được chứ?
Thấy vẻ mặt mọi người đầy nghi hoặc, Lăng Thành thản nhiên nói: “Không phải của tôi, là của sếp tôi.” Nghe thấy Lăng Thành nói vậy, đám người kia đầu tiên là yên lặng, sau đó cười vang lên! Ha ha ha! Hóa ra là của ông chủ hắn.
Vương Nãi Pháo là người đầu tiên bật cười, những người khác biểu lộ sững sờ, lại cười vang lên.

Ha ha, giằng co cả nửa ngày, hóa ra là của ông chủ hắn.

Cầm thẻ của ông chủ tới chỗ này khoe khoang.

Thật đúng là kẻ cơ hội, tự trát vàng lên mặt mình!
Lăng Thành cười không nói.

Đám ngốc này.

Tôi giúp mấy người đặt phòng, mấy người lại quay ra trào phúng tôi.

Thôi vậy.

So đo với đám người này làm gì chứ.
Sau khi vào phòng, mọi người đều ngồi xuống, Doãn Chính gọi nhân viên phục vụ đi vào: “Nào, mọi người tùy ý gọi món, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn ngon uống ngon.” Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ đưa menu lên.

Có cô giáo ở, ai dám gọi đồ linh tinh chứ, bọn hắn bèn đưa menu đến trước mặt Kỷ Vân.
Lúc này trên mặt Kỷ Vân cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lúc này cô không nghiêm khắc như lúc ở trong học viện nữa, cô mỉm cười, đẩy menu ra: “Tôi sao cũng được, mấy cậu xem một chút đi.”
Nghe thấy cô giáo nói vậy, Doãn Chính bèn đưa menu tới trước mặt mấy cô nữ sinh.Nạp Lan Hân Nhiên giống như mọi khi, ngồi ở chỗ đó trầm tĩnh lạnh lùng.

Mấy cô gái khác thì ngại ngùng gọi món ăn.
Ngược lại Đường Hân và Đường Tuyết lại tràn đầy phấn khởi cầm thực đơn lên.


“Nghe nói loại rượu này ngon lắm này.” Đường Hân lật nhìn thực đơn rượu, khẽ nói.

Một cô gái ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn sang, gật đầu nói: “Oa, là Romanee-Conti đó, loại rượu này ở chỗ khác không có đâu, chúng ta gọi cái này đi.”
Hai chị em bàn bạc xong bèn quay về phía Doãn Chính cười nói: “Doãn Chính, rượu chúng tôi gọi hơi đắt một chút, anh sẽ không đau lòng chứ?” Doãn Chính Đại vung tay lên, rất là hào phóng cười nói: “Hai vị nữ thần thật biết nói đùa, đã mời mọi người trong lớp ăn cơm thì sao lại đau lòng chứ? Mọi người cứ gọi thoải mái.”
Romanee-Conti? Lăng Thành ngồi ở một bên, sau khi nghe thấy cái tên này thì ngay lập tức bật cười.

Hắn nhớ lúc trước Tống Tử Ngôn hình như bị chính loại rượu này hành cho nát bét, sau đó suýt chút nữa không thanh toán nổi.

Phải biết rằng, rượu này giá hơn 100 triệu một chai.

Ha ha, có khi cái tên Doãn Chính này hôm nay phải dốc sạch túi ấy chứ.
Hai chị em Đường Hân không khách sáo chút nào, vèo một cái gọi hơn 10 bình.

Lúc rượu được đưa lên, Doãn Chính thừa dịp rót rượu cho mọi người mà liếc hóa đơn một cái, ngay lập tức cả người đều đơ cứng.

Cmn, rượu này hơn 100 triệu một chai?
Trong thoáng chốc, Doãn Chính cảm thấy lòng mình đau như bị đao cắt.

Chỉ mới gọi rượu thôi mà đã hơn 1 tỷ.

Trong lòng buồn bực nhưng Doãn Chính nào dám biểu hiện ra ngoài, đành phải miễn cưỡng tươi cười.
“Nào, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta ngồi lại với nhau, tôi mời mọi người một ly.” Doãn Chính giơ ly rượu lên, cười ha hả mở miệng nói.

Đám người dồn dập nâng chén.

Ngay lúc chạm cốc, Vương Nãi Pháo cố ý lớn tiếng nói: “Nhìn khí chất này năng lực này mà xem, tôi cảm thấy anh Chính thừa khả năng làm lớp trưởng ấy chứ.”
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều yên lặng gật đầu, ai cũng có thể nhìn ra, Doãn Chính mời khách là để ngày mai có thể đứng ra tranh cử chức lớp trưởng.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong lòng Doãn Chính rất là hưng phấn, có điều hắn vẫn nặn ra bộ dáng khiêm tốn, lắc đầu nói: “Tôi chỉ là muốn làm khắng khít hơn quan hệ giữa các bạn trong lớp mà thôi, nào có tư cách làm lớp trưởng chứ.” Nói xong, hắn lặng lẽ cho Vương Nãi Pháo một ánh mắt tán thưởng.

Ha ha, tên này đúng là biết cách nói chuyện.
Người gặp chuyện tốt thì tinh thần sẽ sảng khoái, ha ha! Doãn Chính giơ tay lên, bắt đầu lần lượt mời rượu.

Ngay cả chủ nhiệm lớp Kỷ Vân cũng không nhịn được bị bầu không khí trong phòng lây nhiễm, uống thêm mấy chén.

Có điều dường như tửu lượng của cô rất kém, sau khi uống vài chén rượu trên mặt của cô ấy đã hiện lên một rạng mây hồng, nhìn qua càng thêm mê người.
Ực.

Nam sinh trong lớp đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Không chỉ có chủ nhiệm lớp xinh đẹp, các bạn nữ cũng có chất lượng vô cùng cao.

Nữ thần Nạp Lan Hân Nhiên lẳng lặng ngồi ở đó, lạnh lùng trầm tĩnh, tựa như một đóa hoa lan yên tĩnh nở rộ nơi thung lũng vắng, toàn thân tản ra mị lực siêu thoát trần thế, dường như không hòa hợp với không khí náo nhiệt xung quanh.

Nhưng lại không có ai cảm thấy không thích hợp.

Ngược lại, không ít nam sinh đều rục rịch muốn chạm cốc bắt chuyện với Nạp Lan Hân Nhiên, chỉ có điều không ai có gan đi làm việc đó.
Rất nhanh đã qua ba lượt rượu.

Thừa dịp mọi người đang uống vui vẻ, Doãn Chính cười ha hả đứng lên, lấy ra một cái hộp quà tinh tế, đi tới trước mặt Kỷ Vân: “Cô giáo, hôm nay vừa khéo là ngày nhà giáo, cảm ơn công dạy bảo của cô, em tặng cô một món quà.”
Oa.

Trong chớp mắt, toàn bộ phòng khách vang lên một trận xôn xao, vẻ mặt của tất cả mọi người rất đặc sắc.


Cái tên Doãn Chính này thế mà lại chơi thật.

Ngay cả quà cũng đã chuẩn bị xong! Xem ra hắn quyết định phải lấy bằng được chức lớp trưởng kia.
Kỷ Vân rất bình tĩnh, hờ hững nở nụ cười, nói: “Doãn Chính, cậu mời mọi người ăn cơm, tôi đã rất vui rồi, quà thì không cần.” Cái tên Doãn Chính này thật sự là rất ưu tú, làm người khéo léo, người người đều thích.

Còn biết chuẩn bị quà ngày nhà giáo cho cô giáo.

Có điều, nhiều bạn học như vậy đang nhìn vào, cô sao có thể nhận được.
Doãn Chính lắc đầu, cười nói: “Đây là chút tấm lòng của người làm học sinh như em, hôm nay lại đúng vào mốc thời gian đặc biệt này, cô giáo nhất định phải nhận lấy.” Lời nói vừa dứt, hắn mở hộp quà ra.

Trong chớp mắt, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong, tất cả mọi người ở đó đều trợn to hai mắt, từng người đều vô cùng kinh ngạc.
Bên trong hộp quà rõ ràng là một viên đan dược màu vàng.

Ngay cả Kỷ Vân cũng nhịn không được chăm chú ngắm nhìn.

Cô vốn cho rằng Doãn Chính sẽ tặng trang sức như là vòng tay gì đó, lại không nghĩ rằng hắn sẽ tặng cô đan dược.
Mà lúc này Lăng Thành lại nhíu mày.

Nhìn màu sắc cùng với tính chất của viên đan dược thì hình như là Thối Linh Đan.

Thối Linh Đan trong “Vô Cực Đan Thuật” có ghi chép, đối với người tu luyện mà nói thì đây là một loại đan dược cao cấp.

Có điều, một viên trước mắt này lại có màu sắc hơi nhạt một chút, nhìn qua lại không giống Thối Linh Đan.

Chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi?
Đúng lúc này, Doãn Chính nhìn xung quanh một vòng, sắc mặt có chút đắc ý, cười híp mắt mở miệng nói: “Cô giáo, viên đan dược này tên là Thối Linh Đan, khi em còn ở gia tộc thì mua được từ tay một thuật sĩ giang hồ.”
Nói đến đây, Doãn Chính nhìn Kỷ Vân, gương mặt đầy thành khẩn: “Cô giáo, loại Thối Linh Đan này khi ăn vào cũng có điều kiện hạn chế, người tu luyện từ Võ Hầu trở xuống không thể ăn, bởi vì tu vi và thực lực đều không đủ, chỉ có người ở cấp bậc Võ Hầu trở lên mới có thể dùng, nghe nói có hiệu quả thoát thai hoán cốt.”
Gì? Thoát thai hoán cốt? Nghe nói như thế, toàn bộ phòng khách lập tức nghị luận ngập trời.

Không ít người đều cực kỳ kinh ngạc.

Cô chủ nhiệm lớp Kỷ Vân này thực lực đã là Võ Hầu tầng một.


Nếu ăn Thối Linh Đan vào, sau đó thoát thai hoán cốt, thực lực chẳng phải là sẽ càng kh.ủng bố hơn?
Ngay lúc đó, vẻ mặt của Kỷ Vân vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng cô lại vô cùng kích động.

Thối Linh Đan thì cô biết, chỉ là cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.

Doãn Chính nói không sai, Thối Linh Đan chỉ có người tu luyện có cấp bậc Võ Hầu mới có thể sử dụng, sau khi ăn vào thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.

Có thể nói, cùng là Võ Hầu, người tu luyện không sử dụng Thối Linh Đan và có sử dụng Thối Linh Đan hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Lúc này, Doãn Chính cười cười lấy Thối Linh Đan ra, đặt vào trong tay Kỷ Vân: “Cô giáo, món quà này chính là vì cô mà đặc biệt chuẩn bị, nếu cô không nhận, để ở trên người em cũng sẽ lãng phí mà.”
Nghe nói như thế, Kỷ Vân không chối từ nữa, cười khanh khách nhận lấy Thối Linh Đan.

“Cô giáo, cô ăn ngay bây giờ đi, chờ lát nữa cho chúng tôi mở mang kiến thức một chút, thoát thai hoán cốt là như thế nào, để chúng tôi mở mang tầm mắt.” Đúng lúc này, Vương Nãi Pháo đứng lên, nhịn không được mở miệng nói.

Những người khác cũng đều nhao nhao gật đầu, bên trong ánh mắt lộ ra sự chờ mong, đồng thời trong lòng cũng âm thầm cảm khái.

Bản thân lúc nào mới có thể đạt đến cảnh giới Võ Hầu cơ chứ.
Thấy mọi người đều tỏ ra mong đợi, Kỷ Vân mỉm cười, ăn Thối Linh Đan vào.

“Đừng ăn!” Ngay trong nháy mắt này, Lăng Thành bỗng nhiên đứng lên, mở miệng ngăn lại.

“Lăng Thành, sao vậy?” Đôi mi thanh tú của Kỷ Vân nhẹ chau lại, khó hiểu nhìn Lăng Thành, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Ánh mắt của mọi người xung quanh cũng đều tập trung lại trên người Lăng Thành, từng người đều nhíu chặt lông mày.

Cái tên con rể ở rể này lại muốn làm cái gì? Lăng Thành thở dài, mở miệng nói: “Cô giáo, viên Thối Linh Đan này chỉ sợ là có vấn đề.

Đừng ăn.”
Gì? Trong đám người vang lên một trận xôn xao.

Doãn Chính vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Lăng Thành, anh cmn có ý gì? Có bệnh đúng không? Mẹ kiếp, cái đồ ngu nhà anh thèm bị chửi à?”