“Không được rời khỏi tầm mắt của ta quá ba mét!” Lạc Nam nhìn thiếu nữ trước mắt mỉm cười nói.
“Hừ, bổn công chúa danh dự đặt lên hàng đầu, đã nói không trốn là sẽ không!” Long Khuynh Thành không thèm quay đầu lại đáp, nàng đang bận rộn thưởng thức từng đóa hoa hoang dại và mỹ lệ.
Hai người đang ở một hành tinh hoang sơ, nơi mật độ Tiên Khí rất loãng, không có tu sĩ, không có yêu thú…nhưng lại trở thành thiên đường của các động vật cấp thấp như chim cầm tẩu thú, các loại rừng rậm nguyên sinh, tràn ngập khí tức thiên nhiên tươi tốt.
Long Khuynh Thành muốn ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa tâm hồn, Lạc Nam vốn tưởng rằng nàng sẽ đòi đến những nơi náo nhiệt như thành thị hay các tụ điểm giao dịch…
Nào ngờ nàng lại là người yêu thích cảnh vật thiên nhiên, cảm thấy dễ chịu và thư thái khi hòa mình vào rừng núi, chán ghét những nơi sầm uất…
Cũng bởi vì như vậy, Lạc Nam cũng không yêu cầu Long Khuynh Thành phải che giấu dung mạo để tránh có người nhìn thấy, hơn nữa Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn của hắn vẫn luôn mở ra, bất kỳ người nào tiếp cận đều không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Long Khuynh Thành tung tăng như tinh linh công chúa, si mê ngắm nhìn từng cành cây ngọn cỏ, lại cực kỳ trân quý những đóa hoa mà không hề hái đi…dụ,.c vọng tích tụ gần đây cũng trở nên lắng đọng.
“Cảnh vật nơi này mặc dù rất đẹp nhưng còn lâu mới sánh bằng trong Linh Giới Châu của ta, sao không thấy nàng vui vẻ khi ở trong đó?” Lạc Nam khó hiểu lên tiếng hỏi.
Phải biết rằng Linh Giới Châu được hắn cải tạo cực kỳ hoang dã và nên thơ, có đủ cảnh vật hùng vĩ, xinh đẹp, thơ mộng…
Vườn hoa, núi đồi, sông suối, đại dương…lại có rất nhiều động vật dễ thương khả ái cũng được hắn mang vào nuôi dưỡng.
Cớ sao Long Khuynh Thành không thích thú với những thứ đó?
Long Khuynh Thành đang chơi rất vui vẻ, nào ngờ câu hỏi của Lạc Nam lập tức khiến nàng nhảy dựng lên, quay mặt lại nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi thao thao bất tuyệt nói:
“Ban đầu ta cũng rất thích hoàn cảnh Linh Giới Châu, nhưng có một tên vô liêm sĩ mặt dày hoang dâm vô độ cày cấy suốt ngày làm âm thanh dâ,m đ,ãng lan rộng bốn phía, hiện tại chỉ cần nhìn cảnh vật của Linh Giới Châu là bị ám ảnh bởi bầu không khí lẳng lơ đó, toàn thân ngột ngạt khó chịu ngươi hiểu chưa?”
“Rồi rồi rồi…” Lạc Nam lúng túng nâng tay xin hàng: “Tại ta được chưa?”
“Hừ!” Long Khuynh Thành ngạo kiều quay mặt đi, tiếp tục hái hoa bắt bước, không thèm để ý đến hắn.
Lạc Nam lẻo đẻo theo sau, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của nàng pha lẫn chút ôn nhu.
Càng nhìn hắn càng phát hiện Long Khuynh Thành giống với Long Liên…chỉ khác nhau về khí chất và độ chín muồi của tuổi tác.
Lạc Nam thừa nhận mình là người nặng tình, mặc dù hắn và Long Liên chỉ từng làm phu thê trong luân hồi, mặc dù ở thực tại thì nàng là nữ nhân của Nghịch Long Đế mà không thuộc về hắn.
Nhưng những cảm xúc hắn từng dành cho nàng là thật thụ.
Đến bên một con suối nhỏ trong veo, nơi có bầy hươu sao xinh đẹp đang uống nước, Long Khuynh Thành ngồi lên một tảng đá giữa suối, đôi chân trần ngọc ngà đạp nước nghịch ngợm…
Chân của nàng trắng mịn không chút tỳ vết, các ngón chân xinh xắn tinh xảo vô cùng đáng yêu, quả thật mỹ nhân đạt đến cấp bậc như nàng thì mỗi tấc da thịt đều cực kỳ hoàn mỹ.
Lạc Nam thì đứng bên bờ suối, có chút thất thần nhìn Long Khuynh Thành, không nhịn được hỏi:
“Mẫu phi của nàng khỏe không?”
Long Khuynh Thành nghe vậy nghi ngờ liếc qua, ánh mắt kỳ quái nói: “Ngươi có bệnh sao? mẫu phi của ta là thê tử của Tộc Trưởng Chân Long Tộc, thân phận cao quý phi phàm, sao có thể không khỏe?”
Lạc Nam cổ họng khô khốc, trái tim có chút nhói lên, giọng điệu khàn khàn:
“Mẫu phi của nàng bị Long Ngạo Thiên ép buộc sao?”
Long Khuynh Thành giận dữ đứng bật dậy, giọng điệu lạnh lùng quát: “Ăn nói bậy bạ, mẫu phi và phụ thân lưỡng tình tương duyệt, là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm giữa hai người cực kỳ tốt, sao có thể ép buộc?”
Lạc Nam nghe vậy giật mình, một ý niệm lóe lên trong đầu, gấp gáp hỏi: “Mẫu phi của nàng gọi là Long Liên sao?”
“Long Liên là ai?” Long Khuynh Thành dùng ánh mắt như nhìn tên thần kinh nhìn lấy Lạc Nam, môi đỏ mở ra cao giọng:
“Nghe kỹ đây, mẫu phi của ta tên là Long Dĩnh, Long Liên mà ngươi nói ta hoàn toàn không biết!”
“Long Dĩnh?” Lạc Nam lầu bầu, trong đầu dần nhớ lại nhân vật này.
Dựa theo ký ức bên trong luân hồi của hắn, Long Dĩnh cũng là một Đế Nữ của Long Tộc ở cùng thế hệ với Long Ngạo Thiên, nàng là nữ nhi của Tam Trưởng Lão.
Mặc dù không thể sánh bằng Long Liên, Long Khinh hay Long Lệ, nhưng Long Dĩnh cũng là mỹ nhân có tiếng ở Chân Long Tộc, hơn nữa nàng còn từng ái mộ Long Nghịch nhưng bị hắn từ chối, bởi vì tầm mắt của Long Nghịch quá cao, toàn bộ Long Tộc chỉ có ba nữ nhân lọt vào.
Long Dĩnh nếu không đạt được tình cảm của Long Nghịch, sau đó chấp nhận trở thành phi tử của Long Ngạo Thiên ở thực tại là điều dễ hiểu, dù sao thì ngôi vị Long Hậu vẫn luôn được Long Ngạo Thiên bỏ trống chờ Cửu Thánh Chủ lên ngồi.
“Vậy Long Liên đâu?” Sắc mặt Lạc Nam trở nên cực kỳ khó coi.
Thiên Cơ Bảng đã khẳng định Long Khuynh Thành chính là nữ nhi của Long Nghịch và Long Liên, nhưng hiện tại nàng ngay cả danh tính mẫu thân của mình cũng không biết, nhận giặc làm cha, nhận một nữ nhân xa lạ làm mẹ.
Nhưng điều Lạc Nam quan tâm nhất chính là, Long Liên hiện tại ra sao rồi?
Kết quả xấu nhất là nàng đã bị Long Ngạo Thiên sát hại bịt đầu mối, nhằm không để Long Khuynh Thành biết được sự thật.
Nghĩ đến kết cục thê thảm của Long Liên, Lạc Nam trong lòng đau đớn, vội vàng mở ra Hệ Thống:
“Thiên Cơ Bảng, dò xét cho ta tin tức về tình cảnh của Long Liên hiện nay!”
“KENG, tiêu hao 100 tỷ Điểm Danh Vọng, thành công dò xét tin tức của Long Liên!” Âm thanh thông báo vang lên.
Thiên Cơ Bảng lập tức xuất hiện những hàng chữ ẩn chứa thông tin cần thiết.
Lạc Nam đưa mắt nhìn, nội dung trên đó viết là:
“Từ khi liên minh Nghịch Long thảm bại, Long Liên tu vi bị Long Ngạo Thiên phong ấn, giam cầm dưới tầng 18 của Long Ngục!”
Chỉ thoáng chốc, một cổ lửa giận vô hình bùng nổ trên đỉnh đầu Lạc Nam, sát cơ ngưng tụ đến đáng sợ, không gian của thế giới cấp thấp này chịu không thấu mà liên tục vỡ vụn.
“Long Ngạo Thiên, tội ngươi đáng chết!” Lạc Nam nghiến răng đầy căm hận.
Long Ngục tầng 18 là nơi tàn khốc nhất chuyên giành cho những tội nhân phản bội Long Tộc, tăm tối vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, không khí ẩm thấp cùng với vô số giòi bọ và mùi hôi thối của những thi thể tội nhân phân hủy mà chẳng ai ngó tới.
Cứ cách một tháng, dung nham rực lửa dưới lòng đất lại dâng cao từ dưới lên trên xuyên qua 18 tầng Long Ngục, nơi bị nhấn chìm và tra tấn kéo dài nhất chính là tầng 18…
Mặc dù dung nham rực lửa không đủ giế.t chết tồn tại có nhục thể cường đại như Long Tộc, nhưng khi bị phong ấn tu vi, nó cũng mang lại vô số đau đớn như bị đun trong dầu sôi mà không chết…
Nhưng tra tấn thể xác chưa phải điều đáng sợ nhất, tra tấn tinh thần mới là thứ khiến Lạc Nam cảm thấy phát điên.
Bởi vì một khi bị giam vào tầng 18, đồng nghĩa với cả đời gánh lấy ô danh phản bội Long Tộc…
Đối với một nữ đại tướng như Long Liên, một người từng vì Long Tộc lập vô số chiến công hiển hách, một người từng vì Long Tộc sẳn sàng máu chảy đầu rơi, lòng kiêu ngạo và tự tôn của nàng chắc chắn không kém bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ.
Ấy thế mà hiện tại chẳng được Long Tộc công nhận, ngược lại còn mang tiếng tội nhân phản bội bị nhốt vào nơi sỉ nhục nhất, thấp hèn nhất, bị thế hệ hậu nhân khinh bỉ, không thèm ngó tới…
Kẻ phản bội chân chính thì đang đảm nhiệm ngôi Tộc Trưởng, vang danh vũ trụ.
Còn gì đau đớn hơn? Còn địa ngục nào đáng sợ hơn?
“Hahaha!” Lạc Nam giận quá hóa cười, nụ cười tràn ngập khát máu:
“Trò cười, Long Tộc đúng là trò cười…trò hề lớn nhất thiên hạ, một Long Tộc như thế không cần thiết phải tồn tại, một rạp xiếc thú không hơn không kém!”
Trong khoảnh khắc này, trong lòng hắn sinh ra ý niệm hủy diệt Long Tộc.
Những kẻ đang tận hưởng vinh hoa phú quý của Long Tộc, những kẻ đang tiếp tay cho Long Ngạo Thiên không xứng đáng được sống.
“Này…ngươi tuyệt đối đừng làm bậy!”
Long Khuynh Thành bị bộ dạng đáng sợ của Lạc Nam hù dọa, giọng điệu trở nên kiêng dè.
Nếu là trước đây, khi nghe thấy có người muốn diệt Long Tộc, Long Khuynh Thành sẽ cực kỳ kinh thường, chế nhạo hắn không biết sống chết.
Nhưng tiếp xúc với Lạc Nam được một thời gian, Long Khuynh Thành đã thay đổi suy nghĩ hoàn toàn.
Nam nhân này sở hữu huyết mạch Nghịch Long áp chế được Long Tộc, nam nhân này có trong tay những kỳ vật và thần vật như Cửu Diệp Liên Hoa và Bất Tử Thụ, nam nhân này chấp chưởng tồn tại cường đại như Binh Nhân Tộc, nam nhân này có những nữ nhân cực kỳ xuất chúng kề bên…
Quan trọng nhất, tất cả đều đang phát triển với một tốc độ khủng bố.
Chỉ riêng sự xuất hiện của Ngộ Vực Trận đã đủ làm Long Khuynh Thành khiếp đảm rồi, Trận Pháp nghịch thiên như thế ngay cả Long Tộc cũng không hề có.
Một khi Long Tộc bị kẻ thù như vậy nhắm vào, kết cục khó mà nói trước…
Lạc Nam hai mắt đỏ ngầu, lao đến ôm chặt lấy Long Khuynh Thành trong sự ngỡ ngàng của nàng, âm thanh đanh thép:
“Nàng là nữ nhân ngốc, bị ép nhận giặc làm cha, nhận thù làm mẹ, rơi vào cái bẫy của Long Ngạo Thiên, trở thành ác chủ bài trong tay cho hắn lợi dụng!”
“Ngươi…ngươi…ý của ngươi rốt cuộc là sao?” Long Khuynh Thành cảm thấy bất an.
“Nghe rõ đây, phụ thân thật sự của nàng là Nghịch Long Đế - Long Nghịch, mẫu thân của nàng là Lôi Long Đại Tướng – Long Liên, sau khi cả hai người bị Long Ngạo Thiên hãm hại, nàng đã bị hắn thu nhận…!” Lạc Nam gằn từng chữ một.
“Hoang đường!” Long Khuynh Thành không dám tin đẩy hắn ra hét lớn:
“Nghịch Long Đế đã chết vô số năm, tuổi của ta còn rất trẻ, sao có thể là nữ nhi của hắn? ngươi đừng lừa gạt ta!”
“Ngưng Đọng Thạch!” Lạc Nam chậm rãi nói: “Long Ngạo Thiên đã phong ấn nàng ở trạng thái sơ sinh trong Ngưng Đọng Thạch rất nhiều năm!”
“Làm sao có thể?” Long Khuynh Thành ánh mắt lạnh lùng, thân thể lảo đảo, lắc đầu phủ nhận:
“Hắn làm vậy có mục đích gì chứ? Giết ta là xong mà? Hơn nữa ngươi có bằng chứng không mà dám nói như vậy?”
“Nắm giữ nữ nhi của Nghịch Long Đế trong tay, Long Ngạo Thiên có thể dùng tính mạng của nàng để uy hiếp thuộc hạ Nghịch Long Đế bất kỳ lúc nào mà không sợ bọn hắn dám chống lại!” Lạc Nam hít sâu một hơi:
“Nàng chỉ là con tin đội lốt công chúa, bởi vì có sự tồn tại của nàng nên Tôn Hầu Tử, Hắc Trư…những huynh đệ năm đó của Long Nghịch không dám đến Long Tộc gây phiền toái cho Long Ngạo Thiên!”
“Hiện tại đã hiểu vì sao ta bắt cóc nàng chưa? Ngoài ra còn một vấn đề cực kỳ trọng yếu khác…”
“Vấn đề gì?” Long Khuynh Thành vẻ mặt đờ đẫn, đầu não của nàng vẫn chưa thể thích ứng với những lời nói vừa rồi của Lạc Nam.
“Đó chính là…” Lạc Nam đang định tiết lộ, chợt sắc mặt nghiêm nghị:
“Có kẻ đang tiến đến với tốc độ khủng bố, nàng trước tiên tránh đi!”
Nói xong, hắn đem Long Khuynh Thành thu vào Linh Giới Châu trong sự ngơ ngác của nàng.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngũi đó, con suối nhỏ trước mặt Lạc Nam sôi trào dữ dội.
Vô số Thủy Thuộc Tính chậm rãi dâng lên, sau cùng hóa thành một tên nam tử nho nhã, thân mặc thanh sam, tay cầm quạt xếp.
Hắn vừa xuất hiện, ánh mắt đã khóa chặt lấy Lạc Nam nói:
“Thả Long Tộc Công Chúa ra!”
“Ngươi không phải là rồng!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, giọng điệu trầm thấp:
“Ngươi là kẻ nào? vì sao xen vào chuyện của ta?”
“Ta là ai không quan trọng!” Nam tử nho nhã lắc đầu, thản nhiên đáp: “Quan trọng là ta đang nợ Long Ngạo Thiên một ân tình, hứa hẹn sẽ cứu Long Tộc Công Chúa mang về cho hắn!”
“Long Tộc công chúa nào? ta vì sao không biết?” Lạc Nam giả ngu hỏi.
“Đóng kịch vô ích!” Nam tử nho nhã chỉ vào con suối dưới chân: “Chỉ cần ta muốn, khung cảnh ở những nơi có nước không thể qua được mắt ta, ngươi đã đem nàng nhốt vào Không Gian Pháp Bảo!”
Lạc Nam đồng tử co rụt lại, vô thức nhìn xuống con suối tưởng chừng vô hại.
Nam tử nho nhã này thông qua con suối để nhìn trộm hắn và Long Khuynh Thành sao?
Chẳng trách mặc dù Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn luôn hoạt động cũng không cảm ứng được có kẻ ẩn núp ở gần, bởi vì nam tử nho nhã này đứng ở cực xa, vượt khỏi tầm kiểm soát của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, chỉ dựa vào nước ở con suối mới phát hiện Long Khuynh Thành.
Thủ đoạn như thế này, Lạc Nam chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua…
Nghĩ đến đây, Nhìn Xuyên Yếu Điểm tập trung vào nam tử nho nhã, muốn xem thử hắn là tồn tại gì.
Nào ngờ rơi vào tầm mắt của Lạc Nam chỉ là một lớp thủy sương mờ ảo, che phủ khả năng quan sát của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn.
“Vô ích thôi, có Thiên Sương Thủy Khí vờn quanh, chỉ cần ta không muốn…không ai nhìn thấu được bản thể của ta!” Nam tử nho nhã nhận ra ý đồ của Lạc Nam, thản nhiên nói:
“Giao ra Long Tộc Công Chúa! Ta sẽ lập tức rời đi, dù sao chúng ta không thù không oán!”
“Haha!” Lạc Nam đang phẫn nộ chuyện của Long Liên, một kẻ lại tự mình xuất hiện gây phiền phức, còn dùng giọng điệu điềm nhiên như vậy ra lệnh cho hắn?
Thấy thái độ của Lạc Nam, nam tử nho nhã cau mày: “Ngươi chỉ là một Đại Đế, chẳng lẽ cũng muốn chống lại ta sao?”
Lạc Nam sát cơ chính thức bùng nổ.
Nếu kẻ này đã biết Long Khuynh Thành đang ở trong tay mình, vậy chỉ còn cách tiêu diệt bảo vệ bí mật.
“Ta không thích chiến đấu với kẻ vô danh, mau xưng tên ra!” Lạc Nam ngạo nghễ nói.
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ - Vô Chi Kỳ là ta vậy!” Nam tử nho nhã hào khí đáp.
“Vô Chi Kỳ đúng không?” Lạc Nam gằn từng chữ nói:
“Muốn người? vậy ngươi để mạng lại!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.