Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1501: 1501




“Cái gì? Ngươi biết Định Hải Thần Côn của ta?”
Vô Chi Kỳ nghe xong toàn thân quay phắt lại, hai mắt nóng rực nhìn Lạc Nam chằm chằm.

Đối với hắn, Định Hải Thần Côn không chỉ là vũ khí tiện tay, mà còn là bằng hữu đồng sinh cộng tử qua vô số trận chiến, cảm tình dành cho nó cực lớn.

Đáng tiếc năm xưa Vô Chi Kỳ trẻ người non dạ, háo thắng muốn khám phá bí mật Địa Ngục Môn nên đã mang theo Định Hải Thần Côn xâm nhập, cuối cùng để lạc mất nó…
Từ khi thành công thoát ra đến nay, Định Hải Thần Côn vẫn luôn là tâm bệnh của hắn, bất kỳ loại vũ khí nào cũng không thể thay thế, quyết tâm phải tìm trở về cho bằng được nhưng chưa có chút manh mối nào.

Vậy mà từ trong miệng Lạc Nam nghe ra tin tức của Định Hải Thần Côn, Vô Chi Kỳ làm sao có thể không kích động?
Lạc Nam nhếch miệng cười, thản nhiên phất tay.

ẦM!
Âm thanh nặng nề mang theo uy áp như có thể bình định hải vực rơi xuống, một thanh trường côn đã sừng sững hiện ra.

Chiều dài ước chừng ba mét, bề rộng cực kỳ vừa tay, xanh dương đậm như từ đá biển đúc thành liền mạch, bên trên thân côn loáng thoáng từng tia họa tiết như sóng thần cuồng bạo, bốn chữ “Định Hải Thần Côn” như rồng bay phượng múa chạy dọc theo thân côn, vô cùng khí phách.

Vô Chi Kỳ toàn thân chấn động, ngơ ngác nhìn lấy “bằng hữu” của mình.

Bất quá rất nhanh, sắc mặt hắn trở nên phẫn nộ.

Bởi vì hắn không cảm ứng được linh trí của Định Hải Thần Côn, nó lúc này giống như cái xác không hồn, ngay cả khi nhìn thấy chủ nhân là hắn cũng không có chút phản ứng.

“Yên tâm đi! nó chỉ bị một tia Hắc Ám Vĩnh Kiếp phong ấn linh trí tạm thời mà thôi! Với thực lực của ngươi chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể hóa giải!” Lạc Nam lên tiếng giải thích.

Giống như việc Hồng Hài Đế Tử của Săn Ma Điện từng dùng một tia lực lượng Tam Muội Chân Hỏa tấn công Lạc Nam vậy, mặc dù nguy hiểm nhưng lại không phải quá mức mạnh mẽ, Vô Chi Kỳ thừa sức có thể hóa giải.

Nghe vậy Vô Chi Kỳ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt quỷ dị pha lẫn kinh ngạc nhìn lấy Lạc Nam:
“Nó vì sao ở trong tay ngươi? Đừng nói với ta Địa Ngục Môn biến mất là do…”
“Haha!” Lạc Nam buồn cười nói:
“Nếu ta có bản lĩnh làm Địa Ngục Môn biến mất, trận chiến vừa rồi không kéo dài quá ba chiêu đâu!”
Vô Chi Kỳ thầm nghĩ cũng đúng, nếu thật sự Lạc Nam có thủ đoạn như vậy, e rằng vừa rồi mình thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Bất quá hắn vẫn có chút tò mò: “Vậy ở đâu ngươi đạt được Định Hải Thần Côn?”
Lạc Nam nâng lên Lạc Hồng Kiếm vuốt ve trong tay, ôn nhu nói:

“Nữ nhi của ta có sở thích “chơi đùa” với vũ khí nên ta đã mua rất nhiều loại để chơi với nàng!”
“Định Hải Thần Côn cũng là một trong những vũ khí ta vô tình mua được từ Mộng Gia của Thiên Địa Hội mà thôi, không tin ngươi có thể tìm Mộng Gia hỏi thăm là biết!”
Lời của hắn nửa thật nửa giả khó nắm bắt, quả thật hắn từng giao dịch với Thiên Địa Hội, còn Định Hải Thần Côn cũng là một trong các vũ khí cao cấp hắn để lại làm lương thực dự trữ cho Hồng Nhi và Ngân Nhi, cũng may hai tiểu nha đầu chưa ăn đến nó.

“Mua Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo làm đồ chơi?” Vô Chi Kỳ xém chút cắn trúng đầu lưỡi, chưa từng thấy kẻ nào phá gia chi tử như vậy, cũng không biết tiểu tử này là quái thai từ đâu chui ra.

“Hiện tại Định Hải Thần Côn vật quy nguyên chủ, tin tưởng nữ nhi của ta sẽ thấy mừng cho nó!” Lạc Nam mỉm cười nói.

Lạc Hồng Kiếm trong tay hắn rung lên kháng nghị, Tiểu Hồng Nhi âm thầm phụng phịu, baba đáng ghét vừa đem đồ ăn thơm ngon của nàng cho người ngoài.

Phải biết rằng Định Hải Thần Côn là một trong những vũ khí cao cấp nhất trong đám lương thực dự trữ, nàng và muội muội Ngân Nhi thèm thuồng nhưng chưa nỡ ăn đấy.

“Bất kể nguyên nhân như thế nào, ta thật sự cần Định Hải Thần Côn!” Vô Chi Kỳ chắp tay, vẻ mặt kính trọng:
“Ta thiếu ngươi một đại ân tình, ngày sau chỉ cần mở miệng…lên núi đao, xuống biển lửa nguyện không chối từ!”
“Núi đao biển lửa ta tự mình đi được, cần ngươi làm cái gì?” Lạc Nam trừng mắt nhìn, không chút khách khí nói:
“Ân tình này ta nhận, tương lai chắc chắn có việc khó cho ngươi làm!”
Vô Chi Kỳ khóe miệng co quắp, xuất thế chưa được bao lâu hắn đã nợ ân tình của ba người, trong đó Long Ngạo Thiên càng là không trả được, điều này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng trước đây của hắn.

Bất quá dù sao cũng là nhân vật hào hiệp, Vô Chi Kỳ thoải mái bứt một sợi lông khỉ trên đỉnh đầu giao cho Lạc Nam, căn dặn:
“Khi có việc cần, ngươi cứ thiêu đốt sợi lông này là được!”
Lạc Nam nhẹ gật đầu, tiếp nhận sợi lông khỉ gắn vào trên tóc của mình.

“Cáo từ!” Vô Chi Kỳ cầm lấy Định Hải Thần Côn, Di Thủy Độn Pháp triển khai, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng, hiển nhiên là không kịp chờ đợi muốn giải phóng linh trí cho “bằng hữu”.

“Thân pháp không tệ đâu…” Lạc Nam tán thưởng nhìn lấy một màn này.

Nguyên lý hoạt động của Di Thủy Độn Pháp này so với Súc Địa Thành Thốn của Yên Nhược Tuyết có chút tương đồng, chẳng qua một là dùng Thủy, một là dùng Thổ mà thôi.

“Lần sau gặp lại, e rằng khó mà bại hắn!” Lạc Nam vuốt cằm suy tư.

Với kiến thức của một Thiên Khí Đế, hắn đủ nhận ra khoảng cách Định Hải Thần Côn đã nửa bước đặt chân vào hàng ngũ Đế Binh.

Đạt đến Đế Binh, Định Hải Thần Côn sẽ có sự tự tôn của riêng mình, dù e ngại Binh Nhân Tộc nhưng cũng sẽ liều lĩnh chiến đấu bằng ý chí ngoan cường theo nguyện vọng của chủ nhân.

Vô Chi Kỳ có Đế Binh trong tay và Vô Chi Kỳ không có Đế Binh, chênh lệch trong đó khó mà nói trước.


Cũng may Hệ Thống đã đưa ra nhiệm vụ, chứng tỏ Vô Chi Kỳ này phẩm tính đáng giá tin cậy, là chính nhân quân tử, đáng giá để tin tưởng và thu về dưới trướng…bằng không Lạc Nam chưa chắc giao trả Định Hải Thần Côn cho hắn.


Trong Linh Giới Châu…
Long Khuynh Thành thất thần ngồi trên đỉnh núi tuyết, từng luồng gió lạnh thổi qua khiến mái tóc của nàng tán loạn, da thịt hồng hào cũng phủ đầy tuyết trắng, ánh mắt phức tạp nhìn về xa xăm, trong lòng rối loạn.

Tâm trạng của nàng lúc này phải nói là rối hơn tơ vò…
Đã từ lâu, mặc dù Long Tộc cố gắng không hề nhắc lại, nhưng phần lịch sử huy hoàng mà triều đại Nghịch Long Đế lưu lại vẫn vang vọng đất trời, Long Khuynh Thành nghe như sấm động bên tai.

Bản thân Long Khuynh Thành tuy không muốn thừa nhận, nhưng nàng thừa hiểu sâu trong đáy lòng của mình chưa từng tán đồng cách mà “phụ thân” Long Ngạo Thiên phản bội huynh đệ, đoạt lấy ngôi vị Tộc Trưởng như vậy.

Ba chữ Nghịch Long Đế vẫn luôn in sâu trong tiềm thức nàng, để nàng âm thầm kính trọng…đồng thời cũng cực kỳ áy náy.

Nhưng biết làm sao? số phận đã định nàng là nữ nhi của Long Ngạo Thiên, thân là con gái…nàng không có quyền chỉ trích phụ thân của mình, càng không có quyền chống đối hắn.

Đùng một cái, Lạc Nam xuất hiện…nói ra những điều thay đổi hoàn toàn vận mệnh của nàng.

Nàng là nữ nhi của Nghịch Long Đế và Long Liên Đại Tướng Quân, nàng bị Long Ngạo Thiên dùng làm con cờ để uy hiếp thuộc hạ cũ của phụ thân, nàng là con bài của kẻ thù, bao nhiêu năm qua nàng nhận giặc làm cha, nhận thù làm mẹ?
Người mà nàng luôn âm thầm bất mãn cách làm của hắn lại là kẻ thù.

Người mà nàng luôn âm thầm kính phục, tiếc hận, lòng mang áy náy lại chính là phụ thân của nàng?
Thân phận đối lập dữ dội, hiện thực thay đổi một cách chống mặt, vận mệnh hoàn toàn biến dạng…
Một nửa nàng ước gì lời của Lạc Nam là sự thật, bởi vì Nghịch Long Đế mới là hình tượng một người phụ thân hoàn mỹ, một đại anh hùng trong mắt nàng.

Một nửa nàng lại không muốn thừa nhận điều đó, không muốn công nhận việc vô số năm qua mình vẫn xem kẻ thù là phụ thân, vẫn luôn kính trọng hắn, việc này quá mức tàn nhẫn đối với nàng.

Đấu tranh tâm lý dữ dội, Long Khuynh Thành như muốn phát điên.

“Thế nào rồi?”
Âm thanh ôn hòa của Lạc Nam vang lên bên tai, Long Khuynh Thành toàn thân chấn động, vội vàng đứng bật người dậy.


Đôi mắt xinh đẹp của nàng đỏ hoe nhìn lấy hắn.

“Mau chứng minh đi!” Long Khuynh Thành giọng điệu có chút run rẩy.

Lạc Nam hít sâu một hơi, đặt tay lên vai nàng, chậm rãi rành mạch nói:
“Ta đã nói, một nguyên nhân cực kỳ quan trọng khác khiến Long Ngạo Thiên phải nhận nàng nữ nhi ngoài việc xem như con tin khống chế!”
“Việc gì?” Long Khuynh Thành nín thở, nhịp tim đập nhanh kịch liệt.

“Trong cơ thể nàng chảy xuôi huyết mạch Nghịch Long!” Lạc Nam gằn từng chữ một:
“Phụ thân của nàng là Nghịch Long Đế, mẫu thân nàng là Chân Long thuần chủng, nàng sở hữu cả hai loại Huyết Mạch cao quý nhất của Long Tộc!”
Long Khuynh Thành toàn thân chấn động, hô hấp dồn dập, mắt đẹp trợn tròn vì không dám tin.

“Làm sao…làm sao có thể chứ? Vì sao ta không cảm nhận được?” Nàng lắc đầu dữ dội.

Nếu nàng có Huyết Mạch Nghịch Long, vậy tại sao nàng không hề phát hiện?
Lạc Nam nghiêm túc giải đáp: “Huyết Mạch Nghịch Long là tồn tại tôn quý nhất của Long Tộc, mức độ truyền thừa của nó cực kỳ khó khăn dù là máu mủ ruột thịt!”
“Chính vì như vậy, mặc dù nàng có được Huyết Mạch Nghịch Long, nhưng nó lại cực kỳ mỏng manh, cơ thể nàng phần lớn vẫn do Huyết Mạch Chân Long chiếm cứ!”
“Long Ngạo Thiên nhận ra điều này, nên hắn đã thu nhận nàng làm nữ nhi, nhân lúc nàng chưa trưởng thành đã tiến hành phong ấn Huyết Mạch Nghịch Long bên trong một đường long mạch mạch, bên ngoài phong ấn phủ kín Chân Long Đế Lực nhằm che giấu cảm nhận của nàng!”
Long Khuynh Thành sững sờ, nàng vội vàng điều tra tình huống cơ thể, quả nhiên phát hiện một đường long mạch trong vô số đường long mạch của nàng có Chân Long Đế Lực hùng mạnh chiếm cứ.

Chân Long Đế Lực này không thuộc về nàng, nó là do Long Ngạo Thiên truyền vào.

Trước đây nàng từng thắc mắc, Long Ngạo Thiên trả lời đó là lực lượng hắn ban thưởng cho nàng, để khả năng lĩnh ngộ Chân Long Đế Lực của nàng tăng nhanh.

“Hắn…hắn làm như vậy để làm gì?” Long Khuynh Thành thân thể lảo đảo sắp ngã, sắc mặt trắng bệch hỏi.

“Chẳng phải nàng đã biết đáp án rồi sao?” Lạc Nam mỉm cười, giọng điệu lại rét lạnh như băng:
“Chờ thời cơ chín muồi, Long Ngạo Thiên sẽ rút lấy tất cả Huyết Mạch Nghịch Long trong cơ thể nàng tiến sang người hắn, để hắn thoát thay hoán cốt, trở thành một Nghịch Long Đế hàng thật giá thật, duy ngã độc tôn!”
Long Khuynh Thành ngồi bệch xuống đất, bờ môi đỏ thẳm không chút huyết sắc.

“Chưa dừng lại ở đó đâu!” Lạc Nam tiếp tục trầm giọng:
“Dã tâm của hắn vô cùng khủng khiếp, Thập Nhị Cầm Tinh năm đó đã được Long Tuyệt dùng Thật Nguyền Rủa biến thành pho tượng, chỉ có người triển khai Nghịch Long Lực đánh ra Đồ Long Chưởng bên trong Đồ Long Thập Bát Chưởng mới có thể hóa giải lời nguyền!”
“Trong tương lai sau khi thôn phệ Huyết Mạch Nghịch Long của nàng, Long Ngạo Thiên còn muốn dựa vào điều đó để uy hiếp những nhân vật chưa hóa thành pho tượng trong Thập Nhị Cầm Tinh, muốn giải cứu các huynh đệ thì phải thần phục với hắn! bằng không cả đời làm tượng đất đi thôi!”
Long Khuynh Thành càng nghe, toàn thân càng run rẩy dữ dội…
Nếu tất cả lời của Lạc Nam là thật, vậy Long Ngạo Thiên cũng quá mức đáng sợ.

Mưu mô, xảo quyệt, quỷ kế đa đoan, thủ đoạn và kế hoạch tầng tầng lớp lớp…
Nếu như tất cả dự tính của hắn đều thành công, e rằng Long Ngạo Thiên sẽ đạt đến thành tựu của Nghịch Long Đế năm đó.

“Haha, không thể không nói…Long Ngạo Thiên quả thật là nhân vật kiêu hùng, khó ai sánh bằng được hắn!” Lạc Nam cảm thán một tiếng:

“Đáng tiếc hắn gặp phải ta, người mang theo di mệnh của Nghịch Long, dã tâm vượt qua cả Nghịch Long, còn nắm giữ tất cả mưu đồ của hắn, nhanh tay bắt cóc nàng trước khi hắn thành công!”
Long Khuynh Thành ngơ ngác nhìn lấy Lạc Nam, một chút bấu víu còn sót lại trong lòng, nàng ngấn lệ nói:
“Tất cả chỉ là lời nói một phía của ngươi, một Chân Long bình thường như ta sao có thể mang huyết mạch Nghịch Long cao quý?”
“Hừ!” Lạc Nam trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này vẫn ngoan cố không muốn tiếp nhận sự thật.

Vuốt cằm suy nghĩ, hắn gật gù nói:
“Lẽ ra chỉ cần chúng ta song tu, ta có thể giúp nàng giải phóng Huyết Mạch Nghịch Long, thậm chí ta còn có thể cướp Huyết Mạch Nghịch Long của nàng để gia tăng số lượng Long Văn cho mình!”
“Nhưng ta sẽ không làm điều đó, ta sẽ để di vật của gia gia nàng giúp đỡ nàng!”
Nói xong, trong ánh mắt không tưởng tượng nổi của Long Khuynh Thành, Lạc Nam triệu hoán ra một đoạn xương rồng vẫn cất chứa bên trong không gian hệ thống thời gian qua.

NGAO!
Hư ảnh Thánh Long ngạo nghễ trời cao, Long Cốt của Long Chí Tôn mang theo khí thế chí cao vô thượng hiển hiện mà ra.

“Đây…đây là…”
Long Khuynh Thành toàn thân quỳ rạp xuống đất, ở trước mặt đoạn Long Cốt này, nàng cảm giác như mình đang đối mặt với tổ tiên, sự tôn sùng và kính phục vô thức sinh ra từ trong đáy lòng.

Lạc Nam một tay nắm lấy Long Cốt, cố gắng điều động một tia Thánh Long Lực từ bên trong tiến ra, dung nhập vào cơ thể Long Khuynh Thành.

Bởi vì đây là Long Cốt mà Long Chí Tôn lưu lại khi đột phá Thánh Long, nên trong đó ẩn chứa Thánh Long Lực, tuy ít nhưng cũng quý giá đến tột cùng.

RỐNG!
Thánh Long Lực vừa mới tiến vào, phong ấn và Chân Long Đế Lực mà Long Ngạo Thiên lưu lại trong người Long Khuynh Thành như gặp phải khắc tinh, bị nghiền nát thành cặn bã.

Mà khi phong ấn giải thoát, một dòng chảy Huyết Mạch bá đạo đen kịch pha lẫn ánh tím lấy tốc độ chóng mặt lan tràn khắp toàn thân Long Khuynh Thành.

NGAO!
Biến cố đột ngột khiến cơ thể nàng chịu đựng không nổi, ngửa đầu thét dài, hóa thành bản thể Chân Long khổng lồ.

Chưa dừng lại ở đó, khi Huyết Mạch Nghịch Long được giải phóng, cơ thể Long Khuynh Thành dần phát sinh biến hóa.

Từng lớp vảy xanh thẳm dần chuyển màu sang đen tuyền, sừng rồng dài ra, khí thế kéo căng, cảm giác áp bách ngày càng mạnh mẽ…
Lạc Nam đứng ở bên cạnh nhìn lấy tình cảnh này, cảm giác được huyết mạch Nghịch Long của Long Khuynh Thành quả thật hơi loãng…không thể sánh bằng Nghịch Long Đế năm xưa, càng vô pháp so sánh với hắn.

Bất quá mặc dù như vậy, nàng vẫn đủ áp đảo Chân Long nhất tộc.

Hài lòng gật đầu, Lạc Nam siết chặt nắm đấm:
“Long Liên…chờ ta!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.