**Một bổng đánh ra, Ngũ Sắc Giới cũng phải rung lên, sức mạnh của ba loại Vực hùng mạnh cùng lúc bạo phát, Như Ý Kim Cô Bổng hưng phấn đến cực điểm muốn nghiền nát mọi chướng ngại vật cản trở nó.
Nhưng mà, đối diện với sự hưng phấn dị thường của Như Ý Kim Cô Bổng, trước mặt Lạc Nam bỗng nhiên xuất hiện một tôn Đại Đỉnh.
ĐÙNG!
Như Ý Kim Cô Bổng thô bạo nện vào, một luồng dư ba khổng lồ như sóng thần quét ngang bốn phương tám hướng, không gian gợn sóng chập trùng…
Viêm Miên Châu sắc mặt ngưng trọng, hơn mười loại Dị Hỏa nhanh chóng tiến ra bao trùm khắp toàn thân, bảo vệ bản thân trước đợt sóng xung kích của cuộc va chạm.
Cự Thiên Cuồng gầm lên một tiếng, Hắc Kim Đường Gân khảm nạm khắp toàn thân, cường hóa cơ thể tiến hành ngạnh kháng.
Nhân Kê cũng đạp ra một cước, bằng vào tốc độ nhanh nhất lùi về thật xa…
PHỐC…PHỐC…PHỐC…
Chỉ có vô số quân sĩ không may bị dư ba công kích quét trúng thổ huyết bay ngược như diều đứt dây, có kẻ còn trọng thương, đủ thấy sự khủng khiếp của đợt va chạm.
Tôn Hầu Tử tròng mắt co rụt lại, bởi vì hắn phát hiện đôi tay của mình đang bị chấn đến mức rung lên, Như Ý Kim Cô Bổng như nện vào một bức tường thành kiên cố, một bổng gần như toàn lực của hắn vậy mà chẳng thể tiến thêm nổi một chút.
Đơn giản, bởi vì thứ đang hiện diện trước mặt Lạc Nam chính là Bá Đỉnh.
Sau khi tất cả Tôn Lực chuyển hóa thành Đế Lực, Bá Đỉnh đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, phía trên lại được khảm nạm Kinh Văn Bất Hủ, Tôn Hầu Tử muốn dùng Như Ý Kim Cô Bổng đánh vỡ là chuyện viễn vong.
“Ngươi đã đánh rồi, kế tiếp đến lượt ta!”
Lạc Nam nhếch miệng cười tà, xách lấy Bá Đỉnh vào trong tay.
Hai tay hắn ôm lấy Bá Đỉnh, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai.
Ngông cuồng và thô bạo, Lạc Nam cầm Bá Đỉnh hung hăng đập xuống đầu Tôn Hầu Tử.
Tôn Hầu Tử cắn răng, vội vàng nâng lên Như Ý Kim Cô Bổng đón đỡ.
KENG!
Một Đỉnh nện xuống, thanh âm chát chúa vang vọng khắp toàn trường, Tôn Hầu Tử chỉ cảm thấy đôi tay của mình kịch liệt đau nhứt.
Lạc Nam không có dấu hiệu dừng lại, vẫn cầm Bá Đỉnh điên cuồng đập nện.
KENG KENG KENG KENG KENG KENG…
Mỗi một lần Bá Đỉnh đập xuống, ánh sáng bên trên Như Ý Kim Cô Bổng lại ảm đạm phai mờ đi một phần, toàn thân Tôn Hầu Tử lại bị đánh rơi một bậc giữa không trung.
Lạc Nam vẫn điên cuồng đập, mãi đến khi hai chân của Tôn Hầu Tử sắp lún vào trong đất.
Mỗi một lần đập nện lại như một thanh đại chùy gõ vào tâm linh của từng người, cảnh tượng đang diễn ra quá mức rung động, Lạc Nam vậy mà cầm Bá Đỉnh nện đến Linh Minh Thạch Hầu không kịp trở tay.
Cảm thấy sắp trụ không nổi nữa, Tôn Hầu Tử đột ngột lộn nhào ra phía sau tránh né Bá Đỉnh đang nện xuống, Cân Đẩu Vân đỡ lấy thân thể hắn, nhanh chóng lấy lại vững vàng.
“Pháp Thân Tượng Địa!”
“Cuồng Hầu Quyền!”
Nhân cơ hội Bá Đỉnh nện vào không khí, Tôn Hầu Tử ngửa đầu lên trời gầm thét, đồng loạt thi triển hai môn Vũ Kỹ trong cùng thời điểm.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thân thể của hắn nhanh chóng biến lớn như một ngọn núi khổng lồ, sau lưng xuất hiện hư ảnh một tôn Cuồng Hầu với đôi mắt đỏ rực như máu, toàn lực tung ra một quyền khủng bố.
Nhưng ngay lập tức, sau lưng Lạc Nam cũng đồng loạt hiện ra hàng loạt thân ảnh khổng lồ đầy bá đạo.
Kim Thần Tướng, Thủy Thần Tướng, Mộc Thần Tướng, Hỏa Thần Tướng, Thổ Thần Tướng, Phong Thần Tướng…
Thập Đại Thần Tướng hiện ra, ánh mắt cả đám hung thần ác sát khóa chặt lấy hư ảnh Cuồng Hầu của Tôn Hầu Tử, vội vàng đem nó vây vào trung tâm.
RỐNG!
Cuồng Hầu Quyền vừa mới đánh đến, Mộc Thần Tướng, Băng Thần Tướng cùng Thổ Thần Tướng đồng loạt gầm lên, ba tôn Thần Tướng với khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ đã hiện diện phía trước, dùng thân thể khổng lồ ngạnh kháng.
ĐÙNG!
Như thiên băng địa liệt, Cuồng Hầu Quyền mạnh mẽ hung hăng lại bị ba tôn Thần Tướng toàn diện phong tỏa.
Cùng lúc đó, các Thần Tướng với khả năng oanh sát dữ dội như Hỏa Thần Tướng, Kim Thần Tướng, Lôi Thần Tướng, Phong Thần Tướng bọc phát thế công.
RỐNG!
Hư ảnh Cuồng Hầu bất lực gào rú một tiếng tức giận, bị các tôn Thần Tướng nghiền nát thành cặn bã.
Như cuộc chiến của những người khổng lồ, mà phần thắng nghiêng về các Thần Tướng.
Sức mạnh của Thần Tướng Vệ Hồn cũng được cải tiến sau khi Tôn Lực chuyển hóa thành Đế Lực, trở thành một trong các môn Vũ Kỹ mạnh nhất của Lạc Nam.
Lạc Nam tay cầm Bá Đỉnh, Thiên Hạ Vô Cực triển khai, một lần nữa đã xuất hiện trên thân thể khổng lồ của Tôn Hầu Tử.
Bá Đỉnh biến lớn, bá đạo trấn xuống đầu hắn.
Tôn Hầu Tử cắn răng, chấp nhận vừa đánh vừa lui, dùng Như Ý Kim Cô Bổng nghênh đón Bá Đỉnh, mượn lực đẩy của cuộc va chạm bay về phía xa.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, chiến ý bạo phát chưa từng có, vội vàng bứt ra một đám lông khỉ ném lên, nhiệt huyết dâng trào, ngửa đầu thét dài:
“Thần Thông – Đa Trùng Phân Thân!”
Bùm…bùm…bùm…bùm…bùm…
Lông khỉ nổ tung, hóa thành hàng vạn phân thân của Tôn Hầu Tử.
“CHIẾN!”
Hàng vạn Tôn Hầu Tử cất tiếng cười dài, cuồng ngạo đến cực điểm, cả đám xách lấy hàng vạn thanh Như Ý Kim Cô Bổng, ba loại Lĩnh Vực triển khai.
Cảnh tượng khiến toàn trường tê cả da đầu, cảm giác như đang đối mặt với một bầy Linh Minh Thạch Hầu đang lên cơn phẫn nộ.
Từ bốn phương tám hướng, hàng vạn Tôn Hầu Tử ngang nhiên vây lấy các Thần Tướng Vệ Hồn, đánh ra thế công cường liệt, Lĩnh Vực nghiền ép vào trung tâm.
RỐNG!
Thần Tướng Vệ Hồn tuy rằng rất mạnh, nhưng đối mặt với hàng vạn phân thân của Tôn Hầu Tử chỉ có thể cầm cự trong thời gian ngắn, từng tôn một không cam lòng gầm lên, hóa thành hư vô trong ánh mắt run sợ của các phương thế lực.
Lúc này bọn hắn mới biết sự khủng bố của một tôn Hỗn Thế Hầu, có cảm tưởng như chỉ cần một mình Tôn Hầu Tử là có thể nghiền nát vạn quân vậy.
Chẳng trách cổ tịch ghi chép chỉ cần tập hợp đủ bốn vị là có thể Hỗn Thế.
Sức mạnh của bọn hắn thật sự có thể khiến thế giới chìm vào hỗn loạn.
Trong lúc nhất thời, cả đám vội vàng đưa mắt nhìn về phía Lạc Nam, muốn xem hắn ứng đối ra sao.
“Haha, chúng ta chiến tiếp!”
Tôn Hầu Tử khóa chặt lấy thân ảnh Lạc Nam, Hỏa Nhãn Kim Tinh lấp lóe, sau khi đã nghiền nát Thần Tướng Vệ Hồn, hắn muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến này.
Chỉ huy các phân thân toàn diện lao đến, hàng vạn thanh Như Ý Kim Cô Bổng biến lớn vạn trượng che phủ khắp trời, phong tỏa tất cả đường lui của Lạc Nam.
“Hahaha, đến tốt!”
Đối diện với áp lực như núi mà Tôn Hầu Tử mang lại, Lạc Nam chỉ cất tiếng cười dài.
Bên trong đan điền, Oanh Thiên Tổ Phù toàn diện kích hoạt, từng làn sóng xung kích khủng khiếp dồn nén vào đôi tay của hắn.
Bá Lực trạng thái toàn thịnh được điều động.
NGAO!
Có tiếng ngâm uy nghiêm từ thể nội Lạc Nam vang lên như đến từ hồng hoang viễn cổ.
“Tiếng gầm này…!” Thiên Lý Mã vội vàng đứng lên.
“Nghịch Long…xuất hiện rồi!” Trong mắt Sơn Dương Đế lóe lên một tia cuồng nhiệt.
Không để bọn hắn phải thất vọng, Bá Lực kết hợp với sóng xung kích của Oanh Thiên Tổ Phù, đôi tay của Lạc Nam toàn diện chưởng ra:
“Đồ Long Đệ Ngũ Chưởng – Quần Long Chưởng!”
“Đồ Long Thập Ngũ Chưởng – Long Vây Thiên Hạ!”
NGAO! NGAO! NGAO! NGAO! NGAO!
Hàng vạn hư ảnh Nghịch Long bá đạo đến cực điểm gào thét mà ra, Quần Long Chưởng và Long Vây Thiên Hạ kết hợp, một chưởng thì oanh sát kẻ địch, một chưởng thì bao vây mục tiêu.
Hư ảnh hàng vạn tôn Nghịch Long được Lạc Nam chưởng ra ngạnh kháng trực diện với hàng vạn phân thân của Tôn Hầu Tử.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Nổ tung liên miên bất tuyệt nối liền không dứt, vô số làn Sóng Xung Kích hòa cùng Bá Lực nghiền nát bốn phương.
Phân thân của Tôn Hầu Tử liên tục tan vỡ, tạo thành vô số đám khói trắng giữa thiên không, các sợi lông khỉ khôi phục nguyên trạng, phiêu phù khắp trời.
Mặc dù sở hữu lực chiến sánh ngang Tôn Hầu Tử, nhưng các tôn phân thân này tồn tại là nhờ vào lực lượng của chính bản thể Tôn Hầu Tử.
Mà để duy trì hàng vạn phân thân ngạnh kháng Quần Long Chưởng kết hợp Long Vây Thiên Hạ là vô pháp khả thi, lực lượng cơ thể Tôn Hầu Tử không đáp ứng đủ.
Hắn chỉ cắn răng, cố gắng ngạnh kháng được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chỉ giữ lại hàng trăm phân thân chủ chốt.
“Thiên Thủ Quan Âm!”
Nào ngờ không để Tôn Hầu Tử có bất kỳ cơ hội trở mình nào, Lạc Nam hai tay một lần nữa kết ấn.
Có phật âm vang vọng thương khung, thân ảnh Đại Phật Quan Âm khổng lồ với hàng vạn cánh tay đã hiện lên sừng sững.
Oanh Thiên Tổ Phù rung lên, lực lượng lan tràn mà vào, 60 đường Hồng Hoang Ma Văn khảm nạm lên từng cánh tay như cột chống trời oanh sát mà xuống.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Trong ánh mắt không dám tin của toàn trường, Thiên Thủ Quan Âm triệt để oanh sát sạch sẽ phân thân của Tôn Hầu Tử.
Tôn Hầu Tử cố gắng cưỡi Cân Đẩu Vân luồn lách, đáng tiếc phạm vi Thiên Thủ Quan Âm oanh tạc quá lớn, lại thêm từng đợt sóng xung kích truyền thẳng vào không gian truy kích mà theo.
PHỐC!
Không trụ nổi nữa, Tôn Hầu Tử ăn trọn hàng chục quyền cuối cùng, miệng phun máu tươi, Cân Đẩu Vân tán loạn, bay xa hàng trăm mét…
Lạc Nam thu tay, Thiên Thủ Quan Âm biến mất giữa thiên địa.
Tĩnh…
Tĩnh lặng đến cực điểm.
Bầu không khí lúc này ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Đường đường là Linh Minh Thạch Hầu, một trong bốn vị Hỗn Thế Tứ Hầu, kẻ khiến không ít lão quái vật trong vũ trụ đã bị Lạc Nam áp đảo từ đầu đến cuối một cách toàn diện.
Thủ đoạn chiến đấu của Tôn Hầu Tử cực kỳ hùng mạnh và phong phú, nhưng Lạc Nam dường như đều nhìn thấu và nắm bắt chặt chẽ, chẳng những hóa giải thành công thế đánh của Tôn Hầu Tử, mà ngược lại còn liên tục phản kích.
Cuối cùng, Lạc Nam vẫn khí định thần nhàn, còn Tôn Hầu Tử tiếp tục thổ huyết bay ngược.
Ngay cả Mỹ Hầu Sáo Trang trên cơ thể cũng ảm đạm không ít ánh sáng.
“Làm sao…làm sao có thể mạnh đến như vậy?” Thiên Lý Mã khiếp sợ nhìn viễn cảnh vừa xảy ra, giọng điệu tràn ngập rung động:
“Những luồng sóng xung kích với sức tàn phá dữ dội kia rốt cuộc là thứ gì? Quần Long Chưởng và Long Vây Thiên Hạ có thể dùng Bá Lực đánh ra thay vì Nghịch Long Lực sao?”
Sơn Dương Đế hít sâu một ngụm khí lạnh, thở hắt ra: “Điều đáng sợ nhất, hắn thật sự là Đại Đế sao? lực lượng gần như vô cùng vô tận, liên tục thi triển thế công nhưng không có dấu hiệu suy kiệt, dường như Tiên Khí trong trời đất chủ động tiến vào cơ thể hắn một cách liên tục!”
Có quá nhiều thứ khó thể lý giải, có quá nhiều thứ vượt qua kiến thức và khả năng hiểu biết của bọn hắn.
Nhưng Sơn Dương Đế và Thiên Lý Mã dám chắc một điều rằng, dù là Nghịch Long Đế năm xưa cũng vô pháp lấy tu vi Đại Đế đánh bay Tôn Hầu Tử một cách áp đảo đến như vậy.
“Mạnh…tỷ phu đã mạnh đến mức độ này rồi sao?” Ở một bên khác, Cự A Man kích động đến toàn thân run rẩy, máu trong cơ thể sục sôi, hận không thể lập tức kề vai chiến đấu.
Nhớ lại những tháng ngày cũ, Lạc Nam chỉ là một tiểu tu sĩ nhỏ bé ở thế giới cấp thấp nhất trong vũ trụ, bị một đám thổ dân như Cự Hán Tộc và Cự Yêu Tộc ở Man Hoang Tinh Cầu ép đến thở không nổi, phải liều mạng đến phút cuối cùng.
Vậy mà giờ đây, khi chiến đấu với Linh Minh Thạch Hầu, cường giả đã sớm nổi danh ở thời đại thượng cổ lại có thể toàn diện áp đảo.
Ánh mắt to lớn của Cự A Man trở nên hoảng hốt, có cảm giác mọi thứ như một giấc mộng không quá chân thật…
Nhân Kê ở một bên gật mạnh đầu, kích động đến nói không ra lời, ánh mắt sùng bái tột độ nhìn thân ảnh nam nhân đỉnh thiên lập địa trên không trung kia.
Nếu không có Lạc Nam, Nhân Kê hắn chỉ là một tiểu nhân vật ở Man Hoang Tinh, bị tộc nhân đối xử bất công, nói không chừng đã sớm chết ở một chỗ xó xỉnh nào rồi.
Đối với Nhân Kê, dù Lạc Nam có kêu hắn đi chết, hắn cũng không hề nhíu mày.
“Thì ra…chênh lệch giữa ta và hắn đã lớn đến như vậy!” Viêm Miên Châu đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ đắng chát, lại chỉ có thể tâm phục khẩu phục.
Vốn nàng cho rằng sau khi phụ thân Viêm Lâm hy sinh, nàng may mắn được kế thừa tất cả Dị Hỏa mà phụ thân để lại, tu vi và chiến lực tăng mạnh, dù không thể sánh bằng Lạc Nam nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều.
Nhưng hiện tại, Viêm Miên Châu mới hiểu suy nghĩ của mình là buồn cười đến mức nào.
Theo thời gian dần trôi, chênh lệch giữa nàng và Lạc Nam sẽ càng lớn, nàng tiến bộ thì đối phương lại càng tiến bộ, đó là sự khác biệt giữa thiên tài và yêu nghiệt.
“Tỷ tỷ không cần nghĩ nhiều, hắn càng cường đại chúng ta phải càng tự hào mới đúng!” Viêm Minh đứng ở bên cạnh, hai mắt đầy nóng bỏng quan sát Lạc Nam, thanh âm cuồng nhiệt:
“Bởi vì chỉ có nhân vật như vậy mới xứng đáng để Vô Tận Hỏa Giới chúng ta đi theo!”
“Ngươi nói cũng đúng…” Viêm Miên Châu bất đắc dĩ cười cười.
Nàng đã không đơn thuần chỉ là một Đế Nữ của Vô Tận Hỏa Giới có phụ thân Viêm Minh chống lưng nữa, kế nghiệp phụ thân…nàng phải dẫn dắt cả một thế giới với hàng vạn thành viên, trách nhiệm vô cùng to lớn, mỗi một bước đi sai lầm cũng có thể khiến nàng và tất cả những người tin tưởng nàng vạn kiếp bất phục.
Viêm Miên Châu đã quyết định cùng Vô Tận Hỏa Giới đi theo Lạc Nam, hắn càng cường đại…càng chứng minh nàng sáng suốt.
Toàn trường chưa hết tĩnh lặng, đại đa số người vẫn còn chìm trong rung động do đại chiến mang lại, chưa kịp thoát ra.
“Khụ…khụ…khụ…”
Mãi đến khi tiếng ho khan vang lên, Tôn Hầu Tử xoay người đứng dậy, có chút chật vật lau đi vết máu nơi khóe miệng, vừa ngoài ý muốn vừa vui mừng hướng Lạc Nam cười nói:
“Rất tốt a, ánh mắt của Cửu Tỷ rất tốt a…ngươi không để chúng ta thất vọng!”
Mà lúc này, Vô Chi Kỳ đã chậm rãi bước đến bên cạnh Tôn Hầu Tử, nhếch miệng trêu tức hỏi:
“Thế nào rồi? một mình ngươi đủ không?”
“Không đủ!” Tôn Hầu Tử cười khổ thành thật đáp.
Vô Chi Kỳ cười haha, Thiên Sương Thủy Khí luân chuyển quanh thân, Định Hải Thần Côn hưng phấn ầm ầm rung động, nghiêm nghị hạ giọng:
“Vậy thì thêm cả ta!”
….
Chúc cả nhà ngủ ngon.