Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1568: 1568




Trong vô vàn vụ nổ nối liền không dứt mang tính hủy diệt, ngay cả Tôn Hầu Tử và Vô Chi Kỳ đều phải chật vật né tránh, thì một thân ảnh khổng lồ đã bất chấp tất cả bá đạo xuyên qua, âm thầm tiếp cận…
Mãi đến khi trước mặt Tôn Hầu Tử xuất hiện một thân ảnh hình rồng khổng lồ, Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn bất chợt co rút lại.

Không kịp định thần, bên tai đã vang lên một tiếng cười bá đạo:
“Liên Kích Tru Tiên Quyết!”
Tiếng nói vừa dứt, không để Tôn Hầu Tử có bất kỳ cơ hội phản ứng nào.

Xích Tà Kích khổng lồ đã hung hăng xuyên phá mà đến, Kích Vực, Sát Vực, Chiến Vực, Bá Vực…tất cả hội tụ vào nhất kích mang tính hủy diệt.

Ở khoảnh khắc này, bản năng chiến đấu của Tôn Hầu Tử trổi dậy mạnh mẽ, hai tay siết chặt Như Ý Kim Cô Bổng hung hăng nện ra, muốn ngăn cản nhất kích khủng bố.

Nào ngờ vào đúng lúc mấu chốt, Như Ý Kim Cô Bổng run rẩy dữ dội như gặp phải khắc tinh, một cảm giác cực kỳ e ngại lan tràn mà đến.

“Chuyện gì xảy ra?” Tôn Hầu Tử giật mình.

Như Ý Kim Cô Bổng của hắn vốn cực kỳ kiêu ngạo, thế gian này lại có thứ khiến nó sợ hãi như vậy?
“Binh Nhân Tộc!”
Bằng vào kiến thức bất phàm, trong đầu Tôn Hầu Tử lập tức đoán ra nguyên nhân, sắc mặt trở nên cực độ khó coi:
“Chẳng những là Binh Nhân Tộc, mà còn là Binh Nhân Tộc đã đạt đến Đế Binh!”
Tôn Hầu Tử dám khẳng định, thanh Kích đen kịch tràn đầy nguy hiểm kia là Đế Binh, bằng không Như Ý Kim Cô Bổng sẽ không run rẩy như vậy.

Bất quá dù sao đi nữa, Như Ý Kim Cô Bổng cũng cùng hắn chinh chiến sa trường bao nhiêu năm qua, tuy bị Binh Nhân Tộc áp chế, nó vẫn ngoan cường trổi dậy ngân vang, cưỡng ép chính mình phối hợp chủ nhân công kích.

“HAHA, tốt!” Tôn Hầu Tử trong lòng cười lớn: “Không hổ danh là vũ khí của lão Tôn!”
Mọi thứ chỉ diễn ra trong một ý niệm, Tôn Hầu Tử vẫn ngang nhiên nện xuống Như Ý Kim Cô Bổng, các luồng Lĩnh Vực toàn lực bộc phát, muốn ngăn cản Liên Kích Tru Tiên Quyết.

KENG!
Hai thanh vũ khí khổng lồ va đập giữa thiên không, mũi kích sắc lẹm xuyên thẳng vào thân côn, tia lửa bắn ra tung tóe, dư ba chấn đến không gian liên tiếp nổ tung.

Tưởng chừng có thể đối kháng thành công, nào ngờ ngay một giây tiếp theo, Xích Tà Kích đột ngột tuôn ra một cổ hấp lực dữ dội, đem chính lực lượng ẩn trong Như Ý Kim Cô Bổng điên cuồng rút ra…
“Làm sao có thể?” Tôn Hầu Tử không dám tin kinh hô thành tiếng.

Vốn đã tiêu hao quá nhiều lực lượng cho cuộc chiến này, nay lại còn gặp phải khả năng quỷ dị của Xích Tà Kích, Như Ý Kim Cô Bổng không thể trụ nổi, bị Liên Kích Tru Tiên Quyết chấn bay.

Vũ khí rời tay, ý chí chiến đấu của Tôn Hầu Tử vẫn còn cực kỳ mạnh mẽ, hắn gầm lên một tiếng:
“Cuồng Hầu Quyền!”
Hư ảnh Cuồng Hầu lại hiện ra, mang theo thế cuồng ngạo không gì tả nổi, nhắm ngay Xích Tà Kích đấm đến.

“Nghịch Long Trảo!”
Lạc Nam gầm lên một tiếng, Bá Lực bao phủ vuốt rồng, các luồng Long Văn nổi cộm lên, hung hăng vồ xuống.

ĐÙNG!
Thế công va chạm, Tôn Hầu Tử toàn thân kịch liệt đau nhứt, xương cốt như vỡ ra từng mảnh.


Hắn có cảm giác như nấm đấm của mình vừa va chạm với thứ kiên cố nhất thế gian, chỉ riêng lực phản chấn cũng khiến toàn thân tê rần.

“Nằm xuống cho ta!”
Lạc Nam cất tiếng cười dài, Nghịch Long Trảm đem thân thể khổng lồ của Tôn Hầu Tử lúc này trấn xuống.

Cảm thấy chưa đủ, hắn điềm tĩnh nói ra: “Cầm Long Chưởng!”
Hư ảnh Nghịch Long trấn áp Linh Minh Thạch Hầu kinh thiên động địa.

Bá Lực trạng thái hùng mạnh rít gào, trấn Tôn Hầu Tử lún xuống lòng đất, không ngừng thổ huyết.

Pháp Thiên Tượng Địa bị giải trừ, thân thể cấp tốc thu nhỏ lại, Tôn Hầu Tử nằm ngửa thở hổn hển như khỉ đuối nước.

Vô Chi Kỳ ở bên cạnh tuy thị lực tạm thời mất đi, nhưng cảm ứng được tình huống chiến đấu vẫn thành công tiếp cận từ phía sau, nhân lúc Lạc Nam trấn áp Tôn Hầu Tử, hai tay tung chưởng vào thân rồng:
“Hải Dương Thập Nhị Chưởng!”
Biết rằng Định Hải Thần Côn không thể chống lại Xích Tà Kích, Vô Chi Kỳ quyết định dùng đến Vũ Kỹ mạnh nhất của mình thay vì Côn Pháp.

Mắt thấy Hải Dương Thập Nhị Chưởng hình thành 12 tầng Đại Hải nghiền đến thân thể mình, Lạc Nam cười lạnh một tiếng:
“Vĩ Long Chưởng!”
Chưởng Pháp đánh ra, hư ảnh Nghịch Long vẫy đuôi cực mạnh, kết hợp thêm bản thể bất khả xâm phạm lúc này của Lạc Nam tung hoành ngang dọc, như Thần Long nghịch nước, 12 tầng Hải Dương như vũng bùn bị hất văng tung tóe.

PHỐC!
Đuôi rồng còn bá đạo đến mức nện vào cơ thể Vô Chi Kỳ khiến hắn thổ huyết bay ngược.

Cấm Kỵ Chi Nhãn kích hoạt, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, thân rồng của Lạc Nam đã xuất hiện trên đường bay của Vô Chi Kỳ.

Đầu kích sắc nhọn của Xích Tà dừng lại trước lòng ngực hắn.

“Phục không?” Mắt rồng đầy vẻ uy nghiêm, Lạc Nam nhàn nhạt cười.

Vô Chi Kỳ nhìn thẳng hai mắt của hắn, sắc mặt bình tĩnh như nước vô số năm qua hiện lên một tia cuồng nhiệt, đanh thép nói:
“Tâm phục khẩu phục!”
“Hahaha, tốt tốt tốt!”
Lạc Nam ngửa đầu cười dài, hài lòng nói liền ba chữ tốt, tiếng cười kiệt ngạo bất tuần vang vọng cửu tiêu.

Hóa Long giải trừ, một vị nam tử phong thần tuấn lãng, uy nghiêm nhưng tà dị ung dung hiện ra, Xích Tà Kích cực kỳ phối hợp thu nhỏ lại để vừa tay cầm của hắn.

Còn ai khác ngoài Lạc Nam?
Nhìn thấy vụ nổ vẫn ngày càng lan rộng không có dấu hiệu dừng lại, Lạc Nam triệu hồi Bá Đỉnh đem tất cả dư ba hút vào, tiến hành ma diệt.

Cảnh tượng tiếp theo khiến khóe miệng hắn co giật.

Bởi vì quy mô trận chiến thật sự quá lớn, Ngũ Sắc Giới tuy có Ngũ Hành Hỗn Độn Khí nâng đỡ cũng có phần gánh vác không nổi, vô số vết tích không gian đổ nát khó thể phục hồi, cho thấy nó bị hủy hoại khá nghiêm trọng.

Cũng may đã trở thành Ngũ Hành Thế Giới, đổi lại là Không Gian Pháp Bảo bình thường, dù là Đế Cấp Cực Phẩm cũng đã nát vụn.


Lạc Nam vung tay kết ấn, tầng tầng lớp lớp Trận Văn đan xen mà ra, tạm thời gia cố không gian Ngũ Sắc Giới, miệng lẩm bẩm nói:
“Lại phải sửa chữa a…”
Mặc dù Ngũ Sắc Giới bị phá khá nghiêm trọng, nhưng với một vị Thiên Khí Đế như hắn không phải vấn đề quá lớn.


Đối lập với vẻ bình tĩnh của Lạc Nam, từng gương mặt bên dưới đã tràn đầy đặc sắc, hai từ động dung không đủ để hình dung nữa rồi.

Bọn hắn vừa nhìn thấy gì?
Lạc Nam một mình đánh bại hai vị Hỗn Thế Hầu ở trạng thái toàn thịnh nhất, sau đó còn thiết lập Đế Cấp Cực Phẩm Trận Pháp gia cố không gian của thế giới.

Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ nam nhân này còn là một vị Thiên Trận Đế, hơn nữa từ đầu đến cuối khi chiến đấu với hai vị Hỗn Thế Hầu hắn chưa hề dùng đến bất cứ Trận Văn hay Trận Pháp nào cả.

Rõ ràng những gì vừa mới biểu hiện chưa phải tất cả con bài mà Lạc Nam đang sở hữu.

Quá mức kinh khủng.

Hai từ yêu nghiệt đã không đủ hình dung nữa rồi.

Bởi vì từ cổ chí kim, những người mang danh yêu nghiệt không phải con số ít.

Ở tại thời đại này, Tam Duyên Đế Nữ của Cổ Việt Tộc, Thiên Địa Hội Thiếu Chủ, Lâm Tích, Lạc Kỳ Nam, Hắc Y Nhân, Bạch Y Nhân, Thiếu Chủ Săn Ma Điện, Thiếu Chủ Tru Tiên Điện…những người này đều có thể xưng là yêu nghiệt.

Nhưng dám chắc rằng, không ai đủ khả năng cường thế đánh hạ hai vị Hỗn Thế Hầu một cách thuyết phục đến như vậy.

“Thế nào? không để hai người thất vọng chứ?” Hắc Trư cười haha hỏi Sơn Dương Đế cùng Thiên Lý Mã.

“Vạn cổ yêu nghiệt…” Sơn Dương Đế hít sâu một hơi, chậm rãi thốt lên bốn chữ.

Thiên Lý Mã gật đầu tán thành, mặc dù hắn rất khâm phục Nghịch Long Đế năm xưa, nhưng không thể không thừa nhận Lạc Nam thật sự vượt qua Nghịch Long Đế quá nhiều.

Viêm Minh làm người tâm cao khí ngạo, nhưng lúc này cũng tràn ngập sùng bái nhìn lấy Lạc Nam, thân thể kích động run rẩy không ngừng.

Nam nhân như thế, mới xứng để Viêm Minh hắn đi theo.

Nghĩ đến đây, Viêm Minh âm thầm tiếc hận không thôi.

Năm xưa khi tình cờ gặp gỡ Lạc Nam bên trong Loạn Cổ Chiến Trường, Viêm Minh có thể cảm giác được khi đó Lạc Nam tuy mạnh nhưng còn chưa khủng bố đến mức độ này.

Nếu như có thể, hắn ước gì mình có thể thay đổi quyết định khi đó, tuyên chiến với Lạc Nam một trận, đánh đến sảng khoái mới dừng.

Bởi vì hiện tại hắn ngay cả lòng tin khiêu chiến cũng không có a…
Khi hắn còn mang danh thiên tài, Lạc Nam đã đứng trên hàng ngũ cao nhất của vũ trụ.


Đó là sự chênh lệch giữa thiên tài và vạn cổ yêu nghiệt.

Mà lúc này, Viêm Minh bất chợt giật mình, hắn nhìn thấy Lạc Nam đang quan sát mình.

Không phải, mà là quan sát tỷ tỷ đang đứng bên cạnh hắn.

Viêm Miên Châu mặt đối mặt với Lạc Nam, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy phức tạp, nhưng vẫn kiên quyết tiến lên, chắp tay hành lễ:
“Nữ nhân Viêm gia, tuân theo di nguyện trước khi lâm chung của phụ thân, nguyện trợ chủ công tiêu diệt tặc tử Long Ngạo Thiên, mong chủ công thu nhận!”
Lạc Nam trong lòng thở dài một tiếng, trước mặt như hiện lên hư ảnh một nam tử đỉnh thiên lập địa, quanh thân thiêu đốt Đế Viêm như hỏa thần, thống lĩnh Hỏa Kỵ Quân vì mình chinh chiến thiên hạ.

Cái chết của Viêm Lâm để lại cho Lạc Nam quá nhiều thổn thức.

Mặc dù ở thực tại hai người chưa từng gặp nhau, nhưng ở bên trong Luân Hồi…Viêm Lâm là một chiến tướng trung thành, đồng thời cũng là huynh đệ của hắn.

“Nhị Lang Thần!”
Nghĩ đến tên thủ phạm, Lạc Nam ánh mắt trổi dậy sát cơ băng lãnh.

Hiển nhiên, nguyên nhân cái chết của Viêm Lâm đã được Viêm Miên Châu thuật lại.

Không hổ danh là kẻ được tồn tại thần bí giúp sức, Nhị Lang Thần chẳng những đúc thành Vương Anh Tà Thể, còn có tham vọng cướp đoạt Hỗn Độn Khí, chiến lực hùng mạnh đến mức thoát khốn thành công khi bị lượng lớn Thiên Đế tiến hành truy sát.

Cưỡng ép Diễm Tâm Đỉnh đang rung động dữ dội trong đan điền vì tham lam Dị Hỏa của Viêm Miên Châu, Lạc Nam đem nàng nâng đỡ, mỉm cười ôn hòa:
“Bên trong Thiếu Đế Chi Chiến, chúng ta xem như không chiến không quen, biểu hiện của nàng đã được ta âm thầm khâm phục!”
“Nay có Miên Châu cùng với Vô Tận Hỏa Giới trợ giúp, cầu còn không được!”
Nghe hắn nói vậy, vô số thành viên của Vô Tận Hỏa Giới ưởn ngực ngẩng đầu, lời khen của cường giả hùng mạnh như Lạc Nam chính là vinh quang vô hạn của bọn hắn.

“Từ nay thế gian lại không Vô Tận Hỏa Giới!” Viêm Miên Châu mắt đẹp kiên cường, nghiêm giọng quát lên:
“Chỉ có Hỏa Kỵ dưới trướng chủ công!”
Vô số năm qua, phụ thân của nàng thành lập Vô Tận Hỏa Giới chỉ để che mắt người đời, tâm huyết và khát khao lớn nhất của hắn vẫn là một ngày nào đó phò tá đế quân chinh chiến, để cái tên Hỏa Kỵ Quân lại lần nữa hồi sinh.

Mặc dù Viêm Lâm không còn, nhưng thân là nữ nhi, Viêm Miên Châu nguyện tuân theo ý chí của phụ thân mà sống, đế quân mà Hỏa Kỵ Quân luôn chờ đợi đã xuất hiện trước mắt.

“Hahaha, tốt!” Lạc Nam tán thưởng cười lớn, phất óng tay áo:
“Phong Viêm Miên Châu làm Hỏa Kỵ Đại Tướng, Viêm Lâm vì Hỏa Kỵ Phó Tướng, giúp ta chinh chiến thiên hạ!”
Nói xong, Lạc Nam triệu hoán một thanh đại kỳ đỏ rực như lửa tung bay, nhiệt độ không khí điên cuồng nóng lên, khiến cả linh hồn của chúng Hỏa Tu vô cùng rạo rực.

“Đây là Pháp Bảo tiệm cận Đế Binh – Chiến Hỏa Kỳ, ban cho Hỏa Kỵ Đại Tướng chấp chưởng!”
Viêm Miên Châu hít sâu một hơi, toàn thân có chút run rẩy, một chân quỳ gối:
“Tạ chủ long ân!”
“Tạ chủ long ân!”
Viêm Lâm cùng Hỏa Kỵ Quân cuồng nhiệt gào thét, quỳ rạp xuống đất, ngọn lửa trong cơ thể cuồn cuộn tiến ra, hình thành Chiến Mã bên cạnh hí vang, Hỏa Diễm trùng thiên.

Thấy tình cảnh này, Nhân Kê và Cự A Man làm sao chịu thua kém?
“Nhân Kê cùng Nhân Yêu Quân tham kiến chủ công!” Nhân Kê quỳ gối một chân, sóng lưng thẳng tắp, kính nể từ tận đáy lòng.

Phía sau lưng hắn, hàng vạn Nhân Yêu Tộc đã sớm bị khí thế Nghịch Long chinh phục, sùng bái gầm lên:
“Nguyện vì chủ công chinh nam phạt bắc, nhất thống giang sơn!”
Cự A Man cùng với Sơn Cự Quân hùng hùng hổ hổ bước đến, hình thể của từng tên đều như ngọn núi, quỳ xuống chấn động thiên địa, tiếng thét như trống trận oai hùng:
“Cự A Man đại diện Sơn Cự Quân, nguyện vì chủ công khai cương thác thổ, đem hai giới Tiên Ma thu hẹp vào tầm mắt!”
“Đừng xem chúng ta như không tồn tại!” Tôn Hầu Tử nốc vào Bất Tử Dược Thủy, dẫn dắt toàn bộ Vạn Yêu Thánh Địa đến trước mặt Lạc Nam, hiếm thấy biểu lộ nghiêm túc, trịnh trọng quỳ gối:
“Vạn Yêu Thánh Địa từ nay đổi thành Vạn Yêu Quân, nguyện vì chủ công đầu rơi máu chảy, thề chết mới dừng!”

Lạc Nam nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng trước mắt, nhiệt huyết sục sôi, quét mắt nhìn Cự A Man, Nhân Kê, Tôn Hầu Tử:
“Có các đại tướng một người đủ giữ quan ải như các huynh đệ!”
Hắn lại nhìn vào Sơn Cự Quân, Nhân Yêu Quân và Vạn Yêu Quân:
“Có những binh hùng sĩ mạnh như các vị!”
“Lo gì đại sự không thành!”
“HAHAHA!”
Cất tiếng cười khí phách, Lạc Nam lại nghiêm nghị quát lên:
“Phong Cự A Man là Sơn Cự Đại Tướng, ban tiệm cận Đế Binh – Cuồng Thiên Trụ, vì ta nghiền nát mọi chướng ngại!”
“Phong Nhân Kê là Nhân Yêu Đại Tướng, ban tiệm cận Đế Binh – Hỏa Thiên Sơn, vì ta trấn áp thế gian hết thảy địch!”
“Phong Bạch Trạch là Vạn Yêu Đại Tướng, ban tiệm cận Vạn Yêu Chuông, vì ta bình loạn thiên hạ!”
Ba người Cự A Man, Nhân Kê cùng Bạch Trạch liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc tiến lên nhận sắc phong trong ánh mắt ngưỡng vọng của toàn trường.

Tiệm cận Đế Binh a…
Mỗi một kiện đều đã cách Đế Binh một khoảng rất gần, chỉ cần có chủ nhân chăm sóc và bồi dưỡng, đột phá Đế Binh như ván đã đóng thuyền.

Không ngờ mỗi một đội quân đều được ban phát tiệm cận Đế Binh, đây sẽ là tiêu chí và niềm kiêu ngạo của bọn hắn trong tương lai.

“Chủ công, vì sao không sắc phong ta?” Tôn Hầu Tử u oán nhìn Lạc Nam hỏi.

Những thế lực khác đều do người cầm đầu được phong tướng, chỉ riêng hắn không được phong, mà người được phong lại là Bạch Trạch.

“Con khỉ ngươi mặc dù chiến lực ngập trời, nhưng lại không thích hợp lĩnh quân tác chiến, chỉ có thể đơn độc hành động!” Lạc Nam mỉm cười nói.

“Cũng phải…” Tôn Hầu Tử vuốt vuốt cằm, quả thật từ trước đến nay hắn chỉ ưa thích một người một gậy.

Muốn làm đại tướng lĩnh quân, chiến lực tuy quan trọng nhưng lòng dạ trầm ổn, tâm cơ bất biến và sự điềm tĩnh lý trí càng quan trọng hơn.

Tôn Hầu Tử kiệt ngạo bất tuần, rất dễ bị người khác khiêu khích, chuyện Vô Chi Kỳ đến Vạn Yêu Thánh Địa tìm hắn là một ví dụ.

Thế cho nên, Tôn Hầu Tử thích hợp chiến đấu, lại không thích hợp dẫn quân.

Lạc Nam quá hiểu rõ hắn nên mới sắp xếp như vậy.

Ngược lại tuy Bạch Trạch chiến lực yếu hơn, nhưng là người trầm ổn thành thục, vô cùng thích hợp chỉ huy Vạn Yêu Quân.

Liếc mắt nhìn các đội quân một vòng, bên trong rất nhiều tu sĩ và Yêu Thú hiếm hoi với thiên phú cường đại, đáng giá để bồi dưỡng.

Nghĩ đến Điểm Danh Vọng vẫn còn nhiều, Lạc Nam mở ra Cửa Hàng May Mắn.

Hắn quyết định trang bị tận răng.


Thông báo: Cuối tuần này e có chuyến du lịch Đà Lạt từ thứ 5 đến chủ nhật cùng công ty.

Vậy nên phải tốn thời gian thu xếp công việc cho ổn thỏa trước khi xuất phát, tuần này e sẽ cố gắng viết truyện và ra chương trong những lúc rảnh nhất có thể nhưng chắc chắn số lượng chương sẽ không được ổn định như ngày thường, ae đừng thức khuya hóng nhé.

Đêm qua làm sổ sách nên ngủ quên tới sáng, ko kịp thông báo đến ae.

Mong ae thông cảm!
Chúc cả nhà ngủ ngon.