Nhân vật vừa xuất hiện là một hòa thượng trung niên, khác với những đệ tử mặc võ tăng, vị hòa thượng trung niên này khoác cà sa bạc màu, cổ đeo phật châu, hình thể cao lớn, Thiên Phật Chi Uy bao phủ toàn trường, ánh mắt như điện khóa chặt lấy thân ảnh Lạc Nam:
“Tiểu tử, luận bàn xong rồi thì mau lăn!”
Toàn trường sững sờ, đám đệ tử vội vàng chắp tay trước ngực hành lễ:
“Gặp qua Sơn Chủ!”
Hiển nhiên hòa thượng trung niên này chính là Sơn Chủ của Thiên Cấm Sơn, danh xưng Thiên Cấm Phật Đế, cũng là một vị Thiên Phật Đế hàng thật giá thật, cường giả nổi danh ở Tây Phương Giáo.
Thiên Cấm Phật Đế đương nhiên đã biết thân phận chân thật của Tư Mã Nguyệt Đình từ lâu, nhưng hắn không quan tâm…bởi vì nàng là nhân tuyển có thể đại diện Thiên Cấm Sơn cạnh tranh ngôi vị Phật Tử.
Chỉ cần nàng trở thành Phật Tử…hoặc hơn nữa là Giáo Chủ, dù Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện cũng không dám đánh vào Tây Phương Giáo làm khó dễ thân phận Tiên Ma Cung của nàng.
Nhiều năm qua, Thiên Cấm Sợ nỗ lực bồi dưỡng và cung cấp tài nguyên cho Tư Mã Nguyệt Đình, làm sao có thể để nàng dễ dàng rời đi như vậy?
Một kiện Đại Bảo Đao tiệm cận Đế Binh mà thôi, so với nhân tuyển cho vị trí Phật Tử còn kém xa lắm.
Nghe nhiều tin đồn về Văn Lang, Thiên Cấm Phật Đế chỉ muốn mượn tay các đệ tử xem thử mức độ yêu nghiệt của tiểu tử này nên âm thầm quan chiến.
Không nghĩ đến Tư Mã Nguyệt Đình quyết định đi theo Văn Lang, hắn không thể đứng nhìn được nữa.
“Sơn Chủ…Nguyệt Đình có chí hướng riêng, mong người thứ lỗi!” Tư Mã Nguyệt Đình ôn nhu hiểu chuyện, lẳng lặng nhìn Thiên Cấm Phật Đế, trong mắt hiện lên một tia cầu khẩn.
Nàng cũng hiểu việc mình đi theo Văn Lang là không phải với Thiên Cấm Sơn, nhưng cơ hội báo thù trước mắt…Tư Mã Nguyệt Đình sao có thể từ bỏ?
Nàng chỉ cần cố gắng trợ giúp một phần sức mọn dưới trướng Tiên Ma Công Chúa là đủ rồi.
Về phần ân tình mà Thiên Cấm Sơn dành cho nàng bấy lâu nay, chỉ cần có cơ hội nàng nguyện dùng cả tính mạng đền đáp.
“Nguyệt Đình, ngươi là đệ tử đáng tự hào nhất của Thiên Cấm Sơn chúng ta, là niềm kiêu ngạo của các sư đệ, sư muội!” Thiên Cấm Phật Đế trầm giọng nói:
“Nếu muốn trả thù, cũng là do Thiên Cấm Sơn chúng ta đứng ra trả thù cho ngươi, nào cần đến người khác?”
Tư Mã Nguyệt Đình bị lời của Thiên Cấm Phật Đế làm cho cảm động, bất quá nàng vẫn là lắc đầu:
“Ân oán cá nhân sao có thể liên lụy Sơn Môn? Văn Lang là đệ tử của Tiên Ma Công Chúa, chúng ta có cùng mối thù, trợ giúp lẫn nhau mới là hợp tình hợp lý!”
“Ngươi biết Săn Ma Điện và Tru Tiên Điện rất mạnh không?” Thiên Cấm Phật Đế hừ một tiếng.
“Nguyệt Đình đương nhiên biết!” Tư Mã Nguyệt Đình nghiêm trọng gật đầu.
“Hừ, đối với kẻ địch mạnh như vậy, chỉ có sở hữu lực lượng của toàn bộ Tây Phương Giáo mới có hy vọng báo được thù!” Thiên Cấm Phật Đế kiên nhẫn khuyên nhũ:
“Chỉ cần ở lại, Thiên Cấm Sơn sẽ toàn lực trợ ngươi trở thành Phật Tử, chỉ cần kiên nhẫn…chắc chắn báo thù thành công!”
“Văn Lang là kẻ được xưng đệ nhất yêu nghiệt ở Ma Giới, ta tin tưởng đi cùng hắn sẽ lập nên kỳ tích!” Tư Mã Nguyệt Đình kiên quyết nói ra:
“Ân tình của Thiên Cấm Sơn và Sơn Chủ cả đời Nguyệt Đình không dám quên, nhưng ý ta đã quyết, mong Sơn Chủ thành toàn!”
“Hồ đồ!” Thiên Cấm Phật Đế giận dữ quát:
“Đây chỉ là suy nghĩ chưa thấu đáo trong lúc kích động nhất thời, chỉ cần bế quan tịnh tâm một thời gian sẽ nhận ra tầm quan trọng và cao quý của ngôi vị Phật Tử, mau vào núi bế quan cho bổn tọa!”
“Sơn Chủ!”
Đúng lúc này, nhị sư huynh Bình Ngạn bỗng nhiên bước lên, hướng Thiên Cấm Phật Đế cầu khẩn:
“Sơn Chủ, ta nghĩ đại sư tỷ đã cân nhắc kỹ càng từ rất lâu rồi nên mới quyết đoán đưa ra quyết định như thế, xin ngài đừng làm khó!”
“Nhị sư huynh nói đúng, dù đại sư tỷ đi đâu…nàng cũng vĩnh viễn là một phần tử của Thiên Cấm Sơn không phải sao?” Nhị sư huynh cao giọng tán thành.
“Mong Sơn Chủ thành toàn, chúng ta tuy vô dụng không thể trợ giúp sư tỷ báo thù, nhưng sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ con đường nàng đã chọn!” Đám đệ tử nhao nhao mở miệng.
Dù sâu trong thâm tâm, bọn hắn mong muốn Tư Mã Nguyệt Đình ở lại…nhưng chỉ cần sư tỷ quyết định, bọn hắn sẽ toàn lực ủng hộ nàng.
Đó là tình cảm thâm hậu giữa các sư tỷ đệ với nhau, ủng hộ tuyệt đối.
“Đám trẻ ranh các ngươi thì biết cái gì? Vài chục người ngay cả một mình Văn Lang cũng đánh không lại!” Thiên Cấm Phật Đế phẫn nộ nói:
“Cút vào núi bế quan hết cho bổn tọa!”
Trong lòng hắn thầm mắng, các ngươi thì biết cái gì…hiện tại trong Tây Phương Giáo có rất nhiều thế lực nhìn Thiên Cấm Sơn không vừa mắt, cách đơn giản nhất để bọn hắn yên phận là có đệ tử lên ngôi Phật Tử.
Thân là một vị Sơn Chủ, hắn phải vì lợi ích toàn cục của toàn bộ Thiên Cấm Sơn cân nhắc.
“Nè lão già, vừa rồi ngươi bảo ai lăn xuống?”
Đúng lúc này, thanh âm có chút lười biếng của Lạc Nam vang lên.
Hắn liền biết mọi chuyện không dễ dàng như vậy.
Ánh mắt toàn trường đổ dồn về hướng Lạc Nam, Thiên Cấm Phật Đế lạnh lùng nói:
“Nể mặt ngươi là thiếu niên anh tài nên bổn tọa không chấp nhất, nhưng đệ tử của Thiên Cấm Sơn không dễ dàng cướp đi như vậy!”
“Cướp?” Lạc Nam cười quỷ dị nhìn lấy hắn:
“Nguyệt Đình cam tâm tình nguyện cùng ta rời đi ngươi lại gọi là cướp? thế kẻ lợi dụng ân tình bồi dưỡng để ép nàng trái với lương tâm ở lại gọi là cái gì?”
“Ngươi…” Thiên Cấm Phật Đế nổi giận, đang muốn mở miệng lại bị Lạc Nam cắt ngang:
“Không cần nói nhãm, nghe nói Thiên Cấm Sơn các ngươi tôn trọng cường giả, chỉ có kẻ mạnh mới đủ tư cách nói chuyện?”
“Không sai!” Thiên Cấm Phật Để không hề phủ nhận.
“Vậy thì dễ nói!” Lạc Nam nhún nhún vai.
Vừa dứt lời, có tiếng cuồng phong gào thét, lôi đình chớp động, ma khí xung thiên.
Thân ảnh Lạc Nam đã xuất hiện bên cạnh Thiên Cấm Phật Đế.
Trong ánh mắt co rụt lại của đối phương, Bá Lực toàn diện chuyển hóa thành Ma Lực ngưng tụ ở hai lòng bàn tay.
“Hắc Diện Ma Chưởng!”
“Súc Năng Phong Bạo!”
Hai môn Vũ Kỹ khét tiếng cùng lúc được đánh ra, 60 đường Hồng Hoang Ma Văn như ẩn như hiện, thô bạo trấn xuống cái đầu trọc của Thiên Cấm Phật Đế.
RĂNG RẮC…
Không gian vỡ tan, cả đám đệ tử giật bắn người, không nghĩ Lạc Nam bá đạo đến mức ngay cả Sơn Chủ cũng dám động thủ như lôi đình vũ bão đến như vậy.
“Đệ Ngũ Thức – Khiên Phật Thủ!”
Hầu như ngay khoảnh khắc, Thiên Đế Lực ầm ầm từ cơ thể Thiên Cấm Phật Đế tiến ra, ngưng tụ thành một tấm khiên khổng lồ ngăn cản trước mặt.
ÒM!
Hư ảnh Kim Phật khổng lồ như núi đạp phá tinh không, hai tay cầm theo Kim Thuẫn nện thẳng đến.
OÀNH!
Hắc Diện Ma Chưởng cùng Súc Năng Phong Bạo ầm ầm nổ tung, bị Khiên Phật Thủ như tường thành bất bại ngăn cản, vết khiên loáng thoáng hiện lên những vết rạn chằn chịt như mạng nhện.
Lạc Nam thuận thế xoay người, sức mạnh Địa Thể Đế dồn nén vào bắp chân, Sát Vực cùng Chiến Vực nổ tung, một cước hung hăng đạp xuống.
“Hừ, đệ nhị thức – Cước Phật Nộ!” Thiên Cấm Phật Đế không cam lòng yếu thế, cũng là Cước Vực và Chiến Vực triển khai, cước đối cước.
ĐÙNG!
Không gian hoá thành toái phiến, hai thân ảnh liên tục đánh bật ra giữa không trung.
Sau lưng Thiên Cấm Phật Đế là hư ảnh Kim Phật khổng lồ, biến hoá đa dạng vũ khí theo ý niệm của hắn khi vận chuyển công pháp.
Sau lưng Lạc Nam lại là Ma Thần Tướng dữ dằn bá đạo, hung mãnh tuyệt luân.
Hai người đối chiến, Kim Phật và Ma Thần Tướng cũng va chạm không ngừng.
Không thể không nói Sơn Chủ thực lực rất mạnh, dù Kim Phật của hắn yếu hơn Ma Thần Tướng của Lạc Nam rất nhiều, hắn vẫn có thể kháng cự mà chưa mất thế.
Lạc Nam mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm cùng Dò Thám Tương Lai, bắt đầu chiếm thế thượng phong.
“Cấm Thiên Phật Châu lên!”
Thiên Cấm Phật Đế đột ngột quát lên một tiếng, chỉ thấy phật chuỗi trên cổ bay ra, sau đó cấp tốc biến lớn, chuỗi phật châu mở rộng phong toả chiến trường.
Mà khi nó phong toả, Lạc Nam bất chợt cảm giác được lực lượng trong cơ thể mình bị áp chế, giống như bị ngăn cách với thiên địa tiên khí và ma khí trong đất trời, khiến hắn không thể hấp thu, chiến lực suy giảm.
Đó là sự lợi hại của Cấm Thiên Phật Châu, có khả năng ngăn cấm kẻ địch hấp thụ Tiên Khí hay Ma Khí trong trời đất.
Thấy Lạc Nam có vẻ suy yếu, Thiên Cấm Phật Đế lấy lại tự tin, Đệ Bát Tầng Đao Phật Trảm triển khai, Song Đao hàng thế, nhắm ngay bả vai Lạc Nam chém xuống.
Hắn nào đâu biết Bá Đỉnh đang ẩn chứa lực lượng khổng lồ, cần gì hấp thu ngoài thiên địa.
Lạc Nam không muốn tiếp tục kéo dài thời gian, Xích Tà Kích trực tiếp hàng lâm.
Lần này có Binh Nhân Tộc, Liên Kích Tru Tiên Quyết mạnh mẽ chưa từng có.
Kích Vực, Sát Vực, Chiến Vực đồng loạt bạo phát.
Trước uy thế nghiền ép của Xích Tà Kích, Cấm Thiên Phật Châu run rẩy vì sợ hãi.
Từng Kích nghiền ép đập thẳng xuống đầu Cấm Thiên Phật Đế.
PHỐC!
Không gánh vác nổi Lạc Nam trở nên cuồng mãnh, Thiên Cấm Phật Đế thổ huyết bay ngược, ngay cả hư ảnh Kim Phật cũng bị Ma Thần Tướng đập nát.
“Xuống cho ta!” Lạc Nam tốc biến đến trước mặt Thiên Cấm Phật Đế, Sâm La Vạn Tượng Cước thô bạo đạp.
HỰ…
Rên rỉ một tiếng, thân thể Thiên Cấm Phật Đế bị đạp lún xuống lòng núi.
“Ngươi mới là kẻ cần lăn xuống!” Lạc Nam hừ một tiếng.
Xích Tà Kích hưng phấn ngân vang, Ma Uy ngập trời.
“Chúng ta đi!” Lạc Nam kéo lấy Tư Mã Nguyệt Đình.
Phần phật…
Nào ngờ có tiếng tay áo tung bay, lại thêm ba thân ảnh ngăn chặn trước mặt hai người.
“ Các vị trưởng lão!” Tư Mã Nguyệt Đình cắn môi, ba người này là trưởng lão của Thiên Cấm Sơn.
“Đế Nữ, Sơn Chủ chưa cho phép…chúng ta không để ngươi đi được!” Ba vị trưởng lão thở dài lên tiếng.
Thiên Cấm Phật Đế rốt cuộc từ dưới lòng đất chui lên, phẫn nộ quát lớn:
“Liên thủ bắt bọn hắn!”
Ba vị trưởng lão đang muốn tuân theo, chợt nghe một tiếng gầm phẫn nộ vang sâu trong lòng núi:
“Đủ rồi, muốn người ngoài cười nhạo Thiên Cấm Sơn thua không nổi sao?”
Mà nghe thấy tiếng quát này, Thiên Cấm Phật Đế cùng ba vị Trưởng Lão sắc mặt kịch biến, tôn kính thốt lên:
“Lão Sơn Chủ?!”
Lão Sơn Chủ là Sơn Chủ thế hệ trước của Thiên Cấm Sơn.
“Lão gia gia…” Tư Mã Nguyệt Đình hổ thẹn gọi một tiếng.
“Đình nhi, ngươi là do lão gia gia nuôi dưỡng lớn lên, nếu như ta ích kỷ muốn lưu ngươi lại Thiên Cấm Sơn này, ta đã sớm có cách giải quyết Ma Ấn trên người ngươi từ rất sớm!” Giọng điệu già nua vang vảng mà ra:
“Nhưng lão gia gia không làm như vậy, Đình Nhi ngươi hôm nay quyết định khiến ta rất vui mừng, thù của gia tộc…thù của phụ mẫu nếu còn không báo, sao xứng làm người?”
“Đội ơn lão gia gia hiểu cho ta!” Tư Mã Nguyệt Đình hai mắt long lanh nước, hướng về nơi sâu xa trong lòng núi muốn quỳ xuống.
Một cổ lực lượng tiến ra đem nàng đỡ lên, thanh âm trầm ổn vẫn còn tiếp tục:
“Ngày sau bất kể như thế nào, nên nhớ rằng Thiên Cấm Sơn luôn rộng mở chờ ngươi!”
Nói xong, luồng khí thế ầm ầm ép đến người Lạc Nam, cảnh cáo truyền âm:
“Tiểu tử thúi, xem ra toàn bộ vũ trụ đều bị ngươi lừa gạt, hai yêu nghiệt khiến thế nhân ca tụng lại là cùng một người, hahaha!”
Lạc Nam giật mình, đây mới là lão quái vật chân chính a, có thể nhìn thấu Mặt Nạ Thiên Diện sao?
Chẳng trách có đồn đại Tây Phương Giáo Chủ cũng phải nể mặt lão quái của Thiên Cấm Sơn ba phần.
“Tiền bối chê cười, chút thủ đoạn nhỏ!” Lạc Nam chắp tay truyền âm đáp lại.
“Nghe đây, mặc kệ ngươi yêu nghiệt đến mức nào, nếu dám để Đình Nhi chịu thua thiệt và uất ức, lão phu sẽ tìm ngươi tính sổ!” Lão Sơn Chủ nặng nề uy hiếp.
“Xin tiền bối yên tâm!” Lạc Nam mỉm cười thong dong:
“Ta làm người rất thương hoa tiếc ngọc!”
“Đi thôi…” Lão Sơn Chủ ý vị thâm trường nói:
“Cứ rời đi thôi…đám người phiền toái kia sẽ do lão phu ngăn cản!”
Lạc Nam giật mình, vội vàng dùng Thấu Thị Vạn Lý quan sát.
Quả nhiên chứng kiến không ít Thiên Phật Đế, Thiên Thể Đế La Hán vây quanh Thiên Cấm Sơn, hiển nhiên là các cường giả Tây Phương Giáo.
Hắn dám cam đoan, đám người này tuyệt không cho mình mang theo Tư Mã Nguyệt Đình rời đi.
Từ trước đến nay chỉ có Tây Phương Giáo hữu duyên với người khác và chiêu mộ bọn hắn, nào có chuyện có kè dám vào Tây Phương Giáo dẫn người?
Cũng may có Lão Sơn Chủ mở miệng cam đoan, hắn cũng ngang nhiên mang theo Tư Mã Nguyệt Đình rời núi.
Giữ đúng lời hứa, Lạc Nam để lại Đại Bảo Đao…xem như cảm tạ Thiên Cấm Sơn có ơn dưỡng dục Nguyệt Đình trong thời gian qua.
Trong ánh mắt không nỡ của Thiên Cấm Phật Đế và chúng đệ tử, bóng lưng một nam một nữ ngày càng khuất xa.
Mà Lão Sơn Chủ quả nhiên hoàn thành lời hứa, không biết hắn truyền âm nói gì với các vị cường giả, cả đám vậy mà tan đi, không thèm để ý đến Lạc Nam và Tư Mã Nguyệt Đình.
Trong lòng hậm hực, Thiên Cấm Phật Đế truyền âm cho Lão Sơn Chủ:
“Sư phụ, sao ngươi để Nguyệt Đình theo hắn? Lấy ai cạnh tranh vị trí Phật Tử đây?”
Đáp lại hắn là một tiếng cười điềm tĩnh:
“Tin tưởng ánh mắt lão phu, để Đình Nhi đi theo hắn…ngày sau dù chỉ là một thị nữ, cũng có thể cao quý hơn Phật Tử Tây Phương!”
Thiên Cấm Phật Đế toàn thân chấn động, hoài nghi mình nghe lầm.
Một thị nữ bên cạnh Văn Lang sau này còn cao quý hơn Phật Tử Tây Phương Giáo?
Đây là đánh giá kinh người đến bực nào?