Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1672: 1672




Không bao lâu trước…
Một vị Đan Đế bên trong Dược Viên đang cẩn thận kiểm kê số lượng Ma Dược, thiên tài địa bảo trong phạm vi vạn dặm mình quản lý.

Dược Viên có diện tích lên đến chục vạn dặm, cứ mỗi một vạn dặm lại có một vị Đan Đế tọa trấn, phụ trách bảo vệ cũng như kiểm kê số lượng tài nguyên còn lại sau mỗi ngày, tổng hợp báo cáo lên cho lão đại là Dược Trưởng Lão, để hắn nắm giữ số tổng tài sản còn sót lại bên trong Dược Viên.

Mặc dù chiến lực của Đan Đế không mạnh bằng Ma Đế thông thường, nhưng kiến thức về tài nguyên được trồng ở Dược Viên của bọn hắn lại hơn xa Ma Đế, phù hợp với công việc được giao phó.

Chưa kể Đan Đế ở tại Dược Viên, chỉ cần nhận được một đạo mệnh lệnh là ngay lập tức thu thập nguyên liệu, bắt tay vào luyện chế Đan Dược mà cao tầng phân phó, tiện cả đôi đường.

Hơn nữa làm như vậy cũng chỉ để phòng ngừa cẩn thận mà thôi, Dược Viên tọa lạc ở vị trí quan trọng bên trong lãnh địa, người có thể tiến vào để trao đổi Tru Tiên Điểm lấy thiên tài địa bảo đều là thành viên nồng cốt của Tru Tiên Điện, người một nhà cần gì phải đề phòng lẫn nhau?
Chính vì vậy nên ở thời điểm bình thường, các vị Đan Đế tọa trấn Dược Viên cũng khá lười biếng và chủ quan, không thận trọng đến mức liên tục dùng Thần Thức quét ngang quét dọc như một cổ máy.

Vị Đan Đế này cũng là như vậy, hắn như cưỡi ngựa xem hoa, chân đạp thân pháp cực kỳ nhàn nhã tiến về phía trước, vừa nhìn vừa đếm:
“Ma Linh Thảo còn lại 102 gốc…”
“Hồn Nguyệt Hoa còn lại 32 đóa…”
“Huyết Ma Sâm còn lại 16 gốc…”
Chỉ là hắn không hề chú ý rằng, ngay sau khi hắn thả người bay qua, những thiên tài địa bảo, ma dược mà hắn vừa kiểm kê lại đột ngột biến mất một cách quỷ dị.

“Không tệ…hôm nay chỗ ta chỉ có một tên Đế Tử tiến vào đổi 2 gốc Ma Cốt Thảo, tất cả các loại còn lại vừa khớp con số 672, phải báo cho Dược Trưởng Lão!”
Đan Đế hài lòng mỉm cười, hắn cảm thấy cuộc sống an nhàn ở Tru Tiên Điện này quả thật thoải mái vô cùng, việc nhẹ lương cao, bổng lộc hậu hĩnh, bước chân ra ngoài thì địa vị cao cấp khiến vô số người ngưỡng mộ, khi nhàm chán thì tìm một vài thị nữ xinh đẹp đến hầu hạ, cuộc sống viên mãn như thế còn gì vui sướng hơn?
Xuân phong đắc ý chưa được bao lâu, ngay sau khoảnh khắc quay người, nụ cười trên mặt Đan Đế cứng ngắc lại.

Hắn há hốc mồm, hai tay xoa xoa con mắt của mình cho thật kỹ, trong lòng cuồng rống:
“Ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác, gần đây lão phu luyện đan quá nhiều dẫn đến tinh thần mệt mỏi, chắc chắn là như vậy!”
Trước mặt hắn lúc này, vạn dặm Dược Viên đã không cánh mà bay, ngay cả một ngọn cỏ cũng không hề lưu lại.

Đan Đế tin chắc đây không phải sự thật.

Vận dụng toàn lực, đem Thần Thức cuồn cuộn tiến ra quan sát.

“Ực…”
Nuốt một ngụm nước bọt khô khốc trong cổ họng, Đan Đế sắc mặt trở nên điên cuồng, Hỏa Ma Đế Lực cuồn cuộn triển khai đánh vào mặt đất, muốn đào ba tấc đất lên tìm kiếm các loại thiên tài địa bảo.

Đáng tiếc sự thật tàn khốc, mặc cho hắn cố gắng thế nào, xới tung đất cát, đào sâu ba thước, tìm thấy cả những mỏ Ma Thạch chôn dưới lòng đất để cung cấp năng lượng cho Dược Viên phát triển, vẫn không thấy bóng dáng tăm hơi một góc Ma Dược nào.

“Trốn thôi, phải trốn…”
Đan Đế sắc mặt trắng nhợt phủ đầy tuyệt vọng, đây cũng là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn lúc này.

Tại phạm vi quản lý của mình, hàng trăm loại thiên tài địa bảo biến mất trước mặt mình, mặc kệ nguyên nhân gì…hắn đều không thoát khỏi trách nhiệm.

Đây là một khối tài sản khổng lồ đủ để Thiên Đế Cấp Thế Lực cũng phải điên cuồng.

Hắn chỉ làm mất trong khoảnh khắc ngắn ngũi, đây là tội trạng có thể tru di cửu tộc.


Cũng may hắn chỉ là một Đan Đế tán tu, trước đây được Tru Tiên Điện chiêu mộ, cũng không có thân nhân nào.

Đào tẩu là cách duy nhất để bảo toàn tính mạng, mặc dù sau này sẽ bị Tru Tiên Điện truy sát, mặc dù phải sống chốn chui chốn lũi như chuột chạy qua đường, nhưng ít ra vẫn còn giữ được mạng.

Nghĩ đến đây, Đan Đế hít sâu một hơi, điên cuồng hướng bên ngoài lao đi.

Hắn phải nhanh chóng trốn chạy trước khi tin tức này truyền ra.

Trong thời gian ngắn ngũi, khắp mọi ngõ ngách bên trong Dược Viên đều xảy ra tình cảnh tương tự.

Tốc độ vơ vét của Linh Giới Châu quá nhanh, nhất là đối với các loại thiên tài địa bảo chưa sinh ra linh tính càng là dễ dàng thu giữ.

Một số ít thiên tài địa bảo cao cấp đến mức sinh ra linh tính, Linh Giới Châu bèn tiết lộ một chút khí tức hoàn mỹ bên trong tiểu thế giới ra dẫn dụ, khi ngửi thấy mùi vị Nguyên Khí nồng đậm đến kinh người, những thiên tài địa bảo này đều không thể kháng cự nổi sức hấp dẫn, nhao nhao đầu quân.

Trong cùng thời điểm, Lạc Nam và Thiên Nhi đã đến phía trước một tòa Sát Trận, nơi còn lại vài gốc Phục Sinh Nhi Sâm vẫn đang nhảy nhót đùa nghịch.

“Làm cách nào đây? Sát Trận này là Đế Cấp Cực Phẩm, dù Thiên Trận Đế muốn phá hủy cũng phải tốn một khoảng thời gian, gây nên kinh động!” Thiên Nhi lo lắng nhìn Lạc Nam hỏi.

“Chúng ta không cần phá trận!” Lạc Nam mỉm cười nói.

Trong ánh mắt tò mò của Thiên Nhi, chỉ thấy con mắt trái của hắn bất chợt luân chuyển vô cùng quỷ dị, một cái đồng tử đen kịch chậm rãi xoay tròn.

“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Một cổ Không Gian Chi Lực từ con mắt xuyên qua Sát Trận, cực kỳ dễ dàng đem đám Phục Sinh Nhi Sâm bên trong dịch chuyển ra ngoài.

“Cái này…” Thiên Nhi trợn mắt há hốc mồm.

Nàng từng thấy Điện Chủ cũng dùng Không Gian Chi Lực đem một vật nào đó dịch chuyển theo ý mình, nhưng đó là ở điều kiện vật đó không bị Trận Pháp phong tỏa.

Nào giống như Lạc Nam, bất chấp sự tồn tại của Sát Trận cực phẩm, hắn vẫn cực kỳ dễ dàng đem đám Phục Sinh Nhi Sâm kéo ra ngoài.

Đây chính là sự khác biệt của Thần Thông mà Cấm Kỵ Chi Nhãn mang lại, điều mà kẻ tinh thông không gian như Tru Tiên Điện Chủ cũng không thể nào làm được.

Dịch Chuyển Tức Thời thật sự quá mức đa dụng, từ khi mở ra phong ấn thứ bốn của Cấm Kỵ Chi Nhãn và sở hữu nó, Lạc Nam thật sự hưởng lợi quá nhiều.

Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam lại cực kỳ đơn giản phất lấy óng tay áo, miệng niệm:
“Tụ Lý Càn Khôn!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tất cả Phục Sinh Nhi Sâm nhanh chóng bị hắn hút vào óng tay áo.

“Đi!”
Lạc Nam ôm lấy vòng eo của Thiên Nhi, điên cuồng triển khai thân pháp.

Trong nháy mắt, hai người đã đến phía trước một gốc Đại Thụ khổng lồ.


Chính là Lập Ma Thụ.

Lạc Nam nhíu chặt chân mày, bởi vì Linh Giới Châu và Ngũ Sắc Giới vẫn chưa kịp trở về bên cạnh hắn, muốn thu Lập Ma Thụ khổng lồ vào trong óng tay áo quá mức khó khăn.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam không thèm lấy Lập Ma Thụ, chỉ điên cuồng vơ vét hàng ngàn Lập Ma Quả trên cành cây.

“Thiếu Chủ ngươi muốn làm gì?”
Một vị Đan Đế canh giữ Lập Ma Thụ thấy cảnh này bèn giật nảy mình, vội vàng bay đến cau mày hỏi.

“Siêu Hồn – Định Hồn – Đế Hồn Ấn!”
Đáp lại hắn là ba loại Hồn Kỹ hùng mạnh tập kích.

Vị Đan Đế đâu lường trước được Thiếu Chủ sẽ đột nhiên ra tay với mình, chỉ cảm thấy linh hồn như muốn nổ tung, miệng phun ra một ngụm máu, bất tỉnh nhân sự.

Lạc Nam trực tiếp đến cực điểm, Đế Diễm cuồn cuộn thiêu đốt Đan Đế thành hư vô.

Nhìn thấy phía trên Lập Ma Thụ không còn một quả, hắn liếc mắt nhìn Thiên Nhi ra hiệu.

Nàng hiểu ý khoác lấy tay hắn, hai người giả vờ cái gì cũng không có phát sinh, tiếp tục đi dạo trong Dược Viên, tránh xa phạm vi Lập Ma Thụ.

“TẶC TỬ PHƯƠNG NÀO TRỘM CẮP DƯỢC VIÊN!?”
Một tiếng gầm rống mang theo Thiên Ma Đế Lực phẫn nộ quét ngang cửu thiên thập địa.

Dược Trưởng Lão không phải kẻ ngu, đột ngột có vài vị Đan Đế muốn rời khỏi Dược Viên trong cùng thời điểm khiến hắn cảm thấy mọi chuyện chẳng lành.

Vừa mới dùng Thần Thức quét ngang một vòng, sắc mặt Dược Trưởng Lão đã trắng nhợt như tờ giấy.

Hắn vừa ra ngoài nghênh đón Thiếu Chủ một thoáng mà thôi, bên trong Dược Viên liền xảy ra chuyện, làm sao có thể không vừa giận vừa sợ?
Hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh nhưng âm thanh của Dược Trưởng Lão vẫn có chút run rẩy, như dã thú bị thương ngửa đầu thét gào:
“Toàn bộ Dược Viên tiến hành phong tỏa, bao gồm cả lão phu…bất kỳ ai cũng không thể ra ngoài!”
Thiên Nhi nghe thấy Dược Trưởng Lão phẫn nộ, thân thể có chút run lên, lo lắng siết chặt bàn tay Lạc Nam.

“Yên tâm đi, nàng cứ giả vờ cái gì cũng không biết, mọi chuyện cứ để ta giải quyết!” Lạc Nam vỗ vỗ mu bàn tay Thiên Nhi nói.

Mặc dù hắn vẫn đang trong diện mạo của Tru Vô Dụng, Thiên Nhi cũng chưa từng biết bộ mặt thật của hắn, nhưng chẳng biết vì sao nàng lại an tâm đến lạ thường.

“Không những phong tỏa Dược Viên, mà phải phong tỏa toàn bộ Tru Tiên Điện!”
Một tiếng gầm rống khác truyền đến.

Lạc Nam nhếch miệng cười, hắn nghe được đây là âm thanh của Tru Vô Dạ.

Rất nhanh, hàng loạt khí tức cường đại phủ xuống Dược Viên.


Tru Vô Tà, Tru Vô Dạ và đám Nguyên Lão, Trưởng Lão toàn bộ đều có mặt.

Tất cả Chấp Pháp Tru Tiên đều được điều động, nhân số lên đến trăm vạn quân, xếp hàng chỉnh tề, tầng tầng lớp lớp bao vây mọi ngõ ngách bên ngoài, ngay cả con ruồi cũng không lọt.

“Điện chủ thứ tội a!”
Nhìn thấy Tru Vô Dạ bay đến, Dược Trưởng Lão, Dược Bắc cùng một đám Đan Đế mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tiến đến quỳ rạp xuống đất, giọng điệu run rẩy vì hoảng sợ.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dược Viên vì sao bị trộm?” Tru Vô Dạ lôi cổ Dược Trưởng Lão kéo lên như kéo lấy một con gà, hai mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.

Trước đó Gia Tốc Luyện Ngục Điện bị trắng trợn cướp đoạt trước mặt hắn còn chưa phẫn nộ đến mức độ này.

Bởi vì so với Dược Viên, tầm quan trọng của Gia Tốc Luyện Ngục Điện thật sự không đáng chú ý.

Dược Viên chứa đựng số lượng thiên tài địa bảo khổng lồ, là căn cơ mà Tru Tiên Điện tích lũy từ khi thành lập đến ngày hôm nay, bên trong có những thứ kéo người chết sống lại, cực kỳ quan trọng.

Mất đi Dược Viên, Tru Tiên Điện như mất đi hậu phương vững chắc.

“Hồi bẩm điện chủ, tất cả thiên tài địa bảo trong Dược Viên đột ngột bóc hơi, lão phu đã làm đủ mọi cách vẫn không tìm ra manh mối, cầu xin Điện Chủ xem xét!” Dược Trưởng Lão xém chút nữa khóc lên.

Tru Vô Dạ đám người sắc mặt âm trầm, Thần Thức đảo quanh một vòng, xém chút tức giận đến ngất đi.

Chỉ thấy toàn bộ Dược Viên có phạm vi mười vạn dặm lúc này chỉ còn lại một loại thực vật duy nhất.

Chính là Lập Ma Thụ.

Đáng nói ở chỗ, toàn bộ Lập Ma Quả bên trên Lập Ma Thụ cũng không còn, trơ trọi đến cực điểm.

“Hít…” Tru Vô Tà sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhìn lấy Tru Vô Dạ nói:
“Đại ca, xem ra Văn Lang không hành động một mình, hắn có đồng bọn đi cùng!”
“Phó Điện Chủ nói không sai, bọn hắn chắc hẳn là dương đông kích tây, Văn Lang xuất hiện đánh cắp Gia Tốc Luyện Ngục Điện chỉ để thu hút sự chú ý của chúng ta, mục đích chính của bọn chúng chính là Dược Viên này!”
“Đáng hận!” Tru Vô Dạ hai mắt đỏ lên, thân thể run nhè nhẹ vì phẫn nộ.

Hắn cố gắng giữ lấy lý trí, nhìn Dược Trưởng Lão chất vấn:
“Trong thời gian xảy ra chuyện, trong Dược Viên có những người nào?”
“Ngoại trừ lão phu và mười vị Đan Đế, có tất cả 19 vị Đế Tử, Đế Nữ tiến vào trao đổi vật phẩm!” Dược Trưởng Lão vội vàng bẩm báo.

“Triệu tập tất cả bọn chúng lại đây cho ta!” Tru Vô Dạ quát lớn.

Rất nhanh, một nhóm người đã bị Chấp Pháp Tru Tiên áp giải đến.

“Vô Dụng, vì sao lại có ngươi?”
Nhìn thấy trong nhóm nghi phạm có cả con trai của mình, Tru Vô Dạ ánh mắt lóe lên giận dữ.

“Điện Chủ, ta vừa mang Thiên Nhi vào Dược Viên trao đổi một số tài nguyên trị liệu cho nàng, nào ngờ xảy ra chuyện!” Lạc Nam vội vàng hồi đáp nói.

Hắn đọc ký ức của Tru Vô Dụng, biết khi có mặt người ngoài, Tru Vô Dụng sẽ gọi Tru Vô Dạ là Điện Chủ chứ không phải phụ thân, ra vẻ công tư phân minh.

Mà nghe hắn hồi đáp, ánh mắt một đám cường giả Tru Tiên Điện đã lập tức quét đến Thiên Nhi, khóa chặt lấy cơ thể nàng.

Nhận ra Thiên Nhi hai chân có chút mềm yếu, gò má đỏ ửng sắc xuân, liền biết nàng chắc chắn không còn là trinh nữ.

Thiên Nhi phối hợp diễn xuất, thẹn thùng rúc vào lòng Lạc Nam.


“Hừ!” Tru Vô Dạ tức giận hừ một tiếng, thừa hiểu tính cách hoang dâm vô độ của nhi tử, bất quá cũng vì tu luyện Hoan Lạc Ma Kinh nên cũng không mở miệng trách hắn.

“Hử? vì sao thiếu mất một Đan Đế?”
Mà lúc này, Tru Vô Tà phát hiện chỉ có chín trong tổng số 10 Đan Đế có mặt ở hiện trường, bèn lạnh lùng hỏi.

“Bẩm Phó Điện Chủ, hắn là Đan Đế canh gác Lập Ma Thụ, Hồn Bài của hắn vừa vỡ nát, xem ra đã bị thủ phạm tiêu diệt!” Dược Trưởng Lão móc ra vài khối gỗ vụn trong tay đáp trả.

“Khinh người quá đáng!” Tứ Hồn Lão Nhân sắc mặt tái xanh:
“Chẳng những cướp của lại còn giết người, xem Tru Tiên Điện chúng ta là quả hồng mềm sao?”
Tru Vô Dạ quét mắt nhìn toàn trường một vòng, lạnh lẽo hạ lệnh:
“Bắt đầu từ Dược Trưởng Lão và tất cả những người có mặt trong Dược Điền khi xảy ra chuyện, xếp thành hàng để dò xét Linh Hồn!”
“Cái này…” Sắc mặt một đám đại biến, bị dò xét linh hồn trong trạng thái tỉnh táo chắc chắn sẽ để lại di chứng nặng nề, tổn thương linh hồn.

Nhưng bọn hắn lại không dám không nghe theo.

Bởi vì đây là cách duy nhất để chứng minh trong sạch.

Dược Trưởng Lão, chín vị Đan Đế cắn răng xếp hàng.

Phía sau bọn hắn lại là đám Đế Tử, Đế Nữ.

Xếp ở cuối cùng lại là Lạc Nam và Thiên Nhi.

Lần này không cần đến Tứ Hồn Lão Nhân, đích thân Tru Vô Dạ hành động.

Chỉ thấy hắn bước lên, đặt bàn tay lên đầu Dược Trưởng Lão.

Trong sắc mặt đau đớn kinh hồn của đối phương, Hồn Lực cuồn cuộn tiến vào dò xét.

“Người kế tiếp!”
Nhận ra Dược Trưởng Lão vô tội, Tru Vô Dạ đem hắn hất sang một bên, bắt đầu thăm dò linh hồn của Dược Bắc.

Quá trình diễn ra im hơi lặng tiếng, chỉ có âm thanh rên rỉ đầy đau đớn của những người bị thăm dò linh hồn thỉnh thoảng vang lên.

Rốt cuộc đến lượt Lạc Nam, phía sau hắn là Thiên Nhi…
“Điện Chủ, Thiên Nhi từ đầu đến cuối vẫn bên cạnh ta, chúng ta là vô tội a!” Lạc Nam trong vai Tru Vô Dụng ra vẻ hoảng hốt nói:
“Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn dò xét linh hồn ta? sẽ ảnh hưởng đến căn cơ nghiêm trọng a!”
Ánh mắt Tru Vô Dạ biến ảo thất thường, Tru Vô Dụng là con trai duy nhất của hắn, ngày thường cực kỳ nuông chiều, làm tổn hại đến con trai là điều Tru Vô Dạ không muốn.

Nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt ảnh hưởng đến phồn vinh của Tru Tiên Điện, nếu hắn thiên vị con trai của mình…e rằng khó mà phục chúng.

“Ngươi cố gắng chịu đau một chút, bổn Điện Chủ sẽ dùng Đan Dược cao cấp nhất trị liệu cho ngươi!” Tru Vô Dạ quả quyết nói.

Không đợi “Tru Vô Dụng” kịp phản ứng, một bàn tay hắn đã đặt lên đầu con trai mình, Hồn Lực ầm ầm tiến vào.

Trong ánh mắt chăm chú của toàn trường…
Sắc mặt Tru Vô Dạ kịch biến!

Chúc cả nhà tối thứ bảy vui vẻ &LT3.